Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 20: Cải biến

Thi thể của Mã gia huynh đệ và Hoàng Thế Hữu đã dẫn đến náo động không nhỏ.

Lại nghĩ đến việc dã thú liên tục ăn thịt người trong thời gian gần đây, không ít người sớm đã có suy đoán trong lòng, sắc mặt tất nhiên sẽ không được đẹp cho lắm.

Ba bộ thi thể được đặt ở trên quảng trường, trong đó còn có một bộ thi thể đã bị cắt lìa đầu với thân đang nằm dưới đất, mọi người ra xem rất đông, tiếng nghị luận liên tục vang lên.

Không biết là ai phát hiện ra những bộ thi thể này, nhưng tin tức rất nhanh liền lan ra cả doanh địa, còn những suy đoán về chuyện đã xảy ra, rất nhiều.

Nhưng rất rõ ràng là, bây giờ trên núi rất nguy hiểm, có người muốn giết người cướp của, đây là sự thật.

Bất kể là người miền núi hay học đồ, ai cũng cảm thấy bất an!

Những tên học đồ lúc này mặt mũi xanh mét, còn những tên người miền múi, ánh mắt lại lấp lóe, xem bộ là muốn kết thúc công việc nguy hiểm này!

Đối với những người quanh năm lên núi như họ, mãnh thú không đáng sợ, ác nhân mới là thứ đáng sợ nhất!

"Tôn Đại Ca!"

Không biết từ lúc nào mà Nhị Nha đã chen lấn qua, dựa vào người Tôn Hằng nhỏ giọng nói: "Nghe nói, là một người miền núi tên là Mãnh Tử đã làm ra chuyện này. Nhưng mà, ta nghe rất nhiều sư huynh nói là, ba người này cũng không phải là người tốt gì, rất có thể những vụ dã thú ăn thịt người gần đây là do bọn họ hợp tác làm với nhau!"

Lời nói của nàng còn mang theo sự lo lắng, hai con ngươi của nàng lóe lên, trong ánh mắt mang theo vẻ hoang mang và phẫn nộ.

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu: "Cả hai vị sư phó cũng nói vậy sao?"

"Còn chưa nghe thấy họ nói gì."

Nhị Nha lắc đầu: "Tôn đại ca, hay là ngày mai ngươi đừng lên núi nữa, thật sự quá nguy hiểm.

Tôn Hằng gật đầu lần nữa, phát sinh chuyện này, nếu như còn tiếp tục lên núi, thì sẽ bị nghi ngờ ngay.

"Ra rồi, bọn họ ra rồi!"

"Ta cũng muốn nhìn xem bọn họ nói như thế nào!"

"Không làm nữa, làm mấy tháng, cuối cùng bị người ta cuỗm tay trên, tiền mất mà mạng cũng mất, còn đi làm nữa làm gì? Đi chịu chết hay sao?

"Không sai, không sai!"

Đám người miền núi liên tục nhao nhao ồn ào, sắc mặt của mấy đứa học đồ cũng không tốt đẹp gì, đã có không ít đứa ở, ánh mắt nhìn về phía hai vị sư huynh, còn mang theo sự bất thiện.

Hai vị sư phó cũng không có ra mặt, đi ra chính là Hoàng Lân và Trương Khiếu.

Hai má của Hoàng Lân sưng đỏ, một vệt máu còn đang chảy trên khóe miệng của hắn, nhìn rất chật vật, ngược lại với vẻ chật vật của hắn là Trương Khiếu đang ngẩng cao đầu, rất khác so với hình tượng thường ngày của hai người, như đảo lộn lại với nhau vậy.

"Chư vị!"

Trương Khiếu bước lên đài cao, hắn liếc qua ba bộ thi thể, sau đó cười khinh thường: "Chuyện hôm nay, chúng ta đã điều tra xong!"

"Đã điều tra xong? Rốt cuộc có chuyện gì và ai đã làm chuyện này?"

"Mặc kệ chuyện này như thế nào, dù sao ta cũng không ngu mà ở đây nữa, về nhà, về nhà thôi!"

"Phải, về nhà, về nhà! Ở đây mạng sống còn không bảo đảm được thì ở đây làm gì? Chờ chết sao?"

Đám người bắt đầu ầm ĩ lên, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này chút nào.

