Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 13: Truy tung

Cho tới khi nha môn mang theo một đám người đi tới gần phố nhỏ của Bàng gia, thì đội ngũ này đã được mở rộng thêm vài người gia nhập.

Tô Chung dẫn theo Chu Thông cùng mấy tên thanh niên của Tam Hà Bang chạy tới, sắc mặt của bọn họ cũng không tốt lắm.

Hai người Trần Đại Toàn, Chu Thông đều là bạn từ nhỏ của Tô Chung, ba người như hình với bóng, gần như là huynh đệ ruột thịt rồi.

Lại không ngờ tới chỉ mới một ngày không thấy, vậy mà đã sinh tử cách biệt.

Đại ca của Phương quản sự cũng chạy tới, tuy Phương Sơ thực lực yếu, nhưng lại có một vị ca ca võ nghệ cao cường là Phương Dịch.

Hai huynh đệ bọn họ đều nhà nghèo, bởi vì Phương Dịch tư chất xuất chúng, nên được tuyển làm Giang gia hộ viện, về sau lại được chọn là cận vệ của nhị thiếu gia Giang gia là Giang Du.

Cũng bởi vì có Phương Dịch dìu dắt, nên Phương Sơ mới có thể nhận một vị trí ở quan phủ, được một chức quản sự như vậy.

Mà huynh đệ ruột thịt của mình bị giết, Phương Dịch lửa giận công tâm, hai mắt hắn bốc lửa, làm cho người khác sợ không dám đến gần.

"Bạch Đầu."

Một tên nha dịch từ trong đường tắt nhanh chóng chạy tới, nhìn Bạch bộ đầu nói: "Đã hỏi ra được, đêm hôm qua, có người đã nghe được trong nhà của Bàng Tam có tiếng ngựa hí, nhưng mà vừa nãy ta lén nhìn vào, thì bên trong đã không có ngựa nữa!"

"Xem ra, đúng là người này làm rồi."

Phương Dịch híp mắt lại, sát khí lộ ra ngoài, gân xanh trên bàn tay nổi lên, tay còn lại cũng đã đặt sẵn vào chuôi đao đeo bên hông.

"Tám chín phần mười."

Bạch bộ đầu gật đầu, nhưng mắt hắn vẫn còn mang theo nghi ngờ: "Nhưng mà sao bọn hắn lại giết người? Chẳng lẽ chỉ vì cướp một con ngựa?"

Người hạ thủ rất có thể là nội khí cao thủ, chỉ vì cướp một con ngựa mà giết người, thì hơi khó nói.

"Ta mặc kệ tại sao bọn hắn giết người!"

Đột nhiên Phương Dịch quay đầu lại, hai con ngươi đỏ lòm nhìn thẳng Bạch bộ đầu: "Ta chỉ muốn bọn hắn nợ máu phải trả bằng máu! Khiến bọn hắn chôn cùng đệ đệ của ta!"

"Phù..."

Quần áo phần phật, gió mạnh gào thét.

Thân hình Phương Dịch đang đứng ở chỗ cũ bỗng nhiên lóe lên, mang theo một cơn gió mạnh, phóng về hướng con phố nhỏ kia.

"Phương hộ vệ khoan đã!"

Bạch bộ đầu biến sắc, đưa tay tính ngăn lại, nhưng không kịp.

Hắn không thể không đạp chân đuổi theo, hét một tiếng, dẫn một đám nha dịch theo sát phía sau.

"Ầm..."

Phía trước truyền tới tiếng nổ mạnh.

Âm thanh phá cửa này còn chưa vang lên hết, thì đã nghe thấy tiếng hét thảm từ cái sân nhỏ đằng trước.

"Đi! Đuổi theo."

Tô Chung xanh mặt, phất tay một cái, sau đó cũng dẫn theo đám người của Tam Hà Bang vọt tới.

Vừa vào cửa, chỉ thấy Bạch bộ đầu đang ngửa họng hét to: "Chúng ta là người của nha môn, mọi người quỳ xuống không nhúc nhích! Nếu không, giết bất luận tội!"

Trong sân, một đám người đang ngơ ngác nhìn nhau, ngoài ra còn có hai cỗ thi thể đặt ngang giữa sân, nhìn rất hút mắt.

Đám người kia đa số mặc áo đay, mang giày đay, sắc mặt khắc khổ, vừa nhìn đã biết là những người bị đàn áp bóc lột nặng nề.

Mà trong tay bọn họ, còn có vài rương hàng hóa, xem ra bọn họ vẫn đang chuyển hàng.

Mà cái vị tên Phương Dịch kia, trước đó đã sớm nhảy vào khu phòng này, giờ lại không thấy bóng dáng đâu.

"Bạch Đầu."

Lưu Di đi tới bên người của Bạch bộ đầu, nhỏ giọng nói: "Không đúng! Những người này không phải là người chúng ta cần tìm."

"Đại nhân, oan uổng quá!"

Cũng không biết là ai, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, cao giọng khóc lên.

