- Gì thế? - Paul nói trong bóng tối. - Có phải vì ắc quy không? Em nghĩ sao, Lauren? Tôi nhìn anh chằm chằm. Chuyện quái quỷ gì đây? Dù là gì đi nữa, tôi cũng không thích.- Ờ, gượm đã. Anh hiểu rồi, - Paul nói. - Lỗi của anh. Hôm qua anh đã thấy bình xăng gần cạn, song anh quên đổ đầy. Đi những chuyến như thế này, chắc chúng ta đã dùng hết xăng. - Anh chắc không? - Tôi nói. Tôi thực sự hơi hoảng. Tôi cho là vì tôi chưa quen với nơi này. - Bình tĩnh nào, Lauren. Đây không phải là là Nam Bronx đâu, thám tử ạ, - Paul nói và cười. - Anh chắc là thế mà. Quanh đây chắc phải có trạm xăng đủ thiết bị. Em ở lại đây nhé. Anh lấy cái đèn pin đi thám thính xem sao.- Em đi cùng anh, - tôi nói. Trong giây lát, ngôi nhà tăm tối mất hẳn vẻ ấm cúng. - Anh này, - tôi ngẫm nghĩ và tỉnh táo lại. - Thay vì đi tìm nhiên liệu, sao anh không gọi Triple A bằng di động? - Hay tốt hơn hết là gọi 911, tôi nghĩ lúc liếc nhìn xuống các bậc thang chìm trong bóng tối. Một phút sau, Paul cười to. - Thế mới đúng là Lauren của anh, - anh nói và thọc tay vào túi. - Lúc nào cũng ngộ nghĩnh ngay trong cảnh bực mình. Bàn tay anh rút ra trống không. - Anh để di động của anh đang sạc pin trong xe rồi, - Paul nói. - Chúng ta phải dùng của em vậy.- Em để nó trong xắc, trên ghế xe. - Đợi ở đây nhé. Anh ra lấy. - Cẩn thận đấy, - tôi gọi Paul. - Đừng lo. Đây là Connecticut, em yêu ạ.