Nhất là những người miền núi, kiếm tiền không được bao nhiêu, mà mấy người có thể kiếm được tiền, đều bị người ta giết người cướp của, bất kể là ai đã hạ thủ, đối với bọn họ cũng không có lợi gì cả.

"Mọi người trước hết nghe ta nói!"

Trương Khiếu khẽ cử động hai tay, hắn hét to lên, thanh âm vang dội trong chớp mắt đã lấn áp những tiếng nghị luận:"Hãy nghe ta nói hết, các vị đi hay ở, tiệm thuốc Mai Sơn chúng ta sẽ tuyệt đối không cấm cản!"

Tôn Hằng giật giật mắt, mặc dù hắn không hứng thú với lời nói của Trương Khiếu, nhưng nếu hắn đã lớn tiếng như vậy, chắc hẳn sẽ có gì đó không bình thường ở đây.

Giọng nói của hắn giống như loa phóng thanh vậy, vang dội, mạnh mẽ, nếu như đứng gần hắn, e là sẽ bị ù tai.

Đây không phải là kỹ xảo phát âm gì, mà hoàn toàn do sức mạnh của nội tạng, vì thế mới có thể hiệu quả như vậy.

Nhưng Mãng Viên Kính tuy có thể gia tăng khí lực, làm da thịt trở nên cứng cỏi, nhưng lại không có khả năng cường hóa nội tạng như vậy.

Bọn họ chắc chắn là đã được sư phó truyền thụ công pháp riêng.

Khó trách được Trương Khiếu cùng Hoàng Lân tuổi tác mặc dù không lớn, nhưng thực lực đã vượt xa những học đồ khác, xem ra bọn họ sinh ra đã ở vạch đích rồi!

Bọn họ đều là đệ tử chân truyền của Ngoại Vụ sư phó Lôi Thiên, như vậy xem ra, với tư cách là đệ tử chân truyền, còn có chỗ tốt.

Tôn Hằng yên lặng trầm tư, Trương Khiếu lại tiếp tục nói tiếp.

Sau khi áp chế sự ồn ào trong sân, hắn di chuyển, cao giọng nói: "Căn cứ vào tình huống mà chúng ta tra được, hai vị sư đệ cùng Hoàng Thế Hữu, đều bị một cái người miền núi tên gọi là Mãnh Tử giết chết.

"Chắc các ngươi cũng biết tên Mãnh Tử này, tham tiền hơn mạng, ham ăn biếng làm, nhưng mà sự việc này đã bị chúng ta phát hiện, nên về sau hắn sẽ không dễ dàng xuất hiện. Cho nên, dựa vào những gì mà chúng ta phán đoán, sự an toàn của các bạn đang được đảm bảo, đừng có lo lắng quá mức."

"Xôn xao..."

Tiếng ồn ào lần nữa vang lên, Trương Khiếu giơ tay ra hiệu, áp chế tiếng ồn ào, hắn tiếp tục nói: "Đương nhiên, để triệt để giải quyết mối lo lắng của các vị, từ hôm nay trở đi, chúng ta quyết định, phải bốn người thành một tổ mới được lên núi! Như vậy, cho dù có người muốn ám hại, thì sẽ không dễ dàng thành công."

"Đồng thời, các ngươi thu thập Thiết Tuyến Đằng, giá tiền sẽ tăng một nửa, bây giờ một bó sẽ được thưởng mười lăm đồng tiền!"

Vừa nói xong, tiếng ồn ào trong sân một nhiên im lặng.

Quả nhiên, dù có nói thế nào, cũng không bằng tiền bạc được! Tiền bạc động nhân tâm!

"Nhưng mà có nhiều tiền hơn nữa cũng bị các ngươi cắt xén một phần?"

"Đúng vậy! Ban đầu có mười đồng, mà vào tay của chúng ta chỉ còn sáu đồng mà thôi. Lần này tăng lên mười lăm đồng, thì các ngươi muốn lấy bao nhiêu mới đủ?"

"Được rồi, mình làm mà người khác hưởng, vậy làm làm gì đi về nhà thôi!"

"Đi, đi!"

Yên tĩnh nửa ngày, dưới đài lại có người hét lên, nhắc mọi người nhớ đến khoản tiền bị tham ô kia, nhớ lại điều này tất cả mọi người đều tức giận.

