Tôi sắp ra khỏi văn phòng của Keane thì cộng sự của tôi gọi vào di động.- Lũ chuột ấy đã ra khỏi nhà chưa? - Mike muốn biết. - Ít ra chúng là loại hai chân, - tôi nói.- Đến gặp tôi vào đầu giờ ăn trưa ở Piper’s nhé, - Mike nói. - Tôi thết.Tôi mất khoảng hai chục phút lái xe đến Piper’s Kilt trên phố 231 Kingsbridge. Cảnh sát Bronx và Ủy viên công tố quận hay lượn lờ ở quán rượu hơn ở quán thịt nướng, nhưng món bánh kẹp ở đây rất ngon. Mười giờ rưỡi là khá sớm, nên nhà hàng có phần vắng vẻ, chưa kể Mike chọn ngăn xa nhất. Sau khi ngồi, tôi bật nắp chai Diet Coke cho tôi và Heineken cho Mike trong lúc đợi.- Mặt mũi sao rồi? - Mike hỏi. - Bị thương phần mềm như anh nói thôi, anh bạn, - tôi nhún vai nói. - Không nghe nói bị mất cái gì. Và như một phần thưởng, tôi băng thế này lại có vẻ hấp dẫn.Mike mỉm cười.- Cô nghĩ là IAB sẽ viết gì trong báo cáo? - Tôi không biết, - tôi nói. - Tôi quá mải xoay họ về việc đánh giá cho thực tế. Tệ nhất thì chắc tôi sẽ bị khiển trách vì không tiến hành đúng thủ tục với ESU. Tôi thấy cảnh sát trưởng đối xử với chúng ta không đến nỗi khắt khe, khi cân nhắc chúng ta đã dọn dẹp đống hỗn độn này thích hợp biết chừng nào cho ông ấy. - Đúng thế, - Mike nói. - Tôi quên mất. Cô phục vụ mang đến bánh mì kẹp pho mát, bánh rán đẫm mỡ.- Thịt lợn xông khói chứ? - Tôi nói và cười khi nhìn đĩa của mình. - Mike, anh không nên ăn. - Ừ, cho cô thôi, cộng sự thân mến, - Mike nói và nhấc chai lên, - tôi đi thêm dặm nữa.- Tôi muốn cảm ơn anh, Mike, - tôi nói sau vài miếng bánh mì kẹp ngon tuyệt trần. Tôi không biết có phải vì có thai mà tôi bỗng nhiên thấy đói quá thể. Tôi không ăn món khoái khẩu này từ khi cai thuốc lá tám tháng trước.- Tôi không nhớ đã nói hay chưa, - tôi nói lúc đưa một miếng thịt xông khói vào miệng. - Cảm ơn anh đã cứu tôi ra khỏi đó. - Không dám, - Mike nói và giơ chai về phía tôi. - Tôi bảo vệ cô, cô bảo vệ tôi. Trong chừng mực tôi biết, sở cảnh sát gồm tôi và cô. Việc diễn ra ở đây sẽ giữ ở đây. Nó sẽ nhắc tôi nhớ mãi. Mike đặt chai bia xuống và giơ mấy tờ giấy ở ghế bên cạnh lên. Trong ánh sáng lờ mờ của quán, tôi thấy là dữ liệu in ra từ máy tính. Miếng bánh mì kẹp thịt trong miệng tôi dường như ngay lập tức biến thành những que diêm rưới nước sốt khi tôi nhận ra những hàng, những cột đầy con số. - Tôi tìm thấy trong máy fax ngày hôm qua, - Mike nói. - Công ty điện thoại gửi bản thứ hai Chi tiết Sử dụng của Scott vì có lý do. Cô có muốn biết không? Trông nó y như bản cô để trên bàn tôi, trừ bản này có số phone của cô ở khắp mọi chỗ. Bên kia cái bàn sứt sẹo, Mike uống nốt chai bia, còn tôi hoàn toàn sửng sốt.- Đây là lúc nói chuyện với tôi, cộng sự ơi, - anh nói. – Đây là lúc bày tỏ nỗi lòng với Đức Cha Mike.