Tiếng khóc này của hắn kích thích những người còn lại, những người đang vận chuyển hàng hóa kia cũng đồng thời quỳ rạp xuống đất, cao giọng khóc.

"Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?"

Bạch bộ đầu cũng nhướng mày, liên tục suy nghĩ trong lòng.

"Oanh..."

Ngay lúc này, thì bên trong nhà, đột nhiên vang lên một tiếng động thật lớn, vô số bụi mù từ trong nhà bay ra phía bên ngoài.

Tiếng nổ mạnh vang lên, khiến những căn nhà làm bằng gỗ lung la lung lay, dường như sắp đổ vậy.

"Rầm rầm..."

Ván gỗ vỡ vụn, hai bóng người từ trong đám bụi mù kia bị văng ra, ngã xuống mặt đất.

Phương Dịch kiềm chế lửa giận hét to: "Là các ngươi giết đệ đệ của ta?"

"Phì!"

Một bóng người cường hãn đang ngập trong đám bụi mù này rống to lên: "Lão tử không chỉ giết đệ đệ của ngươi,

Mà ngay cả ngươi cũng đừng hòng sống!"

Người này hai tay cầm một cái chùy xích dài, đột nhiên cây chùy này run lên, đập thẳng về phía Phương Dịch.

Sợi xích dài chừng cánh tay của người trưởng thành, mà ở cái chùy bằng đầu người thì tua tủa gai nhọn, xé gió bay vù vù, uy thế làm cho người ta sợ hãi.

Không ai đoán được, thứ này một khi đập lên người của mình, thì hậu quả sẽ như thế nào.

"Keng…"

Ánh đao lóe lên, đao pháp của Phương Dịch nhanh như điện, cây xích chùy kia run lên, bay về hướng cũ.

Có thể trở thành cận vệ của Giang công tử, Phương Dịch sao có thể là người bình thường được?

"Tứ ca, ngươi đi trước đi!"

Phía sau, một người đàn ông cơ bắp cầm trong tay hai ngọn giáo nước đánh tới, hóa thành hai luồng ánh sáng, đâm thẳng vào gáy của Phương Dịch.

Nội khí cao thủ!

Hai người này đều là nội khí cao thủ!

Hơn nữa người cầm xích chùy rất cường hãn.

"Cút cho ta!"

Phương Dịch xoay người chém mạnh, ánh đao như thác nước, sau tiếng kim loại va vào nhau, thì người cầm giáo nước đã phun máu bay ngược về phía sau.

"A Thủy!"

"Phù..."

Hai cái xích chùy điên cuồng múa lên, hóa thành một cái vòi rồng màu đen, trong tiếng hét dữ tợn của vị tráng hán kia, cái vòi rồng này bay thẳng tới Phương Dịch.

"Động thủ!"

Bạch bộ đầu hai mắt sáng ngời, đột nhiên hét lớn: "Bắt bọn họ lại!"

Hai người mới từ trên đất bò dậy mặt bỗng biến sắc, một người cầm kiếm, một người dùng chưởng, đánh về phía trước mặt mình.

Kiếm như sao bay, chưởng hiện hắc sát.

Hắc Sát Chưởng!

Phi Tinh Kiếm!

"Chính là bọn họ!"

Lưu Di quát khẽ một tiếng, rút cây đao lưỡi dài bên hông ra, cây đao lưỡi dài trong tay hắn hóa thành dòng suối, chém về phía người cầm kiếm.

Bạch bộ đầu nắm hai tay lại, âm thầm đánh về phía người dùng Hắc Sát Chưởng.

Nội khí cao thủ!

Tôn Hằng rung động trong lòng, ở Thanh Dương Trấn khó lắm mới gặp nội khí cao thủ, nhưng chỉ trong cái sân nho nhỏ này, đám người trước mặt hắn đều là nội khí cao thủ!

Ngay lúc này, trong những người đang quỳ dưới mặt đất, bay ra năm bóng người, bọn họ dáng người rất cường tráng, không nói lời nào mà cầm lấy côn bổng, đánh thẳng về đám nha dịch kia.

Mấy người này võ nghệ không yếu, những tên nha dịch bình thường này không phải là đối thủ của bọn họ.

"Hỗ trợ!"

Tô Chung chớp mắt, cơ thể hắn linh hoạt như bông liễu theo gió, hướng về một người trong số đó bay tới, đồng thời giơ chưởng lên, đột nhiên đánh ra.

Thất Bộ Truy Hồn Chưởng!

Cho dù Tô Chung không có nghề nghiệp không có học vấn, bị những thế hệ thứ hai trong bang khinh thường, nhưng trong mắt những thành viên trong bang, thì hắn cũng là một vị cao thủ hàng thật giá thật.

Một thân võ nghệ của hắn, đều là tuyệt học.

"Rầm!"

Chưởng ấn rơi xuống, cây côn bổng trong tay đối phương bị bẻ gãy, mà chưởng ấn vẫn còn dư lực tiếp tục đánh vào lồng ngực người kia, đem người này đánh bay ngược về sau vài mét, rơi xuống đất tắt thở.

