Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 67: Sáo huân

"Lần này lỗ to rồi!"

Trong rừng núi, Tôn Hằng mệt mỏi ngồi xổm bên cạnh một thi thể, cúi đầu trầm mặc, mặt mang theo vẻ không cam lòng.

Một tên nội khí cảnh giới am hiểu ám khí, vậy mà không mang theo một đồng nào trên người, cũng không mang theo bí tịch võ công nào.

Điều này khiến cho một người chuyên làm giàu từ thi thể người khác như Tôn Hằng cảm thấy tiếc nuối.

Hắn rất thèm thủ pháp dùng ám khí của người này, rồi còn khinh công nữa, những thứ này đều là những thứ hắn đang yếu.

Còn có môn kiếm pháp kia nữa, cũng không tệ.

Lắc đầu, Tôn Hằng bất đắc dĩ đứng dậy.

Không phải ai ai cũng đều sẽ mang bí tịch theo bên người.

Hoạt động gân cốt một chút, cánh tay của hắn truyền đến cảm giác đau đớn, xem ra, trong thời gian ngắn, cánh tay này không thể hoạt động được nữa rồi.

Lần chém giết này, rất mạo hiểm.

Ám khí của người này rất hung ác mạnh mẽ, khinh công mau lẹ, kiếm phát cũng rất xuất chúng, còn về thực lực thì có thể xem là đối thủ mạnh nhất mà Tôn Hằng từng giao thủ qua.

Chỉ tiếc, hắn lại rơi vào bẫy của Tôn Hằng, cuối cùng phải bỏ qua ưu thế của mình, cùng Tôn Hằng cứng đối cứng.

Mà chính diện đánh nhau, chính là sở trường của Tôn Hằng.

Dưới tình huống mạnh mẽ phát lực của Tôn Hằng, thì cho dù là nội khí cao thủ, cũng không thể đỡ được ba quyền của hắn.

Nếu như người này chạy trốn, thì Tôn Hằng cũng không có cách nào giữ hắn lại.

Chỉ có thể nói, do khi đối mặt với mình, đối phương hơi chủ quan.

Khi hắn trở về sơn thôn, thì trời cũng đã tối, trong đêm tối lờ mờ này, một tiểu cô nương đang nhút nhát e lệ nằm sấp cạnh cửa, nhìn hướng xa xa.

Mà khi nhìn thấy Tôn Hằng, Chu Tử Du hơi sững sờ, hai mắt lập tức cong lại hình lưỡi liềm, liên tục phất tay với hắn.

"Đại ca ca."

Chu Tử Du nhìn thấy người của Tôn Hằng đầy máu tươi, hình như nàng cũng hơi sợ hãi, cơ thể run nhè nhẹ, sau đó nhỏ giọng nói: "Bọn hắn là ai vậy?"

"Đạo phỉ."

Tôn Hằng trầm mặc một chút, sau đó ngửa đầu nhìn trời: "Trời tối rồi, nên chúng ta sẽ ngủ lại đây, ngày mai lên đường."

"Được."

Chu Tử Du gật đầu, sau đó cẩn thận nhìn Tôn Hằng: "Đại ca ca, ta còn chưa biết tên của ngươi là gì?"

"Ta tên Tôn Hằng!"

Tôn Hằng không có quen ở cùng một chỗ với tiểu cô nương này, hơi chỉnh lại quần áo, sau đó đi đến chỗ cái xẻng kia.

Cho dù tay trái không cử động được, nhưng hắn vẫn có thể đào hố.

Vừa phát sinh thêm ba cỗ thi thể cần xử lý, nên Tôn Hằng cũng tốn thêm chút sức.

Nhưng mà ba người này vẫn lưu lại được ít đồ.

Mà trên lưng ngựa của bọn họ, có hai cái bọc nhỏ, bên trong có một ít ngân lượng cùng thịt khô và một ít lương thực.

Thành thục đốt lửa lên, Tôn Hằng lại như quay về mấy năm trước, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Cháo nóng, nước sôi, thịt khô được cắt mỏng ra bỏ vào mấy cái chén bể.

