“Ụa....”
Trong ngõ nhỏ tối mịt không có đèn đường, mặt đường gồ ghề, thứ mùi hôi thối tỏa ra từ thùng rác khiến người buồn nôn. Mà cũng quả thực có người đang phát ra tiếng nôn mửa. Thanh niên tóc vàng một tay chống trên vách tường bẩn thỉu, gập người nôn khan từng trận. Hắn vốn chưa ăn gì, rượu mạnh mới uống vào không lâu bắt đầu cuồn cuộn dâng lên trong dạ dày, vị cồn gay gắt kéo theo vị chua của axit dạ dày mang đến từng đợt ghê tởm.
Randall chau mày. Cồn không ngừng thiêu đốt dưới cuống họng, đau đớn tựa như có ai cầm dao nhọn đâm chọc khiến thực quản hắn như bị chậm rãi ăn mòn, ngón tay thon dài của thanh niên gần như bấu chặt vào vết nứt trên vách tường. Một tay khác chống đầu gối, giống như không chịu nổi trọng lượng cơ thể mà run nhè nhẹ, cố gắng không để bản thân ngã xuống. Toàn bộ chất lỏng cay đắng chua loét đều bị phun ra, mãi đến khi không nôn ra được thêm gì nữa, hắn thậm chí nếm được vị rỉ sắt trong cổ họng. Randall cong người, dạ dày đau đớn khiến hắn không thể đứng thẳng người, đau nhức khó tả lan tràn toàn thân, thanh niên nâng tay ấn mạnh lên phần dạ dày, mùi vị lưu lại trong miệng khiến hắn không thể không kiềm chế trận nôn khan tiếp theo.
Một rưỡi sáng. Randall chậm rãi đứng thẳng dậy, tay hắn vẫn chống đỡ trên vách tường, bụi đất khảm sâu trong móng tay, chút nhiệt lượng từ lòng bàn tay truyền tới có vẻ chẳng giúp ích được gì cho dạ dày đang thiêu đốt, dạ dày rỗng tuếch vẫn như cũ quặn thắt từng cơn, như thể bị một bàn tay vô hình không ngừng vặn xoắn. Tựa hồ ngay cả bụng cũng bắt đầu đau đớn. Randall thấp giọng mắng một câu, hắn thử thăm dò mà buông cánh tay đang chống đỡ cơ thể, cả người thoáng lảo đảo một cái, kế đấy chậm rãi vuốt phẳng nếp uốn trên quần áo, sau đó từ từ rời khỏi con hẻm sau quán bar. Ánh trăng chiếu lên gương mặt thanh niên tóc vàng, khiến hắn có vẻ càng tái nhợt dọa người.
Nghe được tiếng động khiến ông chủ khách sạn nhỏ mơ mơ màng màng mở mắt, —— người nước ngoài kia lại về muộn. Sắc mặt thanh niên tóc vàng cũng không dễ nhìn, khi đi qua quầy tiếp tân trên người dày đặc mùi rượu, hắn đi rất nhanh, nhưng thân hình lại không ổn định. Ông chủ lên tiếng gọi hắn lại: “Tiên sinh.”
Tiếng Anh có chút ngắc ngứ khiến Randall mất hai giây mới xoay người lại, thanh niên tóc vàng có phần mờ mịt nhìn đối phương, “Có việc gì sao?”
Ông chủ khách sạn đáp: “Tối hôm nay có người đến tìm anh.”
Randall nhướn mày, cho dù sắc mặt thanh niên trắng bệch thì vẫn mang theo một loại áp bách vô hình không đổi, hắn hỏi: “Người nào?”
“Một người nước ngoài, hắn hỏi tôi có phải có một người mỹ tóc vàng mắt xanh ở đây không,” ông chủ khách sạn nói: “Bọn họ nhìn qua vô cùng sốt ruột.”
Randall hơi nheo mắt, chợt nở một nụ cười tươi rói, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Ông chủ khách sạn nhìn thanh niên tóc vàng vừa rồi còn có vài phần suy yếu mệt mỏi chỉ trong vài giây lại tựa như thay đổi thành một người khác, trong mắt tràn ngập cảnh giác lạnh như băng, giống như một con thú lớn bởi vì gió thổi lay động cỏ cây mà ngẩng đầu cảnh giác nhìn quanh. Ông chủ khách sạn môi mấp máy hai cái, không nói gì nữa.
