Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 49: Kim linh trúc

Từ trước đến giờ, Tôn Hằng vẫn chưa bao giờ tưởng tượng được, ở trên đời này, vậy mà lại tồn tại loại thực vật có thể phát sáng!

Mà một màn trước mắt này đã khiến hắn mở rộng tầm mắt, mạnh mẽ dạy cho hắn một bài học.

Mặc dù mình chưa thấy qua, cũng không có nghĩa là nó không tồn tại!

Một cây trúc màu vàng được bao quanh bởi vầng sáng màu bạc. Cây trúc này mọc trên vách núi, nghiêng nghiêng dài khoảng một mét.

"Cạch…"

Tôn Hằng đưa tay sờ nhẹ, một cây trúc nhỏ, nhẹ giòn như vậy, nhưng sờ vào lại có cảm giác như sờ kim loại.

Tay của Tôn Hằng nhẹ nhàng dùng lực, lại không thể khiến cho cây trúc này cong hay biến dạng dù chỉ một chút.

Thậm chí, ngay cả những cành lá mỏng kia, hắn đều xé không nổi.

"Mặc kệ đây là thứ gì, nhưng có một điều chắc chắn, đó là nó rất quý giá!"

Hít sâu một hơi, ánh mắt của Tôn Hằng chớp động: "Có lẽ, bọn họ thủ ở chỗ này, chính là vì vật này."

"Ừ."

Nhị Nha ở phía sau liên tục gật đầu: "Vậy Tôn đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Nên làm gì sao?"

Tôn Hằng hơi trầm ngâm: "Đào đi, mang về!"

Đào một cây trúc, nghe thì tưởng rất dễ, nhưng khi hai người bắt tay vào làm, thì mới phát hiện ra không đơn giản chút nào.

Cây trúc này, đao kiếm khó chém được, cho dù Tôn Hằng liều mạng dùng binh khí chém, cũng không để lại dù chỉ một vết xước nhỏ, mà cây binh khí kia thì lại bị hỏng nặng.

Chỉ còn cách đào lên!

Đào lên cũng khó khăn, cây trúc thần kỳ này sinh trưởng ở trong núi đá, nhưng không biết Tôn Hằng có ảo giác không, chứ hắn thấy núi đá ở nơi này còn cứng hơn cả nham thạch.

Vô số rễ cây, bám dài vào trong vách núi, đâm thẳng vào trong thân của ngọn núi.

May mắn là, rễ của cây trúc này rất mảnh, còn có thể chặt đứt được.

Trong góc hang động này còn có sẵn rìu để khai quật đá. Hai người cầm lấy hai cây rìu, chém tới tấp một lúc, tốn hơn nửa ngày, mới có thể bứng được cây trúc màu vàng này từ trên vách núi ra.

Chỉ có điều, khi rễ cây vừa rời khỏi vách núi, thì lớp quầng sáng màu bạc ở bên ngoài cây trúc liền biến mất.

Mà màu vàng óng ánh của thân trúc cũng mờ đi một chút.

"Đừng về doanh địa, trực tiếp đi thẳng đến thị trấn!"

Tôn Hằng chôn hộp gỗ chứa vàng bạc xuống đất rồi khiêng cây trúc đi đến bên cạnh Nhị Nha.

Lúc này, thân thể của hắn trở nên suy yếu cực điểm, giống như một cái bình sứ toàn vết nứt, đụng nhẹ một cái cũng có thể đổ vỡ.

Trở lại doanh địa, lỡ như tên Lôi Thiên cũng tham lam như Thân Độc, muốn nuốt một mình, thì hắn không có sức đánh trả.

Ngược lại, quay trở về thị trấn thì ít ra cũng có biện pháp để xoay sở!

...

Ba ngày sau.

Sắc mặt của Tôn Hằng ảm đạm, bờ môi tím xanh đi trên đường cùng với Nhị Nha đầu tóc rối bù, xuất hiện ở trước cửa của tiệm thuốc Mai Sơn.

Trước sự chứng kiến của mọi người, Nhị Nha mở cái bao dài ra, đem cây trúc nộp cho Nội Vụ sư phó Ngô Bạch Tham.

Có nhiều người chứng kiến như vậy, thì hắn muốn nuốt một mình cũng không nuốt được!

"Một cây Kim Linh Trúc gần đến tám trăm năm!"

