*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điều hòa trong nhà không bật, có chút lạnh, giày da bước trên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng "cộp cộp” rất nhỏ. Bruce cởi áo khoác, tùy tay vắt lên lưng ghế sofa trong phòng khách. Y lơ đãng nghiêng đầu một chút, cửa chính chưa đóng, xuyên qua huyền quan có thể thấy được vật nhỏ họ mèo kia vẫn ngồi trên thềm đá trước cửa nhà như cũ.
Nam nhân tóc đen từ từ nới lỏng cà vạt của mình, “tách” một tiếng mở công tắc đèn. Trong căn phòng khách rộng lớn lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng “ong ong” rất nhỏ phát ra từ chiếc bóng đèn LED đã lâu không sử dụng. Bruce hơi nheo lại mắt, thở ra một hơi. Đã rất lâu y không trở lại, căn nhà này vốn đã lạnh lẽo, dù hiện tại thêm một người cũng chỉ càng tăng thêm phần trống trải.
Bruce cởi giày, trên thảm trải sàn tích một ít bụi bặm, trưởng quan CIA cấp cao cũng không hề bận tâm, cứ vậy mà bước lên.
Bruce đi mở nước nóng tắm, cũng may trong phòng tắm coi như còn sạch sẽ, nước nóng từ vòi hoa sen phun xuống, tóc đen dán lên mặt, nam nhân chậm rãi nâng tay xoa mặt. Nước nóng tựa hồ có công hiệu chữa trị thần kỳ, khiến thân thể mệt mỏi đến căng chặt của y thả lỏng rất nhiều, Bruce thoải mái thở ra một hơi.
Vết thương trên vai do súng gây nên tại Nga đã lành, sau khi vảy bong ra để lại một vết sẹo màu trắng, da thịt nơi ấy bị rạch ra để lấy đạn, thủ pháp thô bạo. Bruce gãi gãi vết sẹo nhô lên trên làn da, nhè nhẹ mỉm cười. Buổi tối mùa hè hôm đó tại nước Nga, y nói với Randall, em theo tôi trở về, tôi cho em cái em muốn. Khi ấy Bruce cho rằng bản thân nói ra lời hứa hẹn như vậy chỉ vì muốn để cho đặc công của y trở về Bộ chỉ huy đặc biệt, tiếp nhận trừng phạt y định ra, —— Có trời mới biết tâm tình của Bruce Stewart khi bị cấp dưới cưỡng ép phát sinh quan hệ, vừa tỉnh lại thì phát hiện người đã cao chạy xa bay đến một nước khác lại còn mang thai con của y là như thế nào. Thế nhưng khi y nói xong rồi mới phát hiện ra, lời nói ấy lại thực sự mang theo chân tâm thật lòng khiến bản thân y cảm thấy sợ hãi.
Bruce Stewart y vốn không sợ điều gì.
Người đàn ông tóc đen chống một tay lên vách tường phòng tắm, cái lạnh buốt từng chút từng chút truyền tới từ lòng bàn tay. Chiếc nhẫn trên ngón áp út dán trên gạch men, trong căn phòng ngập tràn hơi nước ánh lên ảm đạm. Trong đôi mắt nâu trầm của nam nhân nhất thời không thấy rõ cảm xúc.
Bruce lau mái tóc ướt sũng đi vào phòng khách, chân trần dẫm trên thảm, có chút ngứa. Y ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi thả lỏng thân thể, đến khi muốn tìm điều khiển ti vi lại phát hiện trên bàn trống không. Bruce khẽ nhíu mày, sau đó mặt không đổi sắc sờ soạng, —— từ trong khe hở giữa đệm lót ghế sofa và lưng ghế tìm được chiếc điều khiển mất tích. Nam nhân tựa hồ đối với việc điều khiển vô cớ chạy tới vị trí kỳ quái này cũng không cảm thấy kinh ngạc, tùy tay mở ti vi, âm thanh huyên náo nhất thời tràn ngập phòng khách.
Dường như chỉ có trong hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, mới có thể khiến y không lo ngại điều gì mà chìm vào suy nghĩ.
Tầm mắt Bruce đọng lại tại một chỗ.
