Tôi ngồi đó, chớp chớp mắt nhìn kính chắn gió của chiếc xe tải. Chiếc xe chở hàng không dừng lại. Thậm chí không giảm tốc độ. Hình như người lái xe không chú ý. Tôi bắt gặp cái gì đó động đậy trong bụi cây ven đường cách đó khoảng ba chục mét. Cửa chiếc xe tải hay tên buôn ma túy, tôi không biết chắc. Sau cùng, có lẽ Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi. Hoặc nghe thấy lời ai đó cầu nguyện cho tôi. Paul nằm trên đất đằng sau chiếc xe tải tan tành. Tôi nhìn thấy thân hình anh lúc tôi cố ra khỏi chiếc xe tải. Tim tôi lại nhảy thót lên tận cổ.- Paul, em đây, - tôi nói lúc chạy và quỳ gối cạnh anh. Tôi cầu cho anh qua khỏi. Tôi chỉ cố kéo căng đôi tay bị còng sau lưng ra để cấp cứu. - Lauren, - anh nói. Răng anh đánh vào nhau lập cập. - Anh thấy đèn hậu chiếc xe chạy đi, và anh... - Anh đừng nói, - tôi bảo. Hình như máu chảy ra từ sau gáy Paul, chỗ tên buôn bán ma túy đánh trộm, chắc là vài lần. Hơi thở của tôi nghẹn lại khi những từ xuất huyết màng não lóe lên trong trí tôi. Tôi thường đọc chữ đó trong các biên bản điều tra về nguyên nhân cái chết. Thực ra, việc Paul tỉnh lại cũng như một trong hai chúng tôi còn sống đã là điều kỳ diệu. - Nằm im nào, - tôi thì thầm vào tai anh. - Đừng cử động. Nhiều ôtô trên đường cái lướt qua chúng tôi lúc tôi ngồi xuống đống thủy tinh vỡ cạnh Paul. Những ngọn đèn xanh, đỏ bắt đầu nhấp nháy xa xa. Máu Paul ấm cả chân tôi. - Anh đã cứu em, Paul ạ, - tôi thì thầm lúc hai chiếc xe tuần tra của cảnh sát bang tách khỏi dòng xe cộ và đỗ kít ngay trước chúng tôi. Anh đã cứu em lần nữa, tôi nghĩ nhưng không nói ra lời.