Ở trong hậu viện của tiệm thuốc Mai Sơn, Trần Tứ Long kích động xoa xoa hai tay, nhưng vẫn cố cưỡng ép sự hưng phấn ở trong lòng: "Ngô Bạch Tham, ngươi chắc chắn không?"

"Chắc chắn một trăm phần trăm!"

Ngô Bạch Tham râu trắng bồng bềnh, là một lão già trên năm mươi tuổi, cũng là trụ cột của tiệm thuốc, tuy không tinh thông võ nghệ, nhưng y thuật của hắn rất tinh xảo.

Mà lúc này, hai tay của hắn đang run rẩy vuốt ve cây trúc ở trên bàn, trong mắt tràn đầy vẻ kích động, không thua gì Trần Tứ Long cả.

"Vật này sống ở trên vách núi, dựa vào thuộc tính kim của thiên địa mà sinh trưởng, một trăm năm thì dài thêm một đốt, rất khó chặt, chính là kỳ trân của thiên địa"

"Đặc biệt, mỗi khi dài thêm một đốt, nó thì sẽ sinh ra một ít Trúc Thực, dùng thứ này, có thể cường tráng gân cốt, gia tăng khí lực. Nếu nội khí cao thủ mà sử dụng, cứ một viên là có thể gia tăng mười năm nội lực. Nhưng đáng tiếc, cái cây này lại không có."

"Trúc Thực!"

Đôi mắt của Trần Tứ Long lóe lên ánh sáng lạnh: "Ngô sư phó, Trúc Thực có thể đã bị hai đứa nhóc kia ăn rồi không?"

"Không có chuyện đó!"

Ngô Bạch Tham lắc đầu: "Nếu như chờ thêm một hai năm nữa, cây Kim Linh Trúc này sẽ dài ra thêm một đốt nữa, đến lúc đó mới có thể có Trúc Thực. Còn bây giờ thì cây trúc này vẫn chưa trưởng thành, không có khả năng ngưng tụ được Trúc Thực. Hơn nữa, Trúc Thực chỉ ở trên cây một năm là rơi xuống, mười năm sẽ trở nên mục nát, nếu như không có tiên gia thủ thuật, cũng không có khả năng bảo tồn tới bây giờ."

"Tiên gia! Tiên gia a!"

Nghe được hai chữ này, cơ thể của Trần Tứ Long dừng lại, ánh mắt của hắn trở nên nóng bỏng, hiện ra đủ loại tâm tình vừa tiếc nuối vừa hâm mộ.

Những người biết đến hai chữ này, đều hiểu rõ nó đại diện cho cái gì.

"Chấp sự!"

Ngô Bạch Tham nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tứ Long, hai con ngươi của hắn híp lại: "Chỉ có linh vật một ngàn năm mới có thể nhận được danh ngạch bái nhập tiên môn, ngươi phải hiểu điều đó chứ."

"Ta biết!"

Sắc mặt của Trần Tứ Long trầm xuống, hắn biết đối phương đang nhắc nhở mình, đừng có tính toán ngông cuồng với cây linh vật này: "Ta sẽ truyền tin cho nhị phu nhân, nếu chúng ta cống hiến cây linh vật này, chắc hẳn nhị phu nhân sẽ không bạc đãi chúng ta."

Ngô Bạch Tham gật đầu cười nhẹ: "Đúng vậy."

Bản thân hắn hiểu rõ, loại vật này, hắn không có tư cách sử dụng, thậm chí, ngay cả Trần Tứ Long, cũng không đủ tư cách!

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. (Người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.)

Loại vật này nếu rơi vào tay bọn họ, thì chỉ là một mầm tai họa mà thôi, không bằng cứ sớm dâng lên, thì sẽ ổn thỏa hơn.

"Phần phật..."

Một lát sau, một con chim ưng mang theo thư tín của Trần Tứ Long, bay lên không trung, xẹt qua trời cao, bay thẳng đến Trần quận.

Tốc độ của chim ưng rất nhanh, một ngày có thể đi nghìn dặm. Mặc dù Trần quận rất xa xôi, nhưng loài chim này không cần một ngày là đã có thể bay tới!

Trong một gian phòng khách ở hậu viện của tiệm thuốc, Tôn Hằng đang dựa vào khung cửa sổ, nhìn trên trời thấy cái bóng màu xám lóe lên rồi biến mất, hắn lặng im không nói.

Ở trước mặt hắn, Thạch Thiếu Du đang bắt mạch cho hắn, ánh mắt trầm tư.

