John sống trên phố Oak mấy chục năm, đây là lần thứ hai, à, không đúng, có lẽ là lần thứ ba nhìn thấy người đàn ông này. Cao lớn, tóc đen, nước da rất trắng, chỉ mặc một chiếc sơ mi nhìn qua thực đơn bạc, quần tây màu đen trái lại vô cùng phẳng phiu, từng nếp thẳng thớm trên đó gần như bộc lộ được hết cái tính gọn gàng chỉnh chu của người này. Y đứng trước cửa ngôi nhà sát vách John, dường như có chút không quen lục tìm chìa khóa trong túi.
John không phải loại người thích rình xem bát quái nhà hàng xóm, nhưng gã không kiềm chế nổi sự tò mò của bản thân vào lúc này, —— dù sao thì, không phải ai cũng sẽ có một hàng xóm trong suốt mười mấy năm chỉ về nhà ba lượt.
John vừa tu chỉnh thảm cỏ, vừa lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh nhà hàng xóm phía bên kia, thậm chí bản thân gã cũng không biết vì sao lại sinh ra loại tâm lý lén lút không thể phơi bày ra ánh sáng thế này.
Ý, lần này hàng xóm nhà gã hình như còn mang về một vị khách!
John nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua đám cây cối đã được cắt tỉa ngay ngắn. Người đi phía sau nam nhân tóc đen kia khoác một chiếc áo bành tô màu đen trên người, một chiếc áo khoác khác thì được vắt trên tay, che đi phần dưới thắt lưng, dáng người hắn rất cao, nhưng nhìn vào mắt lại có vẻ biếng nhác, hắn đứng cách người đàn ông tóc đen chỉ vài bước chân, nhìn đối phương mở cửa.
Hắn có mái tóc vàng óng.
John còn muốn nhìn thêm vài lần, nhưng cửa nhà bên cạnh đã mở, gã chỉ đành bất đắc dĩ nhìn hai người đi vào trong ngôi nhà cách vách.
Bruce đi vào phòng, bật đèn. Trên bậc cửa có chút bụi, Randall phía sau y khụt khịt mũi. Bruce tiện tay mở điều hòa, dưới tiếng vù vù căn phòng cũng dần dần ấm áp lên.
Randall bước qua nam nhân tóc đen, loẹt xoẹt bước thẳng vào phòng khách, tự nhiên như thể đang ở trong chính “sào huyệt” phủ đầy bụi bặm ánh sáng không cách nào lọt vào của chính hắn vậy. Ở phía sau hắn, Bruce khom lưng xuống nhặt chiếc thảm đã phủ kín bụi đất ở bậc cửa, đặt ra bên ngoài.
Randall vô cùng thuần thục mở TV, sau đó tự mình tìm một tư thế thoải mái làm ổ trên ghế sofa, hắn cũng không cởi chiếc áo khoác bành tô bên ngoài, nửa khuôn mặt đều chôn dưới áo khoác, có vẻ mệt mỏi muốn ngủ.
Bruce đi qua đó, y hạ thấp tiếng TV, trong phòng khách dần dần trở nên an tĩnh.
Randall giương mắt nhìn y, đôi mắt xanh biếc phủ một tầng sương mịt mù nhìn không ra cảm xúc, hắn hỏi:
“Sao anh biết em sẽ không bắn anh?” Có một khoảnh khắc, họng súng của đặc công tóc vàng đã nhắm thẳng vào Bruce.
Bruce đi tới bên cạnh quầy rượu. Y lấy ra chai bourbon còn lại một nửa từ tối hôm qua, chất lỏng sẫm màu chuyển động trong ly thủy tinh, nam nhân tóc đen dường như đang thưởng thức hương vị tinh tế của rượu trong không khí, một lát sau mới lên tiếng:
“Tôi không biết.” Breakpoint no.4 phản kích là điều nằm trong dự kiến của Bruce, nhưng y thật sự không ngờ được kẻ điên kia sẽ kéo Randall lên cùng. Khoảnh khắc họng súng của đặc công tóc vàng nhắm thẳng vào y, Bruce cơ hồ có thể cảm nhận được trái tim của mình có một khắc ngừng đập.
Y không biết báo con của mình sẽ lựa chọn cái gì.
