Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 23: Chịu nhục

Editor: Wave Literature

"Kẽo kẹt..."

Không biết qua bao lâu, ngay tại lúc Tôn Hằng cho rằng bị đã bị người khác quên rồi, thì cửa phòng bị đẩy ra.

Một người mặc quần áo Đăng Tiên Ti lạnh lùng xuất hiện trước cửa, nghiêng đầu nói: "Tôn Hằng?"

Ngăn lại sự không vui trong lòng, Tôn Hằng nhàn nhạt gật đầu.

"Là ta!"

"Đi theo ta!"

Người kia phất tay áo, quay người bước đi.

Tôn Hằng chớp mắt, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đứng dậy đi theo.

Một lát sau, hai người đi tới một chỗ trước đại điện.

Người kia dừng bước, nhìn về phía Tôn Hằng: "Vào đi, Chấp Pháp Sứ đại nhân đang ở bên trong chờ ngươi."

Chấp Pháp Sứ của Đăng Tiên Ti, một phủ chỉ có hai ba vị, mỗi một vị đều là luyện khí hậu kỳ cực hạn tu sĩ!

Thân phận của người này cao như vậy, mà lại muốn thấy một người tập võ "Nho nhỏ" như mình?

Xem ra, đám người của Thanh Ngọc đạo nhân gặp chuyện không đơn giản chút nào.

Tôn Hằng hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào đại điện.

Trong đại điện rộng rãi, mặt đất được làm bằng đá khảm ngọc, còn có minh châu tô điểm, trong đại điện còn có ánh sáng lập lòe phát sáng, không giống cảnh phàm.

Nhất là nơi này có một tầng gợn sóng, bao phủ toàn bộ đại điện, từ khi Tôn Hằng bước vào, thì gợn sóng quanh người hắn bắt đầu phập phồng, liên tục rung động, giống như hắn đang đi trên nước vậy.

Ở phía trên đại điện này, có hai người đang ngồi ngay ngắn trên đó.

Mà một người trong đó, mặc quần áo màu trắng của Đăng Tiên Ti, tóc bạc mặt hồng hào, hai con ngươi thâm ý.

Hơi thở của hắn mờ mịt, giống như tương hợp với chỗ này, giống như tiên nhân trên chín tầng mây, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Chắc hẳn, đây là Chấp Pháp Sứ của Đăng Tiên Ti!

Về phần người còn lại, mà một tên tráng hán mặc áo giáp!

Cái áo giáp kia, hoa lệ uy nghiêm, từng mảnh giáp óng ánh, đều vẽ những chữ bùa huyền ảo, nhìn qua rất thần bí khó lường.

Khí tức của người này hùng hồn,

Giống như núi cao, khác với khí tức thông thấu linh động của người tu pháp, đây lại là một vị võ đạo tiên thiên!

Nhưng mà thường thường thì người tu pháp rất xem thường người tập võ, vị này lại có thể ngồi song song với Chấp Pháp Sứ của Đăng Tiên Ti, hơn nữa khí thế không yếu hơn chút nào, thân phận của hắn tất nhiên cũng không đơn giản.

Chắc chắn người này là tướng quân tiên phong Chinh Nam Lộ đại tướng, Tào Nhân!

Trừ hắn ra, thì Tôn Hằng không nghĩ được còn ai có đủ tư cách, ngồi ngay ngắn ở nơi này.

Mà khi Tôn Hằng nhìn quét hai người này, thì hai người phía trên cũng đánh giá hắn.

"Tôn Hằng?"

Chấp Pháp Sứ mở miệng, toàn bộ đại điện đều nổi lên gợn sóng, càng có một cỗ uy áp rung động lòng người, đánh thẳng vào lòng Tôn Hằng.

Cho dù có tượng phật trấn áp, nhưng Tôn Hằng cũng trầm lòng xuống, lúc này hắn nghĩ tới một trạng thái.

Thiên Nhân Hợp Nhất!

Còn có trận pháp gia trì nơi này!

Cơ thể hơi hơi phát ra ánh sáng vàng, Tôn Hằng chậm rãi thở, sắc mặt ngưng trọng nhẹ nhàng gật đầu: "Chính là tại hạ."

Giọng của hắn vừa dứt, thì không khí quanh người hắn, nổi lên những gợn sóng nước.

Sóng nước thư thả, dường như đang gật đầu.