Nhưng mà trong số bọn họ, chỉ có một số là thật tâm tức giận, còn đa phần là nhân cơ hội này để thừa cơ uy hiếp!

"Các vị đừng nói nữa!"

Khóe miệng của Trương Khiếu co quắp, lần nữa cao giọng nói, hắn nhìn qua bốn phía, một lúc sau mới gật đầu: "Các vị, ta có thể đảm bảo với các vị, từ hôm nay trở đi, sẽ không còn việc tham ô Thiết Tuyến Đằng nữa, các vị làm được bao nhiêu sẽ được lấy tiền bấy nhiêu."

"Tiền, mười lăm đồng sẽ đủ mười lăm đồng cho các vị!"

"Chắc không?"

"Nói lời giữ lời?"

"Học đồ, đứa ở cũng sẽ được như vậy?"

Đám người ồn ào, lần này nét mặt mọi người lại là kích động, mắt mang hưng phấn, bọn hắn sớm đã quên ba bộ thi thể lúc nãy.

Tiền tài mê hoặc tâm trí, câu nói này rất đúng!

"Đương nhiên là thật!"

Trương Khiếu giơ cao hai tay, cao giọng mở miệng: "Học đồ và đứa ở cũng giống như vậy, làm được bao nhiêu tiền, thì nhận được bấy nhiêu! Nếu có vi phạm, Trương Khiếu ta chết không yên lành!"

"Được!"

"Không về, không về nữa!"

Một bó mười lăm đồng tiền, một ngày hai bó, một tháng chẳng phải… Chẳng phải kiếm được rất nhiều tiền sao!"

"Ôi trời ơi!"

Thanh âm kích động liên tục vang lên, cho dù là những người không lên núi, cũng bị ảnh hưởng theo, trở nên hưng phấn.

Mà Nhị Nha lúc này, thì không ngừng đếm ngón tay tính toán, nàng học toán rất kém, đếm qua một trăm, đến tới hai trăm liền hoa mắt, chỉ biết là số tiền rất lớn, nhưng cũng không biết lớn bao nhiêu.

Điều này cũng rất bình thường, ở thế giới này không có phép nhân, hoặc là do những người bình thường như bọn hắn tiếp xúc không được. Người bình thường có thể tính phép cộng đến một trăm đã là rất tốt rồi, một ngày ba mươi đồng tiền, một tháng được bao nhiêu tiền, đây đã là bài toán khó với người ở đây rồi.

"Phù…"

Tôn Hằng khẽ thở dài, thả lỏng tâm tình thấp thỏm của mấy hôm nay, hắn xoay người, mặt không đổi sắc nhìn về phía Nhị Nha: "Xem ra ngươi không cần lo lắng cho ta, nói không chừng ta có thể nhân cơ hội này kiếm thêm một khoảng tiền lớn."

Nhị Nha trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhìn những thân ảnh hưng phấn xung quanh, sau đó nhớ tới sắc mặt không thay đổi của Tôn Hằng, nàng đột nhiên phát hiện ra, Tôn Hằng, rất khác với những người ở đây.

Bao gồm cả chính mình!

Nàng há to miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ nói: "Vậy, Tôn đại ca hãy cẩn thận."

"Ta biết."

Tôn Hằng gật đầu, hắn bước về phía quầy hàng, hôm nay nghe được tin tức tốt này, lão bản tí nữa sẽ giàu to.

Mình cũng nên ăn mừng thôi!

Ngày hôm sau, không ai rời đi cả, tất cả mọi người đều dựa theo sắp xếp, ba người, bốn người một tổ, không phân biệt học đồ hay người miền núi, cùng nhau đi lên núi.

Đồng thời, cùng với sự khích lệ của tiền bạc, tuyết cũng dần dần biến mất, khiến cho tốc độ thu thập Thiết Tuyến Đằng tăng lên đáng kể.

Tôn Hằng trộn lẫn vào đám người đi lên núi.

Bình thường hắn cũng rất im lặng, giống như người tàng hình vậy, chăm chỉ làm việc, lặng lẽ tăng cường thực lực của mình.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt một cái, đã đến lúc kiểm hàng.