Vẫn chu đáo như cũ, cho dù đang ở nơi vắng vẻ như tiểu sơn thôn này, nhưng Tôn Hằng chuẩn bị đồ ăn vẫn tinh tế như trước, làm việc kỹ càng chỉnh chu.

Chu Tử Du ghé vào bên cạnh cái bàn thấp, một tay cầm đũa lên, chậm rãi khuấy cháo trong chén của mình.

Động tác của nàng thư thả, bộ dáng ưu nhã, làm cho người ta không thể tưởng tượng được nàng đã bị người khác phế hai chân.

Nhẹ nhàng thổi bát cháo đang bốc hơi, Chu Tử Du cũng không vội vàng ăn, mà tò mò nhìn phía xa xa ở bên ngoài.

Bên ngoài, một đống đất đã được đắp lên, bên trong chôn mười bộ xương, tro tàn của người thôn này.

"Răng rắc... Răng rắc..."

Mảnh gỗ vụn bay ra, Tôn Hằng ngồi xổm xuống đống đất kia, hắn ôm ván gỗ ở trong lòng, dùng một cây phi tiêu khắc cái gì đó trên ván gỗ.

Một lát sau, tấm ván gỗ đã được Tôn Hằng cắm thẳng xuống đống đất.

Trời đã tối lắm rồi, nhưng cũng không ngăn được Chu Tử Du nhìn rõ những văn tự trên tấm gỗ đó.

Mùa xuân mới qua bảy ngày, rời nhà đi cũng đã hai năm, trở về thăm cố hương, nhưng người thân ở nơi nào?

Mộ của sơn thôn vô danh.

Mùa xuân thứ bốn mươi chín của triều đại Đại Ung, Tôn Hằng lập!

Chu Tử Du mặc niệm, đọc những chữ viết có thể xem là đẹp đẽ trên ván gỗ kia,

Nàng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tôn Hằng cũng phát sinh ra một chút biến hóa.

Người này, còn là một tên văn sĩ tài hoa!

Mà lúc này, Tôn Hằng ngồi xổm trước đống đất, tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm ván gỗ, ngẩn người im lặng nửa ngày.

Thật lâu sau, một tiếng thở dài buồn bã vang lên, hắn thu hồi ánh mắt phức tạp của mình.

Từ khi đến với thế giới này, bản thân hắn sớm đã không còn cố hương.

Lục lọi hông của mình một lát, Tôn Hằng lấy sáo huân ra, nhẹ nhàng đặt lên miệng.

"Uuuu…"

Thanh âm giống như thiên địa cùng khóc vang lên, hòa với nhịp sáo của Tôn Hằng, thì đôi mắt của Chu Tử Du cũng dần dần ảm đạm theo.

Một cảm giác bi thương phát ra từ sâu trong nội tâm, không thể ngăn chặn được mà hiện lên rõ ràng.

Không đúng!

Chu Tử Du chấn động, đôi mắt của nàng đột nhiên sáng lên, nhanh chóng đè xuống tạm niệm đang gợn sóng trong lòng của mình.

Nàng ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt nhìn Tôn Hằng đã trở nên cực kỳ phức tạp.

Tiếng nhạc bên tai của nàng, mang cảm giác bi thương thê lương, âm thanh này uyển chuyển rồi quanh quẩn một chỗ, làm cho người ta buồn vô cớ rồi rơi lệ.

Đây không phải là pháp thuật, nhưng lại có được sự thần kỳ của pháp thuật.

Tôn Hằng đắm chìm vào âm khúc này, gần như quên hết thời gian, để sự bi thương trong lòng hắn trôi theo tiếng nhạc của sáo huân vào không khí.

Rất lâu sau, âm thanh này mới kết thúc.

"Đại ca ca."

Giọng nói của Chu Tử Du vang lên bên cạnh tai của Tôn Hằng, khiến hắn nhíu mày lại, nhanh chóng mở hai mắt.

"Ca khúc ngươi vừa thổi, tên gì?"

