Nửa giờ sau, Paul lái chiếc Camry nhanh hơn tốc độ cho phép. Dây chằng qua vai và bụng tôi cùng căng lên lúc anh phanh đột ngột, ngoặt khỏi con đường thôn dã ngộ nghĩnh và lượn lên đỉnh đồi rồi xuống thung lũng. Bên ngoài cửa sổ, tấm biển “Evergreens” gắn ở chân hàng rào đá, chắc nhờ lòng tốt của dân miền rừng hoặc của chính Robert Frost[49]. Trong ánh sáng nhạt nhòa, bóng các cây thông lắc lư nhè nhẹ ven đường, in một vệt vàng vàng ở bên kia lớp nhựa đường mới trải. - Em thấy thế nào? - Paul nói và dừng xe.- Càng đi càng kinh hoàng, - tôi nói lúc nhìn quanh. - Em nghe thấy gì không? - Paul nói và hạ cửa kính xe xuống. Tôi lắng nghe. Tôi chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc trong lá cây. - Nghe thấy gì cơ? Paul mỉm cười. - Chính xác thì, - anh nói. - không có tiếng gầm của các máy khoan, tiếng động cơ ôtô hoặc những người vô gia cư rên rỉ. Anh đã đọc điều này ở đâu đó. Anh nghĩ, đấy chính là sự yên bình và tĩnh lặng. - Còn các thứ xam xám ven đường, trên đỉnh màu xanh kia là gì? - Tôi nói lúc nhìn qua cửa kính. - Những cái đó gọi là cây, - Paul nói. - Người ta đã nói về chúng trong các cuốn sách quảng cáo. Chúng trồng cùng ngôi nhà, nhỡ em muốn nâng cấp các phòng. Paul lại nổ máy và tiếp tục leo lên đỉnh đồi, anh dừng lại đó cho tôi có thể nhìn khắp các ngôi nhà trong vùng. Chúng đều đẹp. Có đến năm, sáu ngôi nhà New England theo phong cách thực dân, rộng rãi và xuôi xuống một thung lũng cuồn cuộn.- Đẹp lắm, - tôi nói. - còn mặt tiêu cực là gì? Chúng ta đang ở trên đường băng hạ cánh của một sân bay phải không? - Rất tiếc, - Paul nói lúc chúng tôi bắt đầu xuống đồi. - Greenridge có quy định chống tiêu cực. Hơn nữa, chúng ta đã có đủ thứ tiêu cực kéo dài cho hai cuộc đời rồi. Paul không biết một nửa số đó.