Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 45: Ma Lão Tứ

"Tôn Đại Ca!"

Nhìn tên đại hán to mộng đang đến trước mặt mình, Nhị Nha kinh hãi hét to, sắc mặt ảm đạm: "Cẩn thận!"

"A..."

Khóe miệng của Tôn Hằng nhúc nhích, hắn giương tay lên, đem Nhị Nha hất lên không trung, còn chính mình thì không hề tránh né, mà ngược lại còn đi đón đầu đối thủ.

"Đến đây đi!"

Tên đại hán mập mạp theo thói quen kéo tay về phía trước, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể của mình nhẹ hẳn đi, một thân thịt mỡ nặng đến 300 cân, vậy mà bị Tôn Hằng nhấc lên khỏi mặt đất, lùi nhanh về phía sau.

"Làm sao có thể...?"

Hắn còn chưa hết kinh ngạc, thì người kia đã khiêng hắn chạy được mấy mét, giống như một con bò đang giận dữ, trực tiếp đâm thẳng hắn vào thân cây đại thụ.

Mà lực chạy của Tôn Hằng thì để lại một đường dấu chân thật sâu trên nền tuyết đọng.

"Rầm!"

Va chạm mãnh liệt làm cho cây đại thụ này phát ra một tiếng vang lớn, những cành cây mãnh liệt lung lay, tuyết ở trên cành cũng theo đó mà rơi đầy trời.

Tên đại hán mập mạp kia thì hai mắt trợn trắng, cơ thể cong lại như con tôm, cặp mắt gần như bật ra khỏi hốc mắt, hai tay của hắn cũng buông lỏng xuống.

"Chết đi!"

Gầm nhẹ một tiếng, Tôn Hằng liên tục đấm vào bụng hắn, giống như muốn mổ luôn bụng hắn ra vậy, nhìn từ phía xa chỉ thấy được tàn ảnh của Tôn Hằng.

"Bành... Bành... Bành..."

"Rắc…"

Cây đại thụ đằng sau theo mỗi cú đấm của Tông Hằng không ngừng lung lay, thân cây dần nứt ra, mảnh vỏ cây liên tục rớt xuống, sau đó thân cây cũng chậm rãi ngã xuống.

Lúc này, tên đại hán mập mạp kia với lồng ngực rộng lớp gấp đôi so với người thường dưới quyền của Tôn Hằng, đã bẹp lép, máu tươi tuôn ra từ trong thất khiếu, cơ thể của hắn bay về phía sau, nằm sạp trên nền đất.

Nhị Nha đang bị hất lên không trung cũng kinh hoảng, sau đó dù phát hiện ra mình đã vững vàng đáp xuống đất, nhưng do tim của nàng yếu đuối, nên cơ thể vẫn thoáng run rẩy.

Xoay đầu lại, chỉ thấy tên đại hán mập mạp kia, đã bị Tôn Hằng đánh chết, nàng vui mừng như điên.

"Tôn Đại Ca!"

"Đừng quan tâm đến ta."

Tôn Hằng nhặt côn bổng lên, xua tay với Nhị Nha: "Ngươi chạy trước đi, chạy xa vào, đợi ta tìm ngươi, còn không thì chạy thẳng xuống núi đi."

"Không..."

"Đi nhanh lên!"

Tôn Hằng nhướng mày, trực tiếp cắt đứt Nhị Nha, lạnh giọng mở miệng: "Ngươi ở nơi này, chỉ làm liên lụy ta."

Ánh mắt của Nhị Nha nhìn thấy từ xa có mấy người đang đuổi theo bọn họ, sắc mặt của nàng tái nhợt, cuối cùng chỉ mở miệng thì thào: "Vậy thì, Tôn đại ca cẩn thận!"

"Biết rồi!"

Tôn Hằng lắc đầu không trả lời, bây giờ thời gian giành giật sự sống quan trọng đến từng giây, làm gì còn thời gian để dây dưa.

"Điền Tiểu Tứ, cẩn thận một chút, tên này có thể là một cao thủ!"

Mấy người đang đuổi theo thấy được cảnh đại hán mập mạp đã bị Tôn Hằng đánh chết, trong lòng không khỏi nhảy dựng.

Bọn họ đều biết rất rõ, hành động của tên đại hán mập mạp này mặc dù có chút chậm chạp, nhưng một khi hắn đã lại gần ôm, trong doanh địa cũng ít có ai né được.

