Sau khi Jeff rời ngôi nhà, tôi gần như nổ tung trên ghế.Tôi tưởng có thể giải quyết được việc này. Vì là người chịu trách nhiệm chính, tôi nghĩ mình có thể thoát khỏi mọi sự. Giờ thì tôi không dám chắc. Nói thật là tôi ngờ lắm. Cho đến nay tôi đã gặp may, nhưng sự may mắn ấy kéo dài được bao lâu? Với cặp mắt tinh tường của Jeff Buslik nhìn chằm chằm qua vai tôi, thì không còn lâu. Anh ta có thể cảm thấy mùi tội lỗi hệt như cá mập ngửi thấy mùi máu. Hai mươi phút sau, Mike vào với một tá bánh rán Dunkin và một hộp O’Joe. Ái chà, một hộp cà phê. Làm sao tôi không xúc động kia chứ? - Có mệnh lệnh gì không? - Tôi hỏi. Mike lắc đầu.- Mứt nhé? - anh nói và mở hộp. - Chẳng ai biết cái nhà ấy. Bây giờ là lúc làm gấp-và-đợi. Kem Boston nhé? Phần ngày còn lại và buổi tối, kiệt sức vì những câu “miễn bình luận” với các phóng viên, cứ nửa tiếng họ lại gọi đến, và giở qua hồ sơ các vụ của Scott. Tôi sớm phát hiện ra Scott đúng là một đặc tình cừ khôi. Anh đã khiến FBI[19] và ATF[20] nhức nhối, và trở thành cánh tay phải của một nhân vật cấp cao trong tập đoàn Cali. Tôi tìm thấy một bức ảnh Scott đang cười cùng anh em trong đội, họ đứng trước một bức tường các bao côcain màu trắng bắt giữ được. Ôi, Scott. Tôi lắc đầu lúc gập tập hồ sơ lại và mở tập khác. Một nghệ sĩ bướng bỉnh, tôi nghĩ, tôi phải thẳng tiến và tin anh. Lần sau tôi ngước nhìn lên, cửa sổ văn phòng đã tối om. Mấy giờ rồi nhỉ? Mike gác điện thoại và gầm gừ như một con gấu bị đánh thức khỏi giấc ngủ đông sớm hai tháng. - Xem các thiên tài của Ủy ban chống ma túy xác định vị trí của anh em Ordonez này, tôi xin trích dẫn: “Ở lỳ sau giờ làm tại hộp đêm mà chúng sở hữu một phần ở Mott hoặc là trong một căn hộ tận cuối Brooklyn”.- Quan trọng ở chỗ hoặc là kia, - tôi nói. - Ý kiến của tôi là chính xác. Mấu chốt là chúng ta xem cả một đêm dài, - Mike nói. - Bây giờ đến lượt cô chợp mắt. Về nhà xem những ngày này đức phu quân của cô ra sao đi. Mở di động nhé. Điều thứ hai tôi muốn nói là cô sẽ làm được vụ này. Về nhà đi.