Randall thản nhiên liếc gã một cái, sau đó xoay người lên lầu.
Lời nói của ông chủ khách sạn đã để lộ sơ hở, gã nói có một người đến tìm, lại nói “bọn họ” rất sốt ruột, tuy rằng không lộ ra thần sắc khẩn trương, nhưng chung quy câu trước câu sau vẫn không hề ăn khớp. Randall bước nhẹ lên lầu, một bên vươn tay lấy súng lục giắt sau thắt lưng.
Các đồng nghiệp của hắn hẳn là đã chờ tới sắp mất kiên nhẫn rồi.
Năm phút sau.
Một bóng người vạm vỡ mặc một thân tây trang tiêu chuẩn bay qua khung cửa sổ bằng gỗ vốn đã ọp ẹp của tầng hai, rơi xuống bạt che phía dưới, phát ra một tiếng vang thật lớn. Sau đó lại có người từ khung cửa sổ vỡ nát lầu hai ngó đầu ra nhìn xuống, mái tóc vàng trong bóng đêm vẫn bắt mắt như thế. Randall nhìn đặc công kia rơi trên lều bạt mỏng manh, đau đớn xoay người một cái lại rơi xuống lần nữa, kéo theo tấm bạt vô tội gặp nạn, sau đó không còn động tĩnh. Hắn hài lòng chớp mắt.
Thanh niên tóc vàng nâng tay lên quệt đi vết máu bên khóe môi, hàm dưới của hắn có một chỗ bầm tím, mu bàn tay quệt nhẹ qua cũng đã phát đau. Randall thở ra một hơi, hắn nhấc chân chậm rãi bước qua những đặc công bất tỉnh nhân sự nằm ngổn ngang trong căn phòng khách sạn nhỏ hẹp của mình đi xuống lầu.
Ông chủ khách sạn cứng ngắc giống như hóa đá đứng phía sau quầy tiếp tân, gã nhìn người đàn ông tóc vàng nện chậm rãi từng bước trên sàn gỗ, từ góc khuất dần dần hiện ra thân hình.
Randall nở một nụ cười hòa nhã: “Cảm ơn đã tiếp đãi mấy ngày qua.” Hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn ông chủ, đối phương căng thẳng đến độ khẽ run một cái.
“Nếu lại có người đến tìm tôi, anh hãy nói với họ, thay tôi chuyển lời chào hỏi tới trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt.”
Người thanh niên tóc vàng cười khẽ, ông chủ khách sạn kia nhìn mà ngây ngẩn. Tiếp đó gã cứ như vậy nhìn người đàn ông tóc vàng thong dong biến mất trong màn đêm sau cánh cửa.
—— Tiếp theo chỉ sợ không còn an bình nữa.
Cùng lúc đó. Trong con hẻm phía sau khách sạn nhỏ. Một thân ảnh nhỏ xinh đang đứng trước một đống hỗn độn.
Amanda bước qua tạp vật và tấm bạt rách nát thành từng mảnh rơi rụng rải rác khắp nơi, ngồi xổm xuống bên cạnh đặc công đang nằm trên đất, đưa tay đặt trên cổ người nọ, ấm áp, còn mạch đập. Nữ đặc công hạ mắt, môi cong lên một độ cung tựa như đang cười. Huấn luyện viên của cô vẫn là hạ thủ lưu tình, cho dù những đặc công này chịu trách nhiệm “gạt bỏ” kẻ trốn chạy là hắn.
Nữ đặc công động tác lưu loát đứng dậy, không chút bận tâm tới vị đặc công đang nằm hôn mê bất tỉnh giữa đống hỗn độn kia mà xoay người rời khỏi.
Bộ chỉ huy đặc biệt CIA. Bruce thần sắc lãnh đạm nhìn Roth: “Tôi nghĩ hiệu quả thực nghiệm của ông đã được thể hiện trọn vẹn trên người Breakpoint no.1 rồi.” Nam nhân tóc đen hất cằm, nói: “Tôi không muốn đem đặc công của mình ra mạo hiểm.”
Roth vẫn duy trì nụ cười không nóng không lạnh trên mặt, gã nói: “Tôi hiểu sự che chở của ngài dành cho đặc công Breakpoint, ngài Stewart, nhưng đây dù sao cũng là hạng mục hợp tác giữa Lầu năm góc và CIA, kế hoạch Breakpoint trước đây không có điểm đột phá lớn nào, có lẽ sự bảo hộ quá mức của ngài đối với các đặc công cũng khó tránh khỏi một phần trách nhiệm.”
