Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 107: Phi kiếm

Translator: Wave Literature

Người vừa đại phu nhân vừa đi, thì nhị phu nhân cũng không để Tôn Hằng đợi lâu, ngay lập tức sai người xuất hiện trong cái sân không lớn của Tôn Hằng.

Bốn tên thị nữ trẻ tuổi, sáu vị hộ vệ tam lưu đỉnh phong, tám rương chứa đầy vàng bạc châu báu, đều là lễ vật mà nhị phu nhân đưa cho Tôn Hằng.

Nhị Nha dẫn đội, một đám người ngay lập tức liền đứng đầy sân trước của Tôn Hằng.

Thẩm Điệp Lan chủ yếu phụ thuộc vào Dư Tĩnh Thạch, bản thân cũng không có nhiều tiền. Những vậy này, tuyệt đối là một khoản tiền không nhỏ với nàng.

Thậm chí, có khả năng nàng mượn Bách Thắng Tiên Thẩm Vọng!

"Tôn Đại Ca."

Ánh mắt của Nhị Nha nhìn Tôn Hằng, sáng ngời dọa người, nhưng mà lại có một chút tránh lui xa lánh.

Nàng hiểu được, bây giờ Tôn Hằng không phải là một tên nông dân chân đất chân cái vừa mới rời đi khỏi Thanh Dương Trấn.

Mà Tôn Hằng bây giờ, cho dù nàng muốn tới gần, cũng đã không có tư cách.

Giống như lời của Thẩm Điệp Lan, lưu lại một giao tình, còn có thể để lại một chút ràng buộc trong lòng đối phương, nếu cứ không biết tự lượng sức mình dán theo họ, sợ chỉ có thể để họ chán ghét mà thôi.

Lấy lại bình tĩnh, Nhị Nha mới tiếp tục mở miệng: "Phu nhân nói, phu nhân sẽ sắp xếp cho ngươi một chỗ ở tốt hơn, nên thời gian gần đây, ngươi cứ chịu khổ sống ở nơi này vậy."

"Phu nhân quá quan tâm ta rồi."

Tôn Hằng gật đầu: "Thật ra, ta ở nơi này nhiều năm như vậy, cũng không khổ cực gì cả."

"Không được!"

Nhị Nha vẻ mặt thành thật, nói: "Bây giờ không giống ngày xưa được, lấy thân phận địa vị của Tôn đại ca, thì chỗ ở nhỏ như vậy, làm sao xứng với ngài được?"

Dưới góc nhìn của nàng, người có cao có thấp, cũng giống như giá cả.

Bây giờ, Tôn Hằng là dưới một người trên vạn người, nên tất nhiên sẽ được nhiều chỗ tốt hơn.

Tôn Hằng cười gật đầu, không có tranh cãi.

Nhị Nha khẽ nheo mắt, nói: "Với lại, Ti Không đường chủ nói, mấy ngày gần đây, hy vọng Tôn đại ca tìm một chỗ ở cạnh nhị phu nhân."

"A, vì sao?"

Tôn Hằng chớp mắt,

Tiểu viện của hắn, cách nơi ở của nhị phu nhân Thẩm Điệp Lan, có mấy bước.

"Chắc là kiêng kị đại phu nhân."

Khuôn mặt của Nhị Nha lộ vẻ u sầu, mắt mang theo vẻ lo âu: "Từ lúc Tôn đại ca đè lại hai vị khách khanh trưởng lão, thì có rất nhiều người đi theo phe của phu nhân hơn. Nên đợt bầu cử của sáu đường, chắc chắn đại phu nhân ăn không được."

"Dưới tình huống như vậy, thì Ti Không đường chủ sợ đại phu nhân bí quá hóa liều."

"Không thể nào."

Tôn Hằng nhíu mày.

Cái gọi là bí quá hóa liền, chính là đại phu nhân sẽ dùng vũ lực bức bách thậm chí ám sát Thẩm Điệp Lan.

Nhưng Dư Thiên Hùng mới là mấu chốt của cuộc tranh giành bang chủ này, nếu như đại phu nhân động thủ với Thẩm Điệp Lan, thì đây là một nước cờ rất dở.

Tới lúc đó hai phe sẽ triệt để xé mặt, đánh nhau không chết không thôi!

Có điều, nhớ tới tính tình của đại phu nhân, Tôn Hằng bắt đầu có cảm giác không ổn.

Tính cách của vị kia, dường như rất cực đoan!