Thảm trải sàn màu nâu nhạt vẫn là bộ dáng mới tinh như cũ, nhưng cạnh chân ghế sofa lại có một vết ố lớn, là vết rượu khô lại. Bruce nhàn nhạt nghĩ, đáng ra nên để người kia đem thảm trải sàn đi giặt sạch ngay khi hắn còn ở. —— Đấy là nếu như Mr.Randall hiến thân xong không có bởi vì kinh hoảng mà dùng gối chụp ngất trưởng quan nhà hắn.
Bruce không biết mình vì sao sẽ nghĩ tới chuyện này, y cưỡng chế dời tầm mắt đang đặt trên vết ố kia sang chỗ khác. Đêm đã khuya, trên ti vi đang chiếu bộ phim điện ảnh tình cảm từ nhiều năm trước, nam chính trèo đèo lội suối trở lại bên cạnh tình nhân, cả người bao trùm trong vết thương và khói lửa bom đạn vô pháp tẩy trừ do chiến tranh, ngã vào trong lòng người yêu. Bruce mất kiên nhẫn nhìn khuôn mặt khóc lóc của nữ chính trên màn hình, y cảm thấy có chút nhàm chán, đứng dậy lấy ra chai Bourbon chỉ còn một nửa từ trong tủ rượu. Suy nghĩ của y lặng lẽ trôi dạt, lại giống như căn bản không hề có ý định mưu tính gì cả. Đây đối với Bruce Stewart mà nói chính là lần đầu tiên.
—— Người kia thích uống Vodka, nồng độ cồn rất cao, thực không tốt.
Trong dạ dày trống rỗng, người đàn ông tóc đen lại cứ thế rót chất lỏng trong cốc vào miệng, rất nhanh y liền có cảm giác say, không biết là bởi mệt mỏi hay bởi vì tiếng khóc trong TV có tác dụng gây ngủ quá tốt.
—— Người kia cuồng đồ ngọt, yêu chết bánh gato và kẹo, ấu trĩ.
Bruce nằm trên ghế sô pha mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đèn đã bị nam nhân thuận tay tắt đi, trong bóng tối ánh sáng chiếu ra từ TV biến ảo hắt lên người y lúc sáng lúc tối.
Trong phim lúc này nam chính đang nói chuyện.
“Là em kéo tôi lên khỏi vực sâu không đáy kia.”
Ngày hôm sau Bruce eo mỏi lưng đau tỉnh dậy trên ghế sofa trong phòng khách, ngoài trời còn chưa sáng. Bên ngoài trời đang mưa, người đàn ông tóc đen vừa chậm rãi ngồi thẳng người vừa nghe bên ngoài tí tách tí tách tiếng mưa rơi. Y không hề nằm mơ.
Bruce liếc nhìn đồng hồ treo tường, y nên xuất phát tới Bộ chỉ huy đặc biệt.
Con mèo kia vậy mà vẫn còn ngoài cửa, Bruce dừng bước, y cúi đầu nhìn nhóc động vật họ mèo bản thu nhỏ kia, đối phương cũng không chút sợ hãi mà ngẩng đầu lên nhìn y. Bộ lông đen dính mưa ướt sũng, nhìn qua lại sáng lên không ít, mặc dù lỗ tai bất an run run vẫn không quên nhe răng nanh bày ra bộ dáng hung ác, thân thể bởi vì rét lạnh hòa cùng với đau đớn mà không ngừng run rẩy.
“Mày còn chưa đi sao, Mr.cat?” Giọng Bruce đầy hứng thú, y ngồi xuống nhìn nhóc mèo, con thú nhỏ bày ra tư thế cảnh giác, lại bởi vì chân sau bị thương nên không thể động đậy. Bruce cảm thấy nhóc con này rất thú vị, cũng không vươn tay túm nó, người đàn ông tóc đen nghĩ nghĩ liền xoay người vào nhà, không đến một lát đã cầm một hộp sữa đi ra, nam nhân xé mở hộp giấy đem sữa rót vào trong một cái đĩa xinh xắn.