Chấp Pháp Sứ nhìn gợn sóng kia, khẽ gật đầu, nói: "Ngươi kể từ đầu tới đuôi chuyện xảy ra ngày hôm nay một lần cho ta."

"Vâng!"

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Tôn Hằng gật đầu, lúc này mới kể ra toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Ở trong đó, hắn cũng không có làm ra chuyện gì không muốn cho người biết, nên cũng không cần giấu diếm.

Đương nhiên, chuyện của Địch Phược và Âm Hồn Hồ Lô, cũng không cần nói.

Một lát sau, hắn nói xong, làn sóng bao quanh người của hắn, cũng biến mất.

Sau khi nghe xong, Chấp Pháp Sư hơi nghiêng người, lạnh giọng truy vấn: "Vì sao lúc đó ngươi lại không tình nguyện hành động cùng với Thanh Ngọc đạo nhân?"

"Tình báo lúc đó, là không có khả năng hành động đó thất bại. Mà ngươi, hết lần này lượt khác lại muốn lui bước!"

Tôn Hằng mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Tại hạ nhát gan…"

Lời của hắn còn chưa dứt, hắn đột nhiên phát hiện những gợn sóng quanh người của mình trở nên táo bạo dữ tợn, không còn nhu hòa như trước.

Đôi mắt của Tôn Hằng lấp lánh, giọng nói cũng thay đổi, nói: "Đương nhiên, còn có nguyên nhân khác."

Lời này vừa dứt, thì gợn sóng kia lại trở nên thong thả.

Trong lòng Tôn Hằng kinh ngạc, thứ này, lại có thể dò xét người khác có nói dối hay không?

Sắc mặt của Chấp Pháp Sứ lạnh xuống, nói: "Còn có nguyên nhân gì?"

"Lúc trước, tại hạ có gặp qua vị Hắc Vân thượng nhân này rồi."

Tôn Hằng đè xuống sự không vui trong lòng, giọng của hắn bình tĩnh không ba động: "Ở bên cạnh hắn, có một vị tiên thiên cao thủ. Ta nghi ngờ, là vị tiên thiên kia là tiên thiên trung kỳ, cho nên lo lắng cố kỵ, nên không có tham gia lần hành động này của bọn họ."

Lần này, những vằn nước ở bên cạnh hắn vẫn thư thả, không có dữ tợn như trước.

"A..."

Chấp Pháp Sứ chớp chớp mắt, chậm rãi ngồi thẳng xuống, tiếp tục hỏi: "Ngươi tập Sát Thân của Lương Quốc, công pháp này ngươi lấy ở đâu?"

"Là bằng hữu của ta đổi được từ trong tay người khác…"

"Khi ngươi gặp Thanh Ngọc đạo nhân, thì có phát hiện ra điều gì không bình thường không?"

"..."

Chấp Pháp Sứ tiếp tục hỏi, hỏi hơn nửa canh giờ.

Mà câu hỏi của vị này, theo thời gian trôi qua, thì ngày càng vụn vặt, phức tạp, khiến cho Tôn Hằng trầm mặt xuống.

Có một số câu hỏi, không liên quan gì tới chuyện ngày hôm nay cả!

"Đã đủ rồi!"

Một giọng nói hùng hậu khó chịu vang lên, cắt đứt dàn câu hỏi của Chấp Pháp Sứ.

Vị đại tướng kia nhíu mày, quét nhìn Chấp Pháp Sứ, buồn bực nói: "Nhìn vào Tâm Pháp Trận, là có thể nhìn rõ mọi việc, người này cũng không có nói dối, Hạ đạo trưởng cũng biết rõ chứ."

"A..."

Khóe miệng của Chấp Pháp Sứ khẽ nhúc nhích, lập tức nhìn Tôn Hằng rồi phất tay áo, nói: "Mà thôi, nếu như Tào tướng quân đã nói như vậy, thì ngươi có thể lui xuống."

"Vâng!"

Tôn Hằng đã sớm không có kiên nhẫn, nghe vậy gật đầu, cũng không cúi đầu hành lễ, quay đầu đi ra ngoài.

"Hừ!"

"Một tên không có lễ phép gì cả!"

Sau lưng, giọng nói không vui của Chấp Pháp Sứ, bay vào trong tai Tôn Hằng.

"Người này có thể không vào tiên thiên, mà có thể chém giết một vị Sát Thân hiện ra bên ngoài, nên có ngạo khí của mình."