Thật lâu, Thạch Thiếu Du mới buông cổ tay của Tôn Hằng, mở hai mắt, trong mắt toàn là bất đắc dĩ: "Thương thế của ngươi rất nặng."

"A!"

Nhị Nha che miệng sợ hãi.

"Ngươi cũng đừng quá kinh sợ."

Tôn Hằng khoát tay với Nhị Nha, sau đó nhìn về phía Thạch Thiếu Du, mặt không đổi sắc: "Như vậy là sao?"

Tuy là có thể đọc và viết chữ, nhưng mấy năm gần đây Tôn Hằng cũng không có thời gian để học y thuật, đối với cách dùng châm bốc thuốc, hắn không có hiểu rõ bằng Thạch Thiếu Du.

Thạch Thiếu Du ngược lại rất bội phục khả năng giữ bình tĩnh của Tôn Hằng, sau khi suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói: "Vết thương trên tay của ngươi đã lộ xương trắng, chỉ có thể tu dưỡng khôi phục, ít nhất cũng cần một hai tháng mới khỏi."

"Chuyện này cũng chưa tính là gì, nghiêm trọng hơn chính là thương thế ở bên trong cơ thể của ngươi, ngũ tạng của ngươi bị thương rất nặng, rất khó trị liệu. Tuy vẫn có thể từ từ điều dưỡng, nhưng sợ sau này sẽ ảnh hưởng xấu đến thân thể của ngươi."

"Sao có thể như vậy chứ?"

Nhị Nha ngơ ngác, sắc mặt chuyển thành trắng bệch: "Thạch Thiếu Du, ngươi đừng làm ta sợ, Tôn đại ca sẽ không có việc gì đâu."

"Ngũ tạng bị thương, rất khó điều trị."

Thạch Thiếu Du thở dài: "Ta cũng không có biện pháp gì. Nhưng mà, ta sẽ thử đi hỏi Ngô sư phó xem sao, có lẽ ông ấy sẽ có biện pháp."

"Kẽo kẹt..."

Ngay lúc này, cửa phòng bị một người đẩy ra, Ngô sư phó mang theo vẻ mặt hiền lành đi vào: "Thế nào, các ngươi vừa nhắc đến ta?"

"Ngô sư phó!"

Ba người vội vàng đứng lên, hướng về phía người vừa tới mà khom mình hành lễ.

"Miễn lễ miễn lễ!"

Ngô Bạch Tham nhẹ nhàng xua tay, đem Tôn Hằng ấn trở về chỗ cũ: "Trên người ngươi đang có thương tích, đừng có lộn xộn."

Trong khi nói chuyện, thì hắn đã bắt mạch trên tay của Tôn Hằng.

"Ừ…, thương tổn rất nghiêm trọng! Nhưng kỳ lạ, loại thương thế này, giống như là trúng phải loại thuốc gì đó rất độc mới có thể khiến cho thân thể hao tổn như vậy."

"Ngô sư phó!"

Nhị Nha nhỏ giọng mở miệng: "Ngài nhất định có thể trị khỏi, đúng chứ?"

"Ha ha..."

Ngô Bạch Tham nhẹ nhàng vuốt chòm râu của mình, cười nhạt một tiếng: "Chữa thì cũng có thể chữa, có điều phải cần một khoảng thời gian dài!"

"Tiểu gia hỏa, coi như là ngươi gặp may mắn, ngày bình thường những thứ thuốc như thế này, những người như ngươi sẽ không dùng nổi đâu."

Tôn Hằng khẽ động thân thể, chắp tay: "Đa tạ Ngô sư phó."

"Ừ."

Ngô Bạch Tham không chút khách khí gật đầu: "Nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt đi, ta đi lấy thuốc, hai ngày nữa, sẽ có quý nhân muốn gặp ngươi."

"Vâng!"

Tôn Hằng gật đầu, trong lòng cũng buông lỏng hơn.

Chỉ có điều, quý nhân trong miệng của Ngô Bạch Tham, đến sớm hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Ngay đêm khuya hôm đó.

Một tiếng chim ưng kêu to rõ, xé rách trời cao, xoáy lên gió mạnh, trong đêm tối, bay về hướng tiệm thuốc Mai Sơn.

"Du Linh Thương Ưng, là người ở trong bang đến!"

Giọng nói của Trần Tứ Long vang lên từ hậu viện: "Đốt lửa lên, tất cả mọi người, đi theo ta tham kiến người tới!"