Tôi ngồi đó, im lìm như tảng đá, cố hấp thu những gì vừa nghe thấy. Những ngọn đèn huỳnh quang kêu vo vo trong tai tôi như một tổ ong giận dữ. Trong tháng qua, Scott đã gọi cho tôi bao nhiêu lần? Hai mươi? Hay ba mươi? Làm thế nào để thoát khỏi chuyện này? Tôi hình dung bộ mặt bối rối của người cộng sự khi phát hiện ra số điện thoại của tôi hết lần này đến lần khác. Mike rê chuột xóa dòng chữ trên màn hình “Ai tè vào gien di truyền của bạn?”. - Mike, anh đang làm gì đấy? - Tôi hỏi. - Sẽ có bước nhảy đột ngột ở DD5 đây. Keane sắp phải làm những bộ ba. Nhìn ông ta ở đằng kia kìa. DD5 là những báo cáo về các tình tiết mà chúng tôi phải viết cho hồ sơ vụ Scott. Tôi nhướn lông mày.- Thế ư? Khốn khổ cho Mike, - tôi nói. - Thực ra ai sẽ đọc những báo cáo ấy, Shakespeare chắc? Anh rõ đẹp mặt, nhớ chưa? Còn tôi là người giỏi nhất. Mà này, sao anh không tranh thủ chợp mắt vài giờ trong một phòng nào đấy trên gác nhỉ? Chúng tôi cần cái đầu phòng khi phải húc đổ một cái cửa. Tôi sẽ thảo báo cáo đúng kiểu để không bị làm lại, và khi nào các dữ liệu điện thoại tới, tôi sẽ kiểm tra và đối chiếu cho. Nghe có được không? Mike nhìn tôi chằm chặp, cặp mắt đỏ kè của anh mệt mỏi quá mức. Rồi anh vừa nói vừa ngáp: - Được, cô bạn thân mến, - anh nói và đứng dậy. Tôi nín thở lúc anh ra cửa. Cánh cửa phòng làm việc vừa xoay về đúng vị trí thì có tiếng chuông reo khe khẽ. Tôi nhìn quanh. Là máy fax. Trời ạ, Louise. Chuông lại reo, rồi tiếp theo là tiếng bíp bíp. Một trong những tờ giấy trắng từ từ trượt khỏi máy. Đi đi, chàng cộng sự, tôi nghĩ, đừng nhìn anh ta. Đừng nhìn. Hãy vì mình. Nhưng qua khóe mắt, tôi thấy Mike quay lại. Mặt tôi nóng bừng. Một giây nữa thôi, anh ấy sẽ nhìn thấy. Số điện thoại của tôi cứ lặp đi lặp lại! Tôi sẽ ăn nói thế nào đây? Đầu óc tôi bí rì rì. Làm sao thoát khỏi chuyện này? Tôi cuống cuồng lúc Mike cầm tờ đầu tiên lên. Tôi theo dõi anh liếc nhìn, quan sát bàn tay anh đưa lên trán. Đúng lúc đó, tôi chú ý đến cặp kính của anh nằm trên bàn cạnh tôi, chỗ anh để quên. Tôi không nghĩ ngợi nữa. Hành động thôi. Tôi mở ngăn kéo cuối cùng của bàn tôi, lấy một trong những tập hồ sơ về Scott quét cái kính khỏi bàn anh vào ngăn. Rồi tôi nhanh chóng đá ngăn kéo sập lại. Tôi giả vờ phớt lờ Mike lúc anh dò dẫm trên bàn làm việc. - Tôi chẳng bảo anh chợp mắt một tí sao? - Tôi nói, bực bội. - Anh sẽ không có lúc khác thuận tiện hơn đâu. Mike trút hơi thở mệt nhọc lúc bỏ ý định tìm cặp kính. Anh buông những tờ ghi chép điện thoại của Scott vào lòng tôi. - Tất cả là của cô đây, cô em, - anh mệt mỏi nói. - Giúp tôi nhé. Gặp lại cô ngay thôi.