Không ngờ tới, trong chớp mắt hắn đã bị người ta đánh chết, ngay cả cứu viện cũng không kịp.

"Biết, cùng tiến lên!"

Bọn hắn hô to, mấy người này không để ý đến Nhị Nha, mà đều cầm binh khí vây quanh Tôn Hằng.

Đối thủ trước mặt này, bọn họ cũng không dám coi thường.

Mà ở phía sau bọn họ, một hồi loạn chiến vẫn còn đang tiếp diễn.

Người của tiệm thuốc cũng không chống cự được bao nhiêu, nhưng Đồng gia huynh đệ thì rất khỏe.

Huynh đệ của bọn họ dùng Ngũ Quỷ Đao, Đao đoạt mệnh, rất tàn nhẫn. Hai huynh đệ liên thủ, trong nháy mắt, đã có bốn người chết dưới đao của bọn họ.

Chỉ ít phút ngắn ngủi, toàn bộ người của tiệm thuốc đã ngã gục xuống đất, cho dù còn thở dốc, nhưng e là cũng không kiên trì được thêm bao lâu nữa.

Mà những tên Sơn Phỉ còn lại cũng tay dừng lại, cẩn thận từng li từng tí giằng co với hai huynh đệ Chu gia, không dám chiến tiếp.

Bọn họ cũng không vội, bởi vì bọn họ biết sẽ có người đối phó với Chu gia huynh đệ.

"Ngũ Quỷ Đao?"

Một trung niên có dáng người gầy còm đạp lên tuyết mà đi đến, quần áo đơn giản bị gió tuyết thổi bay, giống như gió thổi mạnh hơn một chút cũng có thể đem hắn thổi bay đi vậy.

Nhìn thấy Chu gia huynh đệ, khóe miệng của Ma Lão Tứ tạo thành một đường cong: "Không ngờ Ngũ Quỷ Đao cũng có thể hợp kích được, vậy phải lãnh giáo một chút!"

"Các ngươi rốt cuộc là ai?"

Sắc mặt của Chu Tuyền ngưng đọng nhìn về phía Ma Lão Tứ, không dám khinh thường: "Vì sao lại muốn chặn giết chúng ta?"

"Ha ha..."

Ma Lão Tứ cười lạnh, chậm rãi duỗi thẳng hai tay khỏi ống tay áo, để lộ ra mười ngón tay đen nhánh dữ tợn: "Các ngươi không cần biết, nếu muốn biết thì để Diêm vương nói với các ngươi!"

"Nói khoác mà không biết ngượng!"

Sắc mặt của Chu Bình xiết chặt, hắn di chuyển nhanh chóng, bổ thẳng một đao vào đầu của Ma Lão Tứ: "Vậy thì ta muốn xem xem, ai mới là người chết?"

Hai huynh đệ bọn họ gần như tâm ý tương thông, khi Chu Bình vừa cất bước, thì Chu Tuyền đã đuổi theo sau, Ngũ Quỷ Đao quét ngang, vừa có thể phòng thủ, vừa có thể nhìn xem phản ứng của đối phương với thế công của Chu Bình, để tiếp tục tấn công bồi thêm.

Huynh đệ của bọn họ khổ luyện đã lâu, nên hành động đã gần như một người!

"Răng rắc..."

Âm thanh cổ quái vang lên, hai huynh đệ trợn mắt, chỉ thấy Ma Lão Tứ nắm năm ngón tay của hắn lại, sau đó đỡ lấy trường đao.

Hắn dùng da thịt, đỡ đao!

Khí lực của Chu Bình cũng không thể coi thường, đao này chém xuống, cho dù mà một con trâu mộng, hắn cũng có thể một đao chém rụng đầu!

Chẳng lẽ tên này có một thân thể cứng rắn như sắt đá sao?

"Là bao tay!"

Chu Tuyền hét lên, hắn phát hiện được trên tay của Ma Lão Tứ đeo một cái găng tay rất mỏng rất khó phát hiện.

"Hô!"

Trong tiếng hét đó, trường đao của Chu Tuyền vung lên, hướng về phía cổ họng của Ma Lão Tứ, mà Chu Bình thì thuận thế dùng lực, muốn túm lấy trường đao của mình.

