Tôi đi theo Jeff. Văn phòng của anh ở trong góc, quay ra sân vận động. Có thể nhìn thấy những chỗ ngồi trên khán đài phải của Yankees qua cửa sổ viền đồng đỏ. - Chà, anh có thể quan sát những người trên khán đài từ đây, - tôi nói. - Sao cô lại nghĩ tôi ghi vào sổ những kẻ bỏ trốn? - Jeff đùa. Ông trầm ngâm nhìn xuống bàn, dường như tìm lời cho đúng. - Nghe này, Lauren. Tôi mến cô. Tôi thực sự mến cô. Cô là một cảnh sát cừ và... - Tôi đã có chồng rồi, Jeff, - tôi nói và cười toét miệng. - Tôi biết. Thôi được. Tôi sẽ hỏi ngay đây. Cô đã làm mọi thứ với cái chết của Scott Thayer? Ra thế. Quả bom hủy diệt tôi mong đợi không bao giờ đến. Trong giây lát, tôi cảm thấy điếc đặc. Tôi hầu như cảm thấy bóng tôi khắc sâu vào bức tường phía sau. Tôi cố lấy lại nhịp thở và băn khoăn liệu họ có giải thẳng tôi từ đây vào phòng xử không? Áp giải tôi trong xe tải đến Rikers Island cùng các tù nhân khác?- Tất nhiên rồi, - tôi nói sau một lúc im lặng dài. Tôi mỉm cười để anh ta nghĩ là tôi tưởng anh đùa. - Tôi là điều tra viên chính trong vụ này mà. - Đấy không phải là điều tôi định nói, - Jeff nói khẽ. Tôi nhìn vào mắt luật sư bên nguyên. Lúc này tôi biết nói gì? Tôi có thể làm gì? Làm một việc, một tiếng nói bảo tôi. Đấu tranh. Hoặc chết. - À vâng, anh định nói gì vậy, Jeff? Chuyện này là thế nào? Quan tài Scott đóng lại rồi. Tôi nhớ vì cái nắp suýt làm bay đầu tôi khi đóng sập xuống. IAB đã gọi cho anh? Có phải chuyện này là thế không? - Ba ngày trước, luật sư của một người là Ignacio Morales liên hệ với Văn phòng này, - Jeff nói. - Ignacio là người gác cửa cho câu lạc bộ Wonderland, nơi cô đến tóm anh em Ordonez. Ôi, chó thật. - Vâng, tôi nhớ ông Morales, - tôi nói. - Ông Morales có tình cờ nhắc đến việc ông ta định cưỡng hiếp tôi trong tầng hầm không? Jeff giơ tay lên như thể đấy chỉ là tiểu tiết. - Ông ta khẳng định rằng khẩu súng tìm thấy trên người Ordonez lấy từ trong xắc của cô trong lúc khám xét thông thường ở hộp đêm đó. Tôi làm cho mắt tôi lồi ra vì giận dữ. Tôi nghĩ Nicole Kidman[38] chắc cũng phải tị với tài của tôi. - Anh tin điều này ư? - Tôi hỏi. - Thực ra thì không, - Jeff nói. - Tôi tin cái gã buôn bán ma túy sâu bọ ấy đến mức muốn tống hắn ra tòa. Jeff thọc tay vào ngăn kéo và rút ra một mảnh giấy. - Nhưng sau đó tôi đã xem cái này. Đó là dữ liệu những cuộc điện thoại của Scott. Cộng sự của tôi đã gửi cho anh ư? Ngay trong lúc hoảng sợ, tôi vẫn không tin như thế. Jeff là một thiên tài, là người vô cùng giỏi giang, chưa bao giờ bỏ sót điều gì ắt phải yêu cầu sao một bản cho mình. Ở mức độ nào đó, tôi đang mong việc này xảy ra. Tôi dùng cách duy nhất cho phép, là đong đưa. - Thì sao kia? - Tôi nói. - Tôi quen Scott. Chúng tôi trò chuyện qua điện thoại. Quan hệ của chúng tôi chẳng phải là việc của ai, nên tôi không nhắc tới. Bảo vệ sự riêng tư có phải là tội ác không? Thay cho câu trả lời, Jeff rút ra tờ nữa và đẩy qua bàn cho tôi. Đấy là bản chụp vé gửi xe của chiếc xe máy. Anh ta tử tế cho tôi có thời gian đọc kỹ ngày tháng và địa chỉ nổi bật. Địa chỉ là Yonkers, cách nhà tôi nửa khối nhà. Một hồi chuông báo tang kinh hoàng vang lên trong tôi. Tôi không ngờ đến cái này. - Vé này phạt Scott đỗ xe trái luật, vài giờ trước khi bị chết bất thường, - Jeff từ tốn nói. - Tôi đã xem địa điểm trên bản đồ. Cách nhà cô nửa khối nhà, Lauren ạ. Cô hãy kể cho tôi ở đây. Làm mọi chuyện này có ý nghĩa nào đó. Vì tôi phải có lời biện hộ với bồi thẩm đoàn ngay bây giờ. Một nhân chứng đã nhìn thấy cô giấu khẩu súng. Bằng chứng để Scott đỗ xe cách nhà cô ngay trước giờ chết của anh ta. Tôi đã thắng nhiều vụ nhờ những chi tiết còn nhỏ nhất, Lauren ạ. Nhưng cô là một người bạn. Vì còn nghi ngờ nên tôi không muốn buộc tội cô trước những thủ tục tố tụng chính thức. Đây là cơ hội đầu tiên và cuối cùng của cô, hãy cho tôi biết chuyện xảy ra và để tôi giúp cô.