Hơi hơi trầm ngâm, Tôn Hằng nói: "Như vậy đi, sau khi ngươi trở về, thì tim một chỗ ở bên cạnh nhà của nhị phụ nhân, ta sẽ thua thập một chút, ngày mai liền dời sang đó."

"Như vậy tốt nhất!"

Nhị Nha gật đầu, nhoẻn miệng cười.

...

Đây là một quán rượu bình thường.

Nhưng ở trên lầu hai của nó, lại có một đám đại nhân vật dậm chân một cái cũng có thể khiến Trần quận run rẩy hơn mấy ngày.

Đại phu nhân Nhậm Tích Văn của Tam Hà Bang ngồi trên bàn, khuôn mặt mệt mỏi, trên mắt còn có vầng thâm.

Đường chủ của Bắc Hà Đạo Như Ý Kiếm Chu Ngộ, ngồi ở một cái bàn khác.

Ngồi cùng bàn với hắn là mấy vị cấp dưới, mỗi một vị đều là những cao thủ thành danh từ lâu của Tam Hà Bang!

Mà những bàn rượu khác, cũng có rất nhiều người ngồi, ai ai cũng là nhân vật nổi danh của Trần quận.

Lúc này, bọn họ lại im lặng, đưa mắt nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ của lầu hai.

Ở nơi này, có một vị đạo sĩ mặc áo choàng màu xanh đang ngồi ngay ngắn.

Đạo sĩ này tóc dài, được búi gọn gàng trên đầu.

Khuôn mặt đoan trang, đôi mắt trong suốt, toàn thân sạch sẽ không nhiễm bụi bặm, giống như trẻ con, chính là người mới nhậm chức của Đăng Tiên Ti ở Trần quận Xung Nguyên đạo nhân!

Lúc này, khí chất của hắn khác ra với lúc trên bàn rượu.

Không có phóng đãng làm càn, thần sắc của hắn lạnh nhạt, ánh mắt đạm bạc thờ ơ với tất cả mọi thứ trên đời này.

Giống như một tiên nhân cao cao tại thượng, cúi đầu nhìn xem thế tục biến ảo.

Khí chất linh hoạt kỳ ảo, hư vô mờ mịt, rõ ràng đứng ngay trước mắt, nhưng một đám trong sân lại không thể nào khóa được vị trí của hắn.

Đây chính là trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất mà chỉ có võ đạo tiên thiên mới có được.

Nhưng người tu pháp, thì một khi ngồi tập trung, là có thể bước vào trạng thái này!

Nghe đồn, loại trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất này, không chỉ có thể hiểu rõ sự biến hóa không khí trong trời đất, còn có cảm giác nhạy bén với sát khí, có thể sinh ra những linh cảm.

Cũng bởi vì vậy, người tu võ không thể ám sát được những người tu pháp.

Chẳng biết từ lúc nào, mà Xung Nguyên đạo nhân đang ngồi bất động ở bên cửa sổ đột nhiên nhúc nhích đôi mắt, cuối cùng cũng cử động một chút.

Chỉ thấy hắn chậm rãi vươn tay ra, gỡ xuống một vật đang đeo bên hông, nhẹ nhàng đặt trên bàn.

Những người xung quanh liền nhìn chằm chằm vào nó, đây là một thứ rất giống hộp búp.

Một cái hộp bằng gỗ, bên trên có hoa văn phức tạp, dài hơn một xích, rộng chỉ một tấc, có thể đặt một chiếc bút lông vào.

Xung Nguyên đạo nhân nhẹ nhàng bấm tay, nắp của hộp gỗ mở ra, hiện ra một vật ở bên trong.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, mặc dù bọn họ cách vật này hơi xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đây chính là một cây kiếm nhỏ!

Dài không tới một xích, rộng tầm một tấc, giống như một thanh kiếm đồ chơi của trẻ em vậy.

Nhưng rất rõ ràng, thanh kiếm nhỏ trong tay của Xung Nguyên đạo nhân, tuyệt đối không phải là đồ chơi!

Ở trên thân kiếm, còn có ánh sáng bạc lấp lánh, sau khi hộp gỗ mở ra, thanh kiếm nhỏ kia giống như vật sông vậy, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hộp gỗ.

Phảng phất, sau một khắc nó sẽ bay vào trong không trung, bay ra bên ngoài.

"Pháp khí!"

Trong sân, có người hít sâu một hơi, thì thào mở miệng.

