Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 54: Hắc Sơn Phỉ

Đường núi Phi Đường, là một trong những đường núi nguy hiểm nhất gần Thanh Dương trấn.

Đường núi này rất hiểm trở, ở trên con đường này, còn có một đoạn mà người ta một khi đi vào trong đó, ngẩng đầu nhìn lên trời sẽ chỉ thấy một đường thẳng, nếu không phải giữa trưa, thì không thấy được mặt trời, cho nên còn được gọi là "Nhất Tuyến Thiên"!

Mà địa hình như thế này, chỉ cần chặn hai đầu, thì người ở giữa sẽ không thể chạy trốn được, là một nơi thích hợp để sơn phỉ tổ chức cướp bóc.

Đường núi hiểm trở nằm ngay phía trên ngọn núi.

Dọc theo ngọn núi lớn này, ở nơi hiểm yếu nhất của sườn núi, có hơn mười ngôi nhà bằng gỗ hình thù khác nhau.

Phía trên thân núi, còn có một ít hang động,

Ở nơi này, chính là trụ sở chính của Hắc Sơn Phỉ.

Hay còn gọi là nhóm người lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước.

Mặc dù đường núi Phi Đường rất hiểm trở, nhưng lại là con đường ngắn và nhanh nhất để từ Thanh Dương Trấn đi đến Trần quận.

Hắc Sơn Phỉ cùng mấy đám sơn phỉ khác chiếm giữ nơi đây, làm việc mà không cần vốn, đã cố thủ ở đây mấy năm rồi.

Mà những năm gần đây, mặc dù triều đình, giang hồ hiệp khách, đã rất nhiều lần lên đây để diệt phỉ.

Nhưng diệt một đám này thì lại xuất hiện một đám khác, giống như cỏ dại, đua nhau mọc lên, diệt chưa xong đã tiếp tục phát triển, làm cho người ta tuyệt vọng.

Dường như bọn họ cũng hiểu được, chỉ cần những dân chúng ở xung quanh ăn không đủ no, thì sơn phỉ ở đây vĩnh viễn không thể diệt hết! (bần cùng sinh đạo tặc)

Lúc này, trong một hang động trên đường núi.

Nhị Đương Gia của Hắc Sơn Phỉ tên là Tiết Bình Thụy đang khoanh chân ngồi, điều tức thân thể.

Ở giữa ngực và bụng của hắn, có một vết thương thật lớn, một vết roi đập lộ ra cả xương trắng.

"Phốc!"

Chẳng biết từ lúc nào, Tiết Bình Thủy đột nhiên há miệng, phun một ngụm máu đen ra trước mặt.

Hắn mở hai mắt, sắc mặt trở nên nhẹ nhõm hơn.

Cúi đầu xuống, Tiết Bình Thụy nhẹ nhàng sờ vào vết thương ở ngực, hắn nghiến răng nghiến lợi, bên trong tròng mắt lại tràn đầy oán hận.

Nếu biết chuyện xảy ra như vậy, thì mình không nên đợi cho cây Kim Linh Trúc kia mọc thêm đốt mới, mặc kệ cái Trúc Thực kia, sớm đã đem cây trúc này đào lên!

Mặc dù thứ này không có tác dụng gì nhiều với những người tập võ như hắn, nhưng cũng có thể lấy nó để đổi lấy thứ tốt.

Còn bây giờ, tự nhiên lại cúng không công cho Tam Hà Bang!

Hơn nữa, thế lực mà mình vất vả khổ cực lắm mới gom nhặt được, cũng bị người ta một lần quét hết.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Tiết Bình Thụy vừa buồn vừa giận, khí huyết sôi trào, gần như khiến cho nội thương phát tác.

Cưỡng ép đè khí huyết trong cơ thể xuống, Tiết Bình Thùy đột nhiên giơ tay lên, đập nát tảng đá lớn ở bên cạnh mình, mượn tảng đá này để phát tiết lửa giận trong lòng.

"Tam Hà Bang, ta sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại công đạo!"

Hắn cắn răng, tức giận gầm nhẹ.

