Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 10: Sát thủ

Ban đêm, Miên Nguyệt Lâu.

Những phòng trọ ở lầu hai đều có rào chắn, mở cửa sổ ra, là có thể nhìn thấy những vũ nữ đang biểu diễn, đàn ca hòa tấu.

Mà lúc này, trong một phòng có cửa sổ đóng chặt, tiếng hoan hô vui cười, nhộn nhịp bóng người, người đến người đi liên tục.

"Hey…, đừng có khách khí, thoải mái uống đi!"

Tô Chung ôm một vị nữ tử xinh đẹp, miệng đầy hơi rượu rống to: "Hôm nay, chúng ta không say không về!"

"Uống!"

Chu Thông hưng phấn bưng chén rượu hùa theo, một tay khác vẫn không quên giở trò với vị nữ tử đang ngồi bên cạnh.

Những người khác cũng ngà ngà men say, rung đùi đắc ý giơ cao chén rượu trong tay.

Sau phi vụ một ngàn ngân lượng tại bến tàu hôm nay, mọi người đều được chia tiền hoa hồng, nhân cơ hội này, Tô Chung lại dẫn theo những thành viên chủ chốt của bến tàu tiến vào cái thanh lâu tốt nhất quận thành này.

Còn về người nhà của ba tên chèo thuyền xấu số kia, tiền bạc tới tay rồi, nhắc đến bọn hắn làm gì.

Tôn Hằng cũng bị kéo vào đây, rượu ngon vào bụng, khiến cho cơ thể của hắn khô nóng, bên người lại có một nữ tử đang làm bạn rót rượu, nhưng hắn không dám làm gì cả, nên hơi lúng túng.

Mà những biểu hiện lúng túng này, khiến cho đám người kia nhao nhao cười nhạo.

""Kẽo kẹt..."

Cửa phòng bị kéo ra, Trần Đại Toàn mang theo nét mặt cổ quái đi đến: "Tô thiếu gia, ngươi đoán xem ta vừa gặp ai?"

"Ai a!"

Tô Chung híp mắt ngẩng đầu nhìn hắn: "Không phải gặp cha ta chứ?"

"Tô thiếu gia nói đùa."

Trần Đại Toàn gượng cười ngồi lại vị trí: "Ta gặp phải Lâm bộ đầu, mà hắn đang mở tiệc chiêu đãi văn thư mới nhậm chức của quận phủ Triệu Minh Nghĩa."

"Ah..."

Tô Chung mờ mịt nháy mắt, kỳ quái nhìn Trần Đại Toàn: "Hai người mà người nói, con mẹ nó, ta có quen ai đâu! Nhất là tên họ Triệu kia, là ai vậy?"

"Tô thiếu gia đúng là hay quên."

Trần Đại Toàn bưng bình rượu lên, rồi rót đầy chén rượu cho Tô Chung: "Triệu Minh Nghĩa, không phải là vị hôn phu của Nguyễn tiểu thư sao?"

"Hả?"

Tô Chung sững sờ, sau đó khóe miệng của hắn cũng tạo thành nét cười: "Vị hôn phu của Nguyễn Nguyên Hương à?"

"Không sai!"

Trần Đại Toàn liên tục gật đầu: "Chính là hắn!"

"Vị hôn phu của nữ kiếm khách xinh đẹp?"

"Cái tên thư sinh trói gà còn không chặt kia sao, nghe nói còn là một tiểu bạch kiểm mà."

(Tiểu bạch kiểm: thường chỉ trai bao, người con trai trắng trẻo theo ý mỉa mai)

"Nhưng mà, tại sao ta lại nghe người ta đồn rằng hắn đã chết? Bây giờ loáng một cái đã là văn thư của quận phủ?"

Trong phòng, tiếng ồn ào lại nổi lên.

Hiển nhiên, tại thế giới thiếu thốn giải trí vui chơi này, thì các thể loại tin đồn là thứ lôi kéo sự nhiệt tình của mọi người nhất, bất kể là nam hay nữ, đặc biệt là tin về những người có lai lịch lớn. Do đó, đôi mắt của những người thuộc Tam Hà Bang này đều sáng lên, ngươi một câu ta một câu bàn tán.

"Hắn không chết."