Bruce nhướn mày, ác ý vặn vẹo trong ánh mắt Roth khiến y chán ghét mím môi dưới, nói: “Breakpoint No.1 có thể phá vỡ chướng ngại cảm xúc do ông dùng dược vật tạo thành, cuối cùng dẫn đến phát cuồng, ông tại sao có thể bảo đảm những người khác sẽ không bị cái thực nghiệm ngu xuẩn này hủy diệt?”
Roth cười lớn, “Đây không phải là điều ngài vẫn luôn hy vọng sao, để những vũ khí hình người nguy hiểm đó gạt bỏ mọi cảm xúc, trở thành lưỡi đao sắc bén kiên cố không gì phá nổi?” Gã chậm rãi nói, thanh âm tựa như một con độc xà lạnh băng trơn tuột, “Đã muốn đạt được thành quả, sao có thể không trả cái giá lớn một chút cho được.”
Bruce trầm mặc một giây, y thản nhiên nhìn Roth, trong ánh mắt nhìn không ra cảm xúc. Gã Beta cưỡng ép bản thân bảo trì trấn định dưới áp lực vô hình, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng xuống dưới, —— quả nhiên uy hiếp Bruce Stewart không phải là chuyện hay ho gì.
Một hồi lâu sau nam nhân tóc đen mở miệng, “Có thể.”
Roth hơi xoay người khom lưng với Bruce, dùng giọng điệu láu cá của gã nói: “Cảm ơn ngài cho phép, sir.”
Bruce lãnh đạm nhìn gã một cái, sau đó mặt không đổi sắc một lần nữa dời lực chú ý chuyển đến tài liệu trong tay. Roth an tĩnh rời khỏi.
Điện thoại trong phòng làm việc vang lên.
“Sir, đã tìm được vị trí của đặc công.” Giọng của Amanda truyền đến từ đầu dây bên kia, “Tiểu tổ thanh trừ được phái ra nhanh hơn tôi một bước.”
Bruce biểu tình bình thản, “Bọn họ còn sống sao?”
Amanda bên kia có vẻ đang cố nén cười, đáp: “Bốn người bị thương nhẹ, một đặc công hơi xui xẻo bị gãy ba xương sườn, hiện đang điều trị tại bệnh viện địa phương.”
Bruce nói: “Cô có gặp được cậu ta không?”
Amanda tạm dừng một chút mới nói: “Khi tôi đuổi tới đặc công đã rời khỏi, anh ấy gửi lời chào đến ngài.”
Trong phòng làm việc không người Bruce nhướn nhướn mày, y thậm chí không nhận ra trên môi mình toát ra ý cười gần như dung túng, sau đó nói rằng: “Nhất định phải tìm được cậu ấy, cô Amanda.”
Giọng nữ phía bên kia bởi xưng hô này mà hơi kinh ngạc, nhưng lập tức kiên định trả lời: “Tôi nhất định sẽ mang đặc công trở về, trưởng quan.”
Bruce lại nhấc điện thoại lên, y ấn xuống vài con số gọi đến phòng y tế. “Khi rời đi Breakpoint No.3 lấy đi bao nhiêu thuốc kích thích?”
“Sir...” Giọng người phụ trách phòng y tế ở đầu dây bên kia nghe vào tai có phần sửng sốt, lập tức rất nhanh hồi đáp lại: “Breakpoint No.3 mang đi hai lọ thuốc kích thích, đủ để một đặc công Breakpoint đã qua cải tạo duy trì nửa năm.”
“Chỉ có điều,” đối phương tựa hồ có chút chần chừ, nói: “Chứng phụ thuộc thuốc của Breakpoint no.3 vẫn chưa dứt hẳn, có lẽ không duy trì được quá ba tháng.”
Đôi mắt nâu trầm trong nháy mắt lạnh đi, y hỏi: “Không có thuốc kích thích cậu ta sẽ ra sao?”
“Omega trải qua thực nghiệm Breakpoint không thể đột ngột bỏ thuốc kích thích, nếu không thể cung cấp thuốc kích thích, cơ thể sẽ hoàn toàn rối loạn chức năng, sức chiến đấu giảm xuống, hệ miễn dịch sụp đổ, chính là phản ứng của con nghiện khi bị cắt thuốc...”