Tất cả mọi người đều nghe được những tin đồn về pháp khí, nhưng lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy, vẫn là trong kiếp nạn Ma Môn lần trước.

Nhưng chỉ nhìn thấy một lần như vậy, mà uy năng của pháp khí, vẫn khắc sâu trong đáy lòng của bọn họ.

Người tập võ, đối mặt với pháp khí, không có sức chống lại!

Nhất là những người như Xung Nguyên đạo nhân, có thể cách không ngự sử pháp khí, càng khó đối phó.

"Lộc cộc… Lộc cộc…"

Ở phía cầu thang có tiếng bước chân vang lên, một người sắc mặt đỏ bừng vội vàng chạy tới, mở miệng nói: "Trảm… Trảm Phong Cuồng Đao đến rồi!"

"Biết!"

Nhậm Tích Văn mặt lạnh vung tay áo: "Đi xuống đi, đừng quấy rầy đạo trưởng thi pháp!"

"Đúng, đúng!"

Người kia nhìn chằm chằm vào Xung Nguyên đạo nhân, dường như hắn rất muốn xem cảnh tượng tiên nhân dùng pháp khí, nhưng nghe vậy chỉ có thể tiếc nuối lui xuống dưới.

"Phu nhân."

Cho tới khi tiếng bước chân của người kia biến mất, Xung Nguyên đạo trưởng mới ung dung mở miệng.

Vẻ mặt của hắn bình tĩnh không gợn sóng, đôi mắt lạnh nhạt, tựa hồ không để ý tới việc mình sắp giết người vậy.

Hắn nhìn về phía Nhậm Tích Văn: "Ta đáp ứng xuất thủ một lần, nhưng chỉ một lần mà thôi, sau lần này, ta không hi vọng có chuyện như vậy nữa!"

Hắn đường đường là một người tu pháp, lại xuất thủ với một tên võ giả chưa tới tiên thiên, đây là một chuyện rất mất mặt.

Nhưng mà Nhậm Tích Văn đưa rất nhiều thù lao, khiến hắn không thể không đáp ứng được.

"Đương nhiên!"

Nhậm Tích Văn gật đầu: "Có thể diệt trừ người này, tiểu nữ không còn chờ mong gì nữa!"

"Được!"

Chữ "được" vừa dứt, một luồng ánh sáng xuất hiện trong mắt mọi người.

Chỉ thấy thanh kiếm nhỏ trong hộp gỗ trước mặt Xung Nguyên đạo nhân bay ra, nhảy lên cao, hóa thành từng luồng tàn ảnh bay khắp quán rượu.

Như cá bơi trong nước, như sợi tơ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, thanh kiếm nhỏ này lặng yên xoay tròn, đã bay khắp một vòng xung quanh lầu hai của quán rượu.

Kiếm này uyển chuyển linh động, tốc độ kinh người.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, đã thấy cây kiếm nhỏ kia luồn qua chân của mình.

Kiếm vừa bay qua, một cảm giác lạnh sống lưng hiện lên, làm cho người khác lạnh buốt.

Mọi người ở đây không ai là kẻ yếu, nhưng lại không có người nào có thể đảm bảo rằng mình có thể tránh được một kiếm kia!

Thậm chí, nếu Xung Nguyên đạo nhân muốn ra tay với bọn họ, thì kiếm kia vừa ra, sợ là mọi người ở đây đã chết một nửa!

Trong lòng vừa nghĩ tới điều này, sắc mặt của mọi người đều trắng xám.

Chỉ có Nhậm Tích Văn, ngoại trừ kinh khủng thì trong lòng của nàng còn có tức giận,

Giác quan của nàng mách bảo, một động tác nhìn như tiện tay của đối phương, không chỉ hiển lộ ra thực lực của mình, còn muốn uy hiếp bọn họ!

Mà lúc này, cái phi kiếm lấp lánh kia, đã hóa thành một luồng ánh sáng, xoay tròn quanh người Xung Nguyên đạo nhân.

Xung Nguyên đạo nhân cúi đầu, từ trên cửa sổ lầu hai nhìn về phía đường đi.

"Đi!"

Hắn chỉ tay một cái, cái phi kiếm đang bay xung quanh cơ thể của hắn đột nhiên gập lại, hóa thành một luồng sáng trắng, giống như ảo ảnh vậy, trong nháy mắt bay tới mấy chục thước, đánh về bóng người đang đi dạo trên đường phố phía dưới.