Trần Đại Toàn xua tay, ổn định lại trật tự rồi nói: "Hình như văn chương của người này rất tốt, được một vị quan của quận phủ ưng ý, chiêu mộ làm thủ hạ, chưa biết tiền đồ sau này thế nào, nhưng cũng không phải người như chúng ta có thể đụng vào."

Nói xong, hắn nghiền ngẫm: "Chúng ta lại có trò hay để xem rồi, về sau vị Triệu công tử này cứ lắc lư qua lại trong quận thành này, mà vừa gặp hắn thì người ta chắc chắn sẽ nhớ tới vị tiểu thư của Nguyễn gia kia, như vậy thì Nguyễn gia có chịu được không? Hay chịu không nổi phải gả luôn nữ nhi của mình cho hắn?"

"Ha ha ha ha…"

Tô Chung càng làm tràn cười kéo dài hơn, bộ dạng hắn cứ như sợ bầu không khí chưa đủ náo nhiệt:

"Vốn tưởng rằng chuyện này đã sớm có thể trôi qua như vậy, không ngờ tới, đó mới chỉ là bắt đầu."

"Hừ! Con bé tên Nguyễn Nguyên Hương kia, luôn kiêu căng ngạo mạn, ta cũng muốn xem, về sau nàng sống thế nào?"

Rất hiển nhiên, Tô Chung cũng không thích Nguyễn Nguyên Hương lắm.

Chuyện này cũng không có gì lạ, đều là thế hệ thứ hai của bang phái, một người thì thiên phú cao, tu vi mạnh mẽ, một người thì hết ăn lại nằm, mê rượu háo sắc, nên không chơi thân được.

Về phần những người khác, thì do đứng cùng phe với Tô Chung, nên cũng không ưa Nguyễn Nguyên Hương lắm.

Mọi người tiếp tục nói chuyện với nhau, Tôn Hằng lại uống thêm vài chén rượu nữa, sau đó kiếm cớ, đứng thẳng người dậy: "Tô thiếu gia, ta đi ra ngoài một chút."

"Đi đi, đi đi!"

Tô Chung liên tục khoát tay: "Đừng có ngã xuống hầm cầu rồi không về được nha!"

"Ha ha..."

  ...

Sâu trong hậu viện, nơi này chỉ có ánh nến mờ nhạt.

Dọc theo hành lang bên ngoài phòng trọ, hai bên đều là tay vịn được thiết kế rất tinh tế, giống như trong nhà của các đại gia tộc vậy.

Rời phòng, Tôn Hằng bình tĩnh lại, thật ra hắn cũng không muốn đi nhà vệ sinh, chỉ là không quen bầu không khí trong phòng mà thôi.

Nếu như giờ đã được ra ngoài, thì cũng không cần vội trở về, hắn liền chắp tay sau lưng rồi chậm rãi tản bộ, thưởng thức phong cảnh nơi này.

"Thật không ngờ, tên họ Triệu kia chẳng những gặp nạn không chết, mà còn gặp được may mắn, thẳng tiến vào nha môn."

Tôn Hằng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía rừng trúc ở bên cạnh.

Giọng nói vừa nãy là từ phía đó truyền tới, chắc là có người muốn đi tiểu tiện, nhưng lại không đi nhà vệ sinh, mà tìm nơi không người để giải quyết.

"Đúng vậy a!"

Một thanh âm thưa thớt vang lên, tên còn lại nhỏ giọng tiếp lời: "Cũng không biết là ai cứu hắn, làm cho huynh đệ chúng ta không dám gặp mặt phu nhân, vốn đây chỉ là việc đơn giản, mà lại thành ra như vậy."

"Không vội, không vội!"

Giọng người kia lạnh lẽo: "Chỉ cần Triệu Minh Nghĩa còn ở quận thành, thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Chờ tới ngày nào đó có cơ hội, chúng ta cho hắn hai đao, ta cũng không tin, hắn có thể may mắn chạy thoát nhiều lần như vậy?"

Tôn Hằng xoay người, tính rời đi, nhưng khi hắn nghe được ba chữ Triệu Minh Nghĩa, thì dừng bước đứng yên.

Xoay người lại, hắn kỳ quái nhìn bốn phía xung quanh.

Chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy bóng tối xung quanh có gì đó quỷ dị, thậm chí ngay cả thân thể của hắn, cũng không hiểu sao lại thấy lành lạnh.