Trước khi rời khỏi bàn làm việc, trưởng quan cấp cao CIA âm thầm nắm cây bút máy trong lòng bàn tay. Vặn phần đuôi bút máy ra, chính là một khẩu súng lục mini bắn một lần.
Bruce cũng chỉ có một viên đạn, thế nhưng y biết phải tận dụng tia hi vọng mỏng manh trong tuyệt cảnh này như thế nào, theo đó hoàn thành một lần phản công gọn gàng dứt khoát, tàn nhẫn không chừa đường sống.
—— A, y chán ghét vẻ tươi cười đắc ý dạt dào trên mặt Breakpoint no.4. Dù sao thì, Bruce Stewart luôn khuyết thiếu kiên nhẫn đối với những công cụ không nghe lời.
Y gần như không dành quá nhiều tinh lực cho khẩu súng trong tay Randall, toàn bộ tinh thần đều đặt trên phát súng quyết định kia. Khoảnh khắc đặc công tóc vàng thực sự bóp cò súng, Bruce cảm thấy trong đầu mình thậm chí đã xẹt qua một ý nghĩ.
—— Viên đạn ấy, hướng về trái tim tôi, hoặc là bức tường kia, do em toàn quyền quyết định.
Suy nghĩ này chỉ chợt lóe trong một khắc, nhưng trưởng quan CIA cấp cao vẫn cứ cảm thấy kinh hãi.
Y vậy mà lại có lúc để cho cảm tình quyết định tất cả.
—— Đối mặt Randall James, buông tay sinh tử của chính mình.
Tôi đã từng nói em sẽ có được hết thảy những gì em muốn, chiến trường nguy hiểm, bản thân cường đại, tình cảm của tôi, thậm chí, chỉ cần bước qua thi thể của tôi, em có thể đạt được tự do.
Randall ngồi trên ghế sofa sửng sốt một chút. Ánh sáng từ màn hình TV điên cuồng nhảy nhót, ánh lên từng vệt xiêu vẹo không rõ hình dáng trong mắt người thanh niên, vẻ mặt đặc công tóc vàng nhất thời trống rỗng. Cảm tình của con người là cỡ nào buồn cười, một người cường đại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế nhưng cũng sẽ xuất hiện suy nghĩ như vậy trong đầu - đối diện với hắn, buông bỏ tất cả, ngay cả quyền quyết định sinh tử của bản thân cũng đã toàn bộ trao cho hắn.
Vài giây trôi qua, Randall chợt cong khóe môi, hắn tựa hồ có chút cảm thán nói:
“Xem ra em bỏ lỡ mất cơ hội tốt rồi.”Bruce cầm ly rượu bước tới, người đàn ông tóc đen thần sắc thản nhiên, thật giống như cái sự thật khiến người khác khiếp sợ vừa rồi không phải là do chính miệng y nói ra, y đáp:
“Em biết tôi sẽ không cho em thêm cơ hội thứ hai giống vậy.” Randall nhàn nhạt hừ một tiếng, hắn cũng không hề phản bác lại lời của Bruce, chỉ hất cằm về phía ly rượu trong tay Bruce.
Trên mặt Bruce toát ra vẻ không đồng ý, nói rằng:
“Tình trạng của em không nên uống rượu.” “Chỉ một ngụm.” Randall lộ ra một nụ cười có chút lưu manh. Bruce nhìn hắn, dưới ánh sáng có chút hôn ám đôi mắt của đặc công tóc vàng vẫn xanh thẳm đến rung động lòng người, đồng tử của hắn sáng loáng lộng lẫy khiến người ta không khỏi nhớ tới loại bảo thạch mỹ lệ nhất trên đời, nụ cười hời hợt treo trên khóe môi.
Bruce không hiểu sao lại cảm thấy âm cuối trong lời Randall dường như pha lẫn chút ý tứ làm nũng, y thực sự không biết đấy có phải là ảo giác của chính mình hay không.
Bruce chăm chú nhìn Randall hai giây, sau đó đưa cái ly trong tay cho thanh niên tóc vàng, trong biểu tình bình thản lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Tên nhóc tóc vàng nào đó vừa mới trải qua một cuộc chiến sinh tử, thiếu chút nữa nổ súng bắn chết trưởng quan của mình, sau lại nhận được một lời thông báo không chính thức tiếp nhận ly rượu thủy tinh uống một hớp lớn, hắn giống một con mèo thỏa mãn cuộn mình trên ghế sofa, hai má bởi vì khoang miệng bị nhồi quá nhiều mà phồng lên, trong cặp mắt xanh biếc là giảo hoạt tràn đầy.