Sắc mặt Bruce ngày càng trầm xuống theo mỗi từ phức tạp thể hiện từng loại lại từng loại bệnh trạng xấu truyền đến từ đầu dây bên kia, nhưng y vẫn kiên nhẫn không bỏ sót chữ nào.
“Nếu đặc công Breakpoint bị dấu hiệu, sẽ phát sinh chuyện gì?”
Người phụ trách phòng y tế bị vấn đề ngoài dự liệu này nghẹn một chút, sau đó đáp: “Tuy vẫn tồn tại kỳ phát tình như trước, Omega bị dấu hiệu sẽ được giải thoát khỏi sự tra tấn của thiên tính, quy tắc này đối với đặc công Breakpoint mà nói thì hẳn là cũng không có gì thay đổi quá nhiều, chỉ là Omega bị dấu hiệu sẽ không còn năng lực hấp dẫn các Alpha khác.”
Bruce có vẻ không quan tâm tới “chỗ thiếu hụt” này, im lặng nghe người bên kia điện thoại tiếp tục giải thích.
“Kỳ phát tình của đặc công Breakpoint sẽ từ từ khôi phục đến mức độ bình thường, chỉ cần Alpha dấu hiệu họ ở bên là có thể thuận lợi vượt qua kỳ phát tình.” Người phụ trách phòng y tế nói như vậy. (bình thường ở đây tức là mỗi tháng một lần)
Bruce khẽ nhíu mày, giọng nói của y cũng mang theo vài phần do dự, “Omega bị dấu hiệu và người dấu hiệu bị ngăn cách thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Đối phương tựa hồ lường trước được vấn đề này của Bruce, nói: “Dấu hiệu của Omega cùng Alpha tượng trưng cho một loại liên kết cùng hứa hẹn, tạo thành mối gắn kết chặt chẽ cả về mặt sinh lý lẫn tâm lý, cho nên đối với song phương mà nói thì ngăn cách chính là một quá trình đau khổ.” Bên kia điện thoại tạm dừng một chút, “Sự ỷ lại của Omega đối với Alpha sẽ tăng mạnh, thời gian ngăn cách dài sẽ khiến tình cảm xuất hiện giữa hai người....”
Người đàn ông tóc đen bỗng cắt ngang lời giải thích tràn ngập dẫn chứng khoa học và danh từ chuyên môn, y nói: “Ý là hắn sẽ nhớ đối phương, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Bruce đặt điện thoại xuống, y lẳng lặng ngồi, ánh chiều tà ngoài cửa số len lỏi chiếu vào, sườn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông phủ lên một tầng vàng nhạt, tô điểm thêm vài phần ấm áp. Bruce nhớ tới chạng vạng ngày hôm đó, khi y tỉnh lại trong phòng khách nhà mình, cảm giác bất đắc dĩ, phẫn nộ cùng cảm xúc nói không rõ tả không được đan xen vào nhau. Khi tức Alpha dần đậm lên trong văn phòng, người đàn ông tóc đen giống như giật mình tỉnh mộng mở ngăn kéo, nhưng khi đầu ngón tay chạm đến ống tiêm chứa thuốc ức chế kia lại ngừng động tác. Y biết có thứ gì đó đã không còn như xưa.
Y khép lại ngăn kéo.
Nam nhân tóc đen hít một hơi thật sâu, y xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, không biết suy nghĩ điều gì.
Khí tức Alpha dần dần chìm xuống. Trong đôi mắt nâu của Bruce lại khôi phục thanh minh. Có lẽ đây là điểm kỳ lạ khi nhớ đến người kia, Bruce nghĩ, cái tên nhóc tóc vàng kia có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của y, lại có thể khiến y trong khoảnh khắc chơi vơi bên bờ vực mất khống chế dễ dàng bình tĩnh trở lại. Y nhớ đến đặc công do chính tay mình bồi dưỡng nên kia, cái người thanh niên can đảm không sợ chết, thích kháng lệnh bất tuân tùy ý làm bậy đó, nhớ đến ánh mắt kiêu ngạo của người đấy mỗi khi nhìn y liền lóe lên một tia ỷ lại khó phát giác, một loại cảm giác ấm áp không dính chút tình dục nào cứ như vậy mà dâng lên trong lòng y.
Thật giống như giữa bọn họ có một liên hệ kỳ diệu nào đó.
Will you miss me, Randall.
Hết chương.