Tôi mất 175 đôla kiếm một ghế ở giây phút cuối cùng trên chuyến bay của Paul. Biết nói gì đây? Paul đáng giá 175 đôla. Hay thật. Quan sát từ một hàng ăn ở bên kia phòng đợi xuất phát, tôi thực sự nao núng lúc Paul làm thủ tục bằng thẻ doanh nhân. Nhân viên ở quầy đã làm một việc khá kỳ cục sau khi đưa cuống vé cho Paul. Anh ta đấm vào nắm tay Paul vui vẻ như họ là những người bạn cũ! Mọi chuyện này là gì đây? Tôi vớ vội tờ báo bỏ ở nơi soát vé che mặt lúc đi qua cabin đằng trước, nhưng tôi chẳng cần phải lo. Liếc nhìn cũng đủ cho tôi thấy Paul đang mải chuyện với người ngồi bên tay phải, tôi đoán là một khách bay thường xuyên. Nếu có việc tốt lành để nói là chỗ ngồi của tôi ở hàng cuối khoang, nên Paul và tôi sẽ chẳng lo chạm trán nhau trong chuyến bay. Nó có một túi nôn. Thứ tôi dùng ngay sau khi cất cánh. Có mang, nôn nao và quan sát thế giới chao đảo, chập chờn là một sự kết hợp rất tệ. - Xin lỗi bà, - tôi nói với người phụ nữ ở ghế bên đang nghe điện thoại, rõ là bối rối. - Tôi có thai. Buổi sáng thường khó chịu. Lúc hạ cánh ở Washington phải rất khéo léo. Paul cùng những người khác trong cái giới tẻ ngắt ấy ra trước. Vì thế tôi phải ra khỏi cổng thật nhanh để kịp xem anh ta đi đường nào. Nhưng lúc tôi tìm taxi trên phố đã chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu nữa. Khỉ thật, khỉ thật, khỉ thật! Phí hoài cả chuyến đi đến đây. Tôi rẽ hai chỗ, đến thang cuốn thì nhìn thấy Paul từ phòng vệ sinh nam đi ra. Anh ta đã thay quần jeans, áo len dài tay màu xanh lịch sự, và không đeo kính nữa. Tôi không biết cái gì đã giữ tôi không quát gọi tên Paul ngay tại đây, ngay lúc ấy. Thay vào đó, tôi chỉ tính thời gian xuống cầu thang để tiếp tục theo vết người chồng lừa lọc. Paul đi thẳng qua dãy taxi, qua những lớp cửa kính trượt ra phố. Cánh cửa đang đóng thì tôi nhìn thấy anh ta làm một việc khiến tôi dừng lại trên đường và nhìn trân trân. Anh ta mở cửa một chiếc Range Rover đen bóng đỗ bên lề đường. Lúc đó, tôi quyết chạy theo. Lúc tôi ra ngoài được ba mét, chiếc xe SUV sang trọng, đẹp dáng ấy đang chuyển bánh, lốp xe rít lên lúc vượt một chiếc xe buýt nhỏ và lao vào làn đường trái. Mắt tôi căng ra nhìn biển xe lúc tôi cố chạy theo trên vỉa hè. Đó là biển số DC, bắt đầu bằng số 99. Tôi đành bỏ phần còn lại trên biển xe và cố nhìn người lái xe thật nhanh. Tôi muốn biết là ai, nhất là giới tính người vừa đón chồng tôi. Nhưng cửa xe lắp kính màu. Cũng trong khoảnh khắc đó, tôi phát hiện ra một thực tế nho nhỏ là tôi vấp phải một cái túi đánh golf, tạo cớ thiêng liêng để giơ tay, đấm ngực nồng nhiệt chào thủ đô.