Chu Thông theo sát phía sau, Mai Hoa Kiếm của hắn cũng không kém, nếu như đặt ở Thanh Dương Trấn, cũng là một vị cao thủ.

Đáng tiếc, ở chỗ này, chỉ có thể trợ giúp người khác,

Tôn Hằng không nhanh không chậm đi theo phía sau, hai chân thỉnh thoảng đạp nhẹ, thái độ rất thoải mái.

Bạch bộ đầu, Lưu Di võ nghệ rất khá, hơn nữa còn có thể phối hợp lẫn nhau, áp chế gắt gao đối thủ.

Còn về phía Phương Dịch, đao pháp của hắn mạnh như rồng, mặc dù tên đại hán cầm xích chùy liên tục gào thét, nhưng cũng chỉ có thể liên tục bị thương chứ không áp chế được Phương Dịch.

Bây giờ có thể thấy được, chiến cuộc trong sân này đã định rõ thắng bại, bọn họ đang chiếm ưu thế, muốn bắt lại đám người này, chỉ còn dựa vào thời gian nữa thôi.

Chỉ có điều, đám người kia dường như không có ý định buông tay chịu trói.

Người thi triển Hắc Sát Chưởng sắc mặt xanh mét, liên tiếp đánh ra, áo chế được Bạch bộ đầu trong chốc lát, sau đó nhân cơ hội này nhìn về phía đại hán cầm xích chùy hét lên: "Tứ ca, ngươi chạy mau, về sau báo thù cũng không muộn!"

Vừa mới nói xong, hắn liền hét to một tiếng, cơ thể phóng thẳng về phía Phương Dịch, muốn dùng mạng sống của mình để tranh thủ thời gian cho tên đại hán kia chạy trốn.

"Hắc Sát Lục Hợp!"

Tầng tầng lớp lớp chưởng kình bay ra, một mùi gay mũi xộc tới, làm cho Phương Dịch không thể không tạm hoãn thế công, đao của hắn chuyển hướng, đánh về phía người này.

"A!"

Đại hán kia cũng biết hôm nay bên mình khó thoát khỏi bại cục này, hắn không kìm được mà rống lên giận dữ, đột thời đột nhiên xoay người, vung xích chùy lên, vọt thẳng đến đám người của Tam Hà Bang.

Bọn hắn đang ngăn cửa!

"Nhanh tản ra!"

Bạch bộ đầu biến sắc, cũng không dám ngăn cản, chỉ lo lắng mà rống to lên.

Hắn biết rõ, ngay cả Phương Dịch đã Thập Nhị Chính Kinh viên mãn, mà còn không thể dễ dàng bắt giữ đối phương, chính mình xông lên, chỉ có tìm chết!

"Rầm!"

Xích chùy bay múa, hai bóng người vội vàng tách ra hai bên, chừa đường chio đại hán kia phóng thẳng ra cửa.

"Xẹt!"

Phương Dịch cũng thu hồi đao lại, hắn không thèm liếc nhìn thi thể không đầu trước mặt, mà khó chịu đuổi theo tên đại hán kia.

"Tô thiếu gia, ngươi có bị sao không?"

Mấy người Chu Thông hoảng hốt dìu Tô Chung đứng dậy, trong khi Tôn Hằng cũng bị nện ngã xuống đất, nhưng chẳng có ai quan tâm cả.

"Ta không sao!"

Tô Chung nhẹ nhàng xoay cổ tay, vẻ mặt vui mừng: "May mắn là khinh công của bổn thiếu gia ta cũng được, nên có thể chạy, nếu không thì lần này cũng xong."

"Tôn Hằng, ngươi cũng không sao chứ?"

Đối diện, Tôn Hằng cũng rung đùi đứng dậy, cúi đầu nhìn quần áo đã bị xé xách của mình, lắc đầu cười khẽ: "Chắc là do ta may mắn, nên vật kia chỉ sượt qua người mà thôi."

Thập Tam Hoành Luyện của hắn đã tu luyện tới đại thành, cái va chạm nhẹ như vậy, còn lâu mới làm hắn bị thương.

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!"

Chu Thông tùy ý gật đầu, lực chú ý của hắn rơi vào người Tô Chung nhiều hơn.

Mà ở trong sân, ánh đao của Lưu Di lóe lên, liên thủ với Bạch bộ đầu, chỉ sau mấy hơi thể liền có thể đem đối phương trói lại.

"Bạch Đầu."

Lưu Di sờ hông một cái, lấy ra một chai thuốc, cười hì hì nói: "Vô Vị Tán, một canh giờ không tiêu tan, cho dù Phương hộ vệ không có đuổi theo, thì hắn cũng không trốn được."

"Tiểu tử này được."

Bạch bộ đầu sáng mắt lên, nhưng sau đó ngay lập tức trầm mặt xuống: "Có điều, ngươi có cảm giác là đã gặp qua người này rồi không?"

"A!"

Lưu Di trừng mắt nhìn, một lát sau khuôn mặt của hắn khẽ động đậy: "Tứ đương gia của Phi Ưng Trại Truy Hồn Chùy Vương Hoàng?"