"Nhị Đương Gia!"

Ngay lúc này, ở bên ngoài hang động, có người lớn tiếng hét: "Đại Đương Gia có chuyện muốn tìm Ngài? Ừm, việc gấp!"

Đối phương cũng biết việc Tiết Bình Thụy bị thương, đang muốn an tâm tu dưỡng, hạn chế cử động, nên mới cường điệu chữ việc gấp để nhắc nhở.

"Ừ."

Hô hấp của Tiết Bình Thủy dần dần bình tĩnh lại, ngữ khí lãnh đạm trả lời: "Ta sẽ đi qua ngay!"

Thay quần áo, che đi vết thương, chờ cho tới khi Tiết Bình Thủy đi đến sảnh lớn của Tụ Nghĩa Đường, thì mấy vị thủ lĩnh của Hắc Sơn Phỉ cũng đã tụ tập đông đủ.

Đại thủ lĩnh Hắc Diện - Thần Cừu Nghệ, Thiên Ưng Trảo - Thân lão tam, Lãnh Diện Hàn Kiếm - Triệu Lâm, đều là người quen của hắn.

Lão ngũ Tưởng Khiếu bị giết, Lão ngũ Lão lục đương nhiệm là một cặp huynh đệ song sinh gọi là Loạn Địa Phi - Đường gia huynh đệ.

Bọn họ là người ở nơi khác đến, có khả năng dùng ám khí rất tốt, cho dù là nội khí cao thủ, nếu không cẩn thận thì cũng sẽ bị ám toán chết.

Còn Lãnh Diện Hàn Kiếm là do trước đó đánh nhau với bọn họ rồi mới thân được nhau, sau đó gia nhập hội, là một trong năm thủ lĩnh đời đầu của Hắc Sơn Phỉ.

"Bình Thụy, ngươi đến rồi."

Hắc Diện Thần Cừu Nghệ người sao tên vậy, sắc mặt ngăm đen, dáng người khôi ngô, hắn có một môn công phu dùng chưởng đã luyện đến xuất thần nhập hóa, thực lực cũng không kém Tiết Bình Thụy, nên được xếp vào vị trí Đại Đương Gia.

"Đại ca!"

Tiết Bình Thụy ôm quyền thi lễ với đối phương, sau đó quét mắt nhìn mọi người: "Không biết tại sao đại ca tập trung chúng ta lại? Chẳng lẽ lại có phi vụ mới?"

Hắn vừa nói xong,

Thì ánh mắt của mọi người lóe sáng lên.

Mùa đông, là khoảng thời gian mà không chỉ mấy người miền núi, ngay cả sơn phỉ như bọn họ cũng sống gian khổ nhất.

Hiện giờ sắp đến giao thừa rồi, nếu như kiếm được một phi vụ mới thì cũng sẽ như một niềm vui cho đầu năm tới!

"Đúng là một phi vụ không tồi!"

Thần Cừu Nghệ gật đầu, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ khó khăn: "Chỉ có điều, phi vụ này cũng không dễ ăn."

Mặc dù Lãnh Diện Hàn Kiếm là một người nói năng rất cẩn thận, nhưng tính tình lại vô cùng nóng nảy, lúc này mới mở miệng nói: "Đại ca, phi vụ gì? Ngươi nói cho mọi người nghe một chút, khó chỗ nào, chúng ta cùng nghĩ biện pháp giải quyết."

Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu, nhìn thẳng về phía Thần Cừu Nghệ.

"Được!"

Thần Cừu Nghệ duỗi tay ra, móc từ trong ngực áo ra một lá thư: "Tên Tú Kiếm gửi cho chúng ta một lá thư, hy vọng chúng ta sẽ xuất thủ, xử lý sạch sẽ phân đà của Tam Hà Bang ở Thanh Dương trấn."

"Ừ, một tên là Trần Tứ Long, còn có một tên là Thanh Tùng Kiếm Triệu Bình Thác vừa mới tới, cả hai đều là nội khí cao thủ."

"Tam Hà Bang?"