"Hề hề…"

Trong tiếng cười lạnh đó, cơ thể của Ma Lão Tứ giống như lá liễu, dựa theo lực của Chu Bình, mà kéo Chu Bình về cạnh người hắn.

Mà trường đao thì cũng bị hắn dùng một tay khống chế.

"Buông tay!"

Hai huynh đệ biến sắc, đồng thời dùng lực.

"Trả lại cho các ngươi!"

Ma Lão Tứ nhẹ nhàng buông tay, hai người phát lực sai chỗ, đột nhiên cảm thấy không đúng. Nhưng lúc này thì đã trễ.

Một bước sai, thì tất cả đều thua!

"Xoẹt…"

Móng tay của hắn khẽ động, hàn quang lóe một cái, đâm nhanh vào cổ họng của hai người.

Thiên Ưng Trảo!

"A!"

Chu Bình rống to một tiếng, không kịp phòng thủ, trường đao rời tay, chém thẳng về phía đối thủ.

"Xoẹt…"

Thân ảnh của Ma Lão Tứ trở nên quỷ mị, dưới tình huống khoảng cách của ba người chưa tới một mét, đột nhiên xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng của Chu Bình.

Sắc mặt của hắn lạnh như băng, năm ngón tay nhuốm máu, máu bám trên tay làm những ngón tay của hắn càng trở nên dữ tợn hơn.

Mà Chu Bình thì vươn hai tay về trước, trong miệng chỉ kịp kêu "Hà hà", sau đó liếc nhìn ca ca của mình một cái, đầu óc tối sầm, ngã xuống mặt đất.

Trên cuống họng của hắn, còn lưu lại mấy vết móng tay, đâm sâu qua xương cổ và khí quản, triệt để cắt đứt đường sống của hắn.

"Đệ đệ!"

Chu Tuyền bi phẫn hét lên, Ngũ Quỷ Đao điên cuồng múa, liều mạng hướng về phía Ma Lão Tứ.

"Đừng vội!"

Chân của Ma Lão Tứ nhẹ di chuyển, không nhanh không chậm mà né tránh đao của Chu Tuyền: "Ngươi rất nhanh sẽ đoàn tụ với hắn."

Chu Tuyền lúc này đã trở nên mất trí, chỉ điên cuồng kêu to: "A…, ta giết ngươi!"

"Chậc chậc..."

Ma Lão Tứ nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không có muốn đùa giỡn nữa, hắn nghiêm mặt lại, cơ thể chớp mắt hóa thành chim ưng, ưng trảo lóe lên, cơ thể lao thẳng về phía Chu Tuyền.

"Phốc... Phốc..."

Công lực của hắn rất cường hãn, trảo công cao minh, mà Ngũ Quỷ Đao của Chu Tuyền do không có hợp kích, nên thực lực giảm một mảng lớn.

Lúc này thì Ma Lão Tứ đột nhiên dùng lực, Chu Tuyền chỉ cảm thấy, đã bị trảo công của hắn xé rách họng, thậm chí còn bị xé cả lồng ngực.

"Rầm!"

Thi thể cứng ngắc của Chu Tuyền ngã xuống đất, sau đó bị Ma Lão Tứ tùy ý đá một cước, văng đến bên cạnh thi thể của đệ đệ mình, cũng coi như cho huynh đệ của họ đoàn tụ.

"Ma Tứ gia!"

Ma Lão Tứ vừa mới chiến thắng còn chưa kịp thở, thì ở xa xa đã vang lên tiếng thét kinh thảm, lo lắng.

Ma Lão Tứ biến sắc, cơ thể nhanh chóng phóng về hướng âm thanh vừa phát ra, tốc độ cực nhanh, không thua gì một con diều hâu săn mồi cả.

"Hô..."

Hắn vén bụi cỏ ra, đã thấy một bóng người quen thuộc đang hốt hoảng chạy về phía mình, nhìn thấy được Ma Lão Tứ, người kia lập tức vui mừng như điên.

"Tứ gia, nơi này còn có một cao…"

"Phốc..."

Câu nói còn chưa hết, cơ thể của người kia cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn về phía ngực, lại phát hiện mình đã một thanh đao đâm xuyên qua, miệng vết thương chảy máu ròng ròng, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Phù phù!"

Người này kinh hoàng ngẩng đầu lên, nhìn Ma Lão Tứ với ánh mắt không cam lòng, sau đó ngã nhào xuống đất.