Bruce nhìn hắn, chỉ cảm thấy nửa ly rượu vừa uống xuống kia đột nhiên bắt đầu hừng hực thiêu đốt khắp toàn thân. Trưởng quan cao cấp CIA bất đắc dĩ thở dài, y cưỡng bách bản thân dời ánh nhìn đi chỗ khác, ý đồ tìm một cái cớ vụng về cho sự tự chủ vèo vèo tuột dốc của bản thân.
Đây...đây là chuyện không thể tránh khỏi, bởi vì hắn là Omega của y.
—— Cho nên mới không thể nào chống cự.
Bruce đoạt lại cái ly từ trong tay Randall, đối phương cũng chỉ bày ra bộ dạng “không ngoài dự đoán”, một khắc vừa rồi hắn gần như uống hết non nửa ly rượu, khi nuốt xuống yếu hầu thậm chí còn phát ra âm thanh ừng ực, sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ đầy thỏa mãn.
Nam nhân tóc đen đột nhiên mở miệng, hỏi:
“Vì sao không nổ súng?” “Ý tôi là, khi ấy ——” Bruce nhìn khuôn mặt Randall có chút mê man, ngữ khí bất chợt nâng cao,
“Em có thể giết tôi, sau đó vĩnh viễn rời khỏi nơi này.” Randall thoáng chốc trầm mặc, cổ họng hắn giật giật, như có lời gì suýt chút nữa không kiềm chế được bật thốt ra.
“Anh biết em thích mấy thứ này mà, súng đạn, nguy hiểm, adrenalin tăng vọt, rồi cả chơi trò đuổi bắt với Bộ chỉ huy đặc biệt nữa, nhưng vừa nghĩ tới việc anh mà chết, lại chợt cảm thấy những việc này đều chẳng còn ý nghĩa gì.” Khi Randall nói những lời này ánh mắt nhìn đi nơi khác, giống như đang vụng về che dấu thứ gì đó.
Bruce phát hiện suy nghĩ của mình không còn nhanh nhẹn như xưa, y phải mất vài giây đồng hồ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Randall, sau đó có một giây đồng hồ như vậy, trái tim y liền hẫng nhịp.
Trưởng quan CIA cấp cao chưa từng hiểu được cái loại cảm giác rơi vào bể tình luôn được phái nữ dùng ngôn từ nhiệt liệt lãng mạn để hình dung này. Cho đến giờ phút hiện tại.
—— Vui sướng gần như không thở nổi.
Theo sau niềm vui sướng này là một nụ hôn mãnh liệt.
“Thật cao hứng khi nghe được em nói như vậy.” Randall hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hắn liếm liếm môi, ánh nước ái muội khiến cánh môi thanh niên tóc vàng lại càng trở nên mê người đến lạ thường. Thanh âm Bruce có chút khàn khàn, Randall híp mắt, hắn có thể nhìn thấy trong đôi mắt nâu đối diện là một mảnh thanh minh.
Bruce chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi Randall. Ngón tay y luồn vào trong mái tóc vàng óng ánh.
Randall trưng ra khuôn mặt tươi cười không chút kiêng dè.
“Bây giờ chính là cơ hội tốt nha.” Mỹ tửu ủ tới, thời điểm vừa vặn. Hắn có thể ngửi được hương vị mồ hôi, bourbon cùng khói thuốc súng hỗn tạp trên người nam nhân. Hết thảy gần trong gang tấc.
Bruce nhìn thẳng vào mắt Randall, nơi đó lóe lên những tia sáng xanh biếc, lấp lánh mờ ảo tựa như những vì sao trên bầu trời đêm mà y thường hay bắt gặp.
Không gì có thể khiến y buông tay rời bỏ người trước mặt. Không gì có thể.
“Tôi yêu em.” Bruce nói.
“Không được phép rời khỏi tôi, dù là trong hoàn cảnh thế nào đi chăng nữa.” I love you and do not leave me.