Khóe miệng của Thân lão tam co quắt: "Đại ca, khoan hãy nói tới việc hai tên nội khí cao thủ khó giải quyết hay không, nhưng quan trọng nhất đây là Tam Hà Bang, chúng ta chọc không nổi nha!"

"Đúng vậy a, đúng a!"

Đường gia huynh đệ nhất loạt gật đầu: "Tuy nói Tú Kiếm có ân với chúng ta, nhưng cũng không nên đẩy chúng ta tới chỗ chết chứ?"

Đám người bọn họ, ở đây khoa tay múa chân chút chút còn được, chứ trêu vào Tam Hà Bang thì khác gì tự tìm chết đâu!

"Tú Kiếm đại ca chắc cũng không chỉ viết thư cho mỗi chúng ta thôi, đúng chứ?"

Tiết Bình Thụy ngồi ở vị trí của mình khẽ vuốt cằm: "Vì hai tên nội khí cao thủ, chuyện này đối với chúng ta, có chút quá sức."

Thực lực của hắn tuy mạnh, nhưng cũng không dám hiển lộ ra ngoài nhiều, gần đây cũng bị thương, nên không tiện động thủ.

"Bình Thụy nói không sai."

Thần Cừu Nghệ gật đầu: "Ngoại trừ chúng ta, sẽ có thêm hai nhóm người đến tương trợ, ta sẽ liên hệ với bọn họ sau. Còn bây giờ, chúng ta nên cân nhắc, là có tiếp phi vụ này không?"

"Không tiếp!"

Thân lão tam trực tiếp mở miệng nói: "Đại ca, ta không ngu đến mức tự đi tìm chết đâu!"

"Bao nhiêu tiền?"

Lãnh Diện Hàn Kiếm mở miệng: "Hai tên nội khí cao thủ, chắc không ít tiền đúng không?"

"Một ngàn lượng bạc trắng."

Thần Cừu Nghệ buồn bực nói, dần dần cao giọng lên: "Với giá tiền này, nếu chỉ để xử lý hai người bọn hắn thì cũng không thành vấn đề, nhưng xét về bối cảnh của bọn hắn thì…"

Rất hiển nhiên, bản thân hắn không muốn động thủ, nhưng cũng không thể không nể mặt Tú Kiếm.

Bởi vì lúc trước, hắn nợ Tú Kiếm một mạng!

Theo lý mà nói, cho dù đối phương muốn mạng của hắn, thì Hắc Diện Thần Cừu Nghệ cũng không thể từ chối.

"Đại ca."

Đôi mắt của Tiết Bình Thụy buông xuống, chậm rãi nói: "Không biết đại ca có biết thời thế thiên hạ hiện tại thế nào không?"

"Hả…"

Thần Cừu Nghệ ngẩn người, nhìn Tiết Bình Thụy với ánh mắt cổ quái: "Lão nhị, chúng ta chỉ là Sơn phỉ cướp đường ở nơi hẻo lánh này, còn thời thế thiên hạ gì gì đó thì có liên can gì tới chúng ta?"

Tiết Bình Thủy không có ý nói đối phương ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói: "Vậy chắc đại ca cũng biết, mấy năm gần đây, triều đình đã không có khả năng kiểm soát tới thị trấn nữa rồi."

"Ngay cả ý chỉ của triều đình, truyền đến được thị trấn cũng đã là cực hạn rồi."

Đôi mắt của Thân lão tam chuyển động, mấy năm này hắn cũng khá thân với Tiết Bình Thụy, trong lòng cũng mơ hồ đoán được cái gì: "Đúng là như vậy, nhưng như vậy thì sao?"

"Ý của ta là, bằng không chúng ta, nhân cơ hội này chơi lớn một lần!"

Khóe miệng của Tiết Bình Thụy nhếch lên, quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói: "Ví dụ như, cướp hẳn một cái thành trấn, như thế nào?"

"Bộp!"

Quả dại trong tay của Thân lão tam rơi xuống, lăn qua lăn lại mấy vòng trên mặt đất: "Này…, chuyện này…, ngươi đang đùa đúng không?"