Vị Tào tướng quân kia lạnh nhạt núi, nhìn chằm chằm Tôn Hằng, lời nói mang theo tiếng thở dài: "Thân thể mạnh mẽ cường hãn như vậy, không vào quân đội, thật sự quá đáng tiếc!"

...

Bước ra đại điện, Tôn Hằng thả lỏng tâm tình, đang muốn rời đi, nhưng lại có hai vị Đăng Tiên Ti xuất hiện chặn đường của hắn.

"Hai vị."

Tôn Hằng cau mày, lạnh giọng nói: "Đây là ý gì? Chấp Pháp Sứ cũng nói ta không có vấn đề gì mà!"

"Phải không?"

Hai người liếc nhau, sau đó cùng lúc lắc đầu, nói: "Chấp Pháp Sứ cũng không nói với chúng ta điều này. Nhưng mà ngươi tập Sát Thân, lại muốn bỏ chạy, nên trước khi có lệnh thả, thì chúng ta vẫn phải giam ngươi lại chờ xử tội!"

"Hả?"

Sắc mặt của Tôn Hằng trở nên lạnh lẽo, Lôi Vẫn Đao liên tục rung lên.

Mà Sát cơ hiện ra trong lòng của hắn, không thoát khỏi cảm giác của những người tu pháp này, hai người đang đứng trước mặt hắn đột nhiên biến sắc.

"Thật can đảm!"

Một người trong đó lóe sáng lên, nhìn chằm chằm Tôn Hằng thét lên: "Ngươi muốn làm gì? Muốn đánh người của Đăng Tiên Ti sao, ngươi biết đây là tội gì không?"

"..."

Sắc mặt của Tôn Hằng trở nên xanh mép, nhìn chằm chằm hai người này nửa này, mới buồn bực nói: "Ta cũng rất ngạc nhiên, lúc ấy người rời khỏi không chỉ có ta mà còn có vị cô nương tên Mộc Cận kia, nàng có bị xử tội hay không?"

"Ngươi nói nhảm gì vậy?"

Một người trong đó nhướng mày, không vui nói: "Mộc Cận đạo hữu là vợ đính hôn của cửu hoàng tử, nàng sao có thể…"

"Đã đủ rồi!"

Tên còn lại cắt lời tên này, mắt lạnh nhìn chằm chằm Tôn Hằng: "Ngươi nên chú ý mình, không cần ngươi quan tâm những người khác!"

"Đi theo ta, cất đao của ngươi đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!"

"Tại hạ không có vấn đề."

Tôn Hằng buồn bực nói: "Nếu như hai vị không tin, thì có thể đi cùng ta gặp Chấp Pháp Sứ của Đăng Tiên Ti."

Nói xong hắn xoay người, nhưng ai ngờ được cánh cửa vào đại điện đã đóng chặt từ bao giờ.

"Không cần phải như vậy!"

Hai người kia cũng không quan tâm những thứ này, lạnh lùng núi: "Nếu như ngươi không có vấn đề gì, thì đã có lệnh truyền xuống rồi. Nhưng mà trước đó, thì ngươi cứ thành thật ở đây cho ta!"

Hắn hừ lạnh một tiếng, bước dài lên phía trước.

Thái độ từ trên cao nhìn xuống, không có lo lắng việc Tôn Hằng sẽ trở mặt.

Đây chính là do bọn họ tài cao gan lớn, xem thường một người tập võ chưa vào tiên thiên như Tôn Hằng.

Còn vì đây là trụ sở của Đăng Tiên Ti, tiên sư đông đảo, nếu như Tôn Hằng động thủ, thì trong chớp mắt hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Sau lưng bọn họ, sắc mặt của Tôn Hằng âm trầm, liên tục thay đổi, cuối cùng chỉ có khó chịu đi theo.

Một lát sau, một phòng bỏ trống phát ra ánh sáng xuất hiện trước mặt ba người.

Một người trong đó gật đầu, nói: "Chính là nơi này, vào đi! Chờ tới khi có mệnh lệnh, thì ngươi mới được thả ra ngoài."

Tôn Hằng hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói: "Trước đó, ta có thể báo cho bằng hữu một tiếng được không?"

"Ngươi cảm thấy bọn ta có cho không?"

Người kia hừ lạnh một tiếng, phất tay mở ra quầng sáng đang bao phủ phòng này, nói: "Vào đi!"