Chu Tử Du vẫn mang theo bộ dáng nhút nhát e lệ như cũ, mắt của nàng nhìn vào cái sáo huân trong tay của Tôn Hằng, tò mò hỏi: "Tại sao ta chưa từng nghe qua?"

"Tại sao ngươi tới đây?"

Tôn Hằng nhíu mày nhìn vết bò của Chu Tử Du, hắn khẽ lắc đầu: "Đây chính là ca khúc mà lúc nhàm chán ta sáng tác ra, cũng không có tên. Nhưng mà, ngươi có thể gọi nó là Thương."

"Thương?"

Chu Tử Du trầm mặc gật đầu: "Đại ca ca, ta có thể thổi một chút được không?"

"Ngươi biết thổi?" Tôn Hằng kinh ngạc, hắn đã đến thế giới này khá lâu rồi, nhưng ít khi gặp những người có thể chơi được nhạc khí lắm.

Cho dù yến hội ở thành trấn, cũng không có tấu nhạc.

"Ừ."

Chu Tử Du gật đầu: "Ta cũng biết một chút."

"Vậy được thôi."

Tôn Hằng tiện tay đưa tới: "Ngươi cẩn thận một chút, thứ này đã sắp vỡ rồi, có thể nát bất cứ lúc nào."

"Đại ca yên tâm."

Chu Tử Du nhoẻn miệng cười, đưa tay tiếp nhận.

Đúng như lời của Tôn Hằng, cái sáo huân này đã hiện lên những khe nứt chằng chịt, dường như được sửa lại rất nhiều, không biết nó đã bị tra tấn như thế nào, nhìn qua rất rách nát.

Hai tay lau nhẹ chỗ Tôn Hằng vừa thổi, Chu Tử Du cũng không ngại ngần, trực tiếp đem sáo huân đặt lên miệng, nhẹ nhàng thổi.

"Ô..."

Nhưng âm thanh của sáo huân vừa mới vang lên, nàng liền dừng động tác lại, nhíu mày.

Cái sáo huân này khác với sáo huân mà mình từng thổi qua.

Đơn sơ, hư hại, âm thanh sai lệch, căn bản không dùng được!

Nhưng mới vừa rồi...

Chu Tử Du quay đầu nhìn Tôn Hằng đang đứng ở bên cạnh, rõ ràng là vừa nãy hắn dùng thứ này thổi ra một ca khúc mà mình phải thán phục.

Nhắm mắt lại, Chu Tử Du lần nữa thổi ra, không khí nhẹ nhàng rót vào, đi qua cái sáo huân này lại hóa thành âm thanh ô ô.

Âm thanh trống rỗng, vô vị, không thể sánh được với âm thanh mà Tôn Hằng vừa thổi.

Một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tử Du trở nên lạnh như băng, nàng thả cái sáo huân trong tay xuống im lặnh một lúc rồi nói.

"Thứ này quá nát rồi."

Tôn Hằng cười cầm lại cái sáo huân này, hắn nhẹ nhàng an ủi nàng: "Sở dĩ ta có thể thổi được như vậy, vì ta đã quen thuộc cấu tạo của nó, người bình thường thổi không được, cũng không kỳ lạ chút nào."

Đương nhiên, khả năng khống chế khí tức của hắn, cũng không phải người bình thường có thể so được.

"Đại ca ca, ta cũng không phải là người bình thường!"

Chu Tử Du mạnh mẽ nói ra, đè xuống những phiền muộn trong lòng, sau đó nhoẻn miệng cười với Tôn Hằng: "Hay để ta thử thêm một lần nữa?"

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, làm cho lòng của Tôn Hằng nhảy cẫng lên, vô thức lùi xa nàng một chút.

Sau đó không kìm lòng được gật đầu: "Được!"

Mà sau khi đưa sáo huân không lâu, hắn liền bắt đầu hối hận.

Tiếng nhạc chói tai, gần như vang lên khắp màn đêm đen này.

Cho tới khi Tôn Hằng đồng ý đưa sáo huân cho nàng, để cho nàng luyện tập sau, thì nàng mới chịu ngưng.