Trong nhà Bruce Stewart không có bát cho mèo ăn, đành dùng một chiếc đĩa sứ cổ xinh đẹp mang đậm nét đông phương, nhưng hiển nhiên nhóc mèo đang khập khiễng chân sau cũng không hề biết thưởng thức. Nó cố gắng cúi đầu liếm liếm sữa trong bát, nôn nóng dùng chân trước dẫm lên chiếc đĩa, lưu lại một vết bẩn. Bruce mặt không đổi sắc nhìn chăm chú, nhóc mèo tựa hồ lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một tên nhân loại đáng ghét, phẫn nộ ngẩng đầu lên nhe răng uy hiếp, ngay cả lông sau gáy cũng có xu thế dựng ngược cả lên.
Bruce nở nụ cười, “Cứ thoải mái tận hưởng đi, Mr.cat.” Người đàn ông đứng lên, vạt áo gió màu đen dính mưa, lưu lại từng vệt ẩm ướt. Y đóng kỹ cửa, sau đó đi về phía Garcia đang đứng chờ cạnh bên chiếc xe đậu ở đối diện.
Garcia làm bộ chính mình không nghe thấy trưởng quan CIA cấp cao trịnh trọng gọi một con mèo hoang là “Mr.cat”
Trên đường đi Bruce đột ngột kêu dừng xe, Garcia nhìn cửa hàng mà trưởng quan nàng bước vào, rốt cục nhịn không được giật giật khóe miệng. Ánh đèn sặc sỡ đủ màu sắc khiến chiếc tủ kính thoạt nhìn có vẻ buồn cười như khoác thêm một tầng ấm áp, mùi thơm của bánh nướng khiến cái dạ dày bị cà phê nguội lạnh và bánh donut nhồi đầy lúc sáng sớm của Garcia ùng ục kháng nghị. Đó là một cửa hàng bánh ngọt.
Bruce trở lại trên xe, y thu lại chiếc ô màu đen, trên người mang theo chút khí lạnh của cơn mưa mùa thu, chiếc túi trên tay lại nóng hầm hập. Garcia đang muốn lái xe, trưởng quan của nàng bỗng đưa qua một cái túi.
“Bánh mì nướng, cửa hàng này làm cũng không tệ lắm.”
Garcia sửng sốt hai giây mới thụ sủng nhược kinh tiếp nhận cái túi, nàng không nhịn được mà dùng ánh mắt quái dị soi mói trưởng quan của mình, —— Sir, ngài chắc chắn không có bị người ngoài hành tinh bắt cóc đúng không?!
Người đàn ông tóc đen vẫn là bộ dáng bình thản quen thuộc, trong giọng nói lại mang một tia ôn hòa khó phát giác, Garcia nghĩ, có lẽ là bởi vì nhóc mèo kia? Nàng nheo mắt nhìn trưởng quan, trong tay đối phương còn cầm một cái túi, căng phồng, hẳn là cũng đựng bánh ngọt, nhưng lại không có ý định ăn nó.
Nữ phó quan nhìn chiếc túi lớn đựng đầy bánh ngọt an tĩnh đặt trên đùi Bruce Stewart, khung cảnh có phần quỷ dị nhưng lại thập phần ấm áp, nàng chợt nhớ tới đặc công tóc vàng có niềm đam mê đặc biệt với kẹo que tại trại huấn luyện, sau đó im lặng quay đầu đi chuyên tâm lái xe.
Bruce thấp giọng cười cười, không nói chuyện.
Garcia theo bên cạnh y vài năm, cho tới giờ cô chưa từng dùng ánh mắt soi xét lộ liễu như vậy để nhìn y. Bruce biết là vì sao. Y vô thức vân vê chiếc túi trên đùi, mùi hương ngọt ngào của bánh ngọt tràn ra, nam nhân tóc đen nghĩ, dường như cũng không khó chịu đến vậy.
Người đều sẽ thay đổi, vì một việc, hoặc một người. Lúc này đây Bruce quyết định mặc kệ cho những thay đổi đó xảy đến với mình.
Hết chương 61Cái bánh mì nướng trong đoạn trên nó là cái này nghen~ Thông báo thêm một tin nhẹ nhàng là sau khi hoàn truyện (sớm thôi, còn khoảng chục chap nữa) sẽ beta lại lần 2, tại những chap đầu tiên làm cách đây 2 năm rồi, nhiều chỗ xưng hô không đồng nhất mình sẽ dò hết một lần rồi chỉnh sửa lại, đồng thời trau chuốt thêm cho câu văn, cảm ơn mọi người đã theo chân tụi mình tới tận ngày hôm nay. ^^