"Ngô ca nói không sai." Trong rừng trúc, tên còn lại tiếp tục trả lời.

"Đúng là không sai!"

Là một giọng nói khác vang lên, thanh âm băng lãnh vô tình, giống như tuyết cuối năm vậy, làm cho lòng người khác lạnh lẽo.

"Ngươi là ai?"

Chỉ dựa vào ngữ điệu này, Tôn Hằng có thể cảm nhận được hai người kia đang mờ mịt, khiếp sợ.

"Là người lấy mạng các ngươi!"

Tiếng hét thảm vang lên, khu rừng trúc nhỏ đột nhiên đung đưa.

"Phần phật..."

"Ầm!"

Một cỗ thi thể khô quắt bay ra từ trong rừng trúc, rơi xuống trước mặt Tôn Hằng.

"Cứu..."

Lá trúc lần nữa đung đưa, tên còn lại cũng văng ra, miệng hắn mở rộng kêu cứu, nhưng trên gương mặt của hắn lại phát sinh một màn quỷ dị.

Trong mắt Tôn Hằng, chỉ thấy những mạch máu dưới hai gò má của hắn như sắp nổ tung ra, từng sợi gân xanh gồ cao lên, máu trong những sợi mạch này xông thẳng lên trán, tạo thành một quả trứng ngỗng bằng máu ngay giữa trán của hắn, nhìn rất dữ tợn và quỷ dị.

"Rầm!"

Quả trứng ngỗng đó đột nhiên nổ, máu tươi bắn tung tóe.

Một màn này khiến cho Tôn Hằng co rụt mắt lại, hô hấp khó khăn.

"Rầm!"

Thân ảnh này ngã xuống đất, vừa rồi còn là một người đàn ông cường tráng, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một thi thể khô quắt.

Sau lưng của hắn, đột nhiên hiện ra một bóng người bịt mặt mặc đồ đen.

Người này dáng thon dài, hai mắt đỏ lòm kỳ dị, khi hắn nhìn thấy Tôn Hằng, thì hắn trương đôi mắt đỏ lòm kia lên, tựa như bị kinh ngạc vậy.

Nhưng mà người này cũng không chần chờ, chân của hắn nhún nhẹ, chỉ tay điểm về phía Tôn Hằng.

Hai người vốn cách nhau không dưới mười mét, mà người kia giống như một bóng ma vậy, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.

Ong...

Cùng với cái chỉ tay kia, thì màng tai của Tôn Hằng vang lên tiếng ong ong ong, khí huyết toàn thân của hắn giống như sôi trào lên rồi vọt về trán vậy.

Thậm chí, ngay trước mặt của hắn, cũng xuất hiện ảo giác.

Trước mắt, không còn nhìn thấy gì cả, chỉ có một biển máu rộng lớn không thấy bờ, còn hắn thì như đang đứng ở giữa không trung, có một chỉ tay bay từ trên trời, điểm xuống người của hắn.

Không ổn!

Máu trong cơ thể phát sinh biến hóa kỳ lạ, khiến cho cơ thể của Tôn Hằng tự giác ngăn lại, tim của hắn đập mạnh hơn, mang hắn thoát ra khỏi ảo cảnh này.

Thập Tam Hoành Luyện!

Cơ thể của hắn biến đổi, da ngay lập tức biến thành màu ngăm đen của kim loại, khí huyết trong cơ thể của hắn, cũng bị áp chế trở lại tình trạng bình thường.

"Đại Suất Bi Thủ!"

Dưới chân chuyển động, Tôn Hằng đột nhiên giơ một tay lên, giống như đang nâng một tảng đá lớn, đỡ lấy đòn chỉ tay đang ở trước người.

"Rầm..."

Chỉ và chưởng chạm vào nhau, sức mạnh ngay lập tức tiêu tan, thực lực của bóng đen này không mạnh như hắn tưởng tượng, ngay lập tức bị bay ngược về sau. Còn Tôn Hằng thì chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình đau buốt, máu trong cơ thể hắn giống như đang bị lửa đốt vậy, nóng rực khó chịu.

"Giết người rồi!"

Một tiếng hét to vang lên, phá vỡ bầu không khí ấm áp của Miên Nguyệt Lâu.