Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 26: Tiên thiên, nhiệm vụ

Editor: Wave Literature

Tiên Thiên chân khí!

Từ khi có một sợi Tiên Thiên chân khí sinh ra trong cơ thể, thì một cảm giác vô cùng thoải mái, tự nhiên xuất hiện trong lòng của Tôn Hằng.

Cả người của hắn, giống như đang ngâm trong suối nước nóng, trở về lúc còn trong bụng mẹ, thư thả hơn rất nhiều.

Trong cảm giác thư thả này, lại không có lời biếng.

Mà thứ có, là lúc mới sản sinh tia tiên thiên chân khí, giống như mỗi tấc da thịt, mỗi một tế bào, đều hưng phấn nhảy nhót, hò hét.

Thở ra một hơi, rồi liên tục thở dốc.

Không khí cũng biến thành rõ ràng chưa từng thấy, thậm chí bên trong miệng lưỡi của hắn, còn cảm nhận được vị ngọt của không khí.

Tôn Hằng mở hai mắt ra, sức sống trong mắt phập phồng, mà hắn thấy trong khắp trời đất này, còn có một loại cảm giác đặc biệt gì đó.

Ngay cả cái trận pháp đang bao phủ căn phòng này, rồi sự vận chuyển pháp lực của nó, cũng không tránh khỏi cảm giác của Tôn Hằng.

Không khí chuyển động, bụi bặm bay phập phồng, trước mặt bàn trong cửa sổ, ngay cả những vết xước nhỏ bé cũng lọt vào trong tầm mắt của Tôn Hằng.

Dường như trước đây mắt hắn bị che bởi một tấm lụa mỏng, bây giờ bị người khác giật mất.

Thế giới, đột nhiên biến thành tươi sáng rõ nét và hoạt bát hơn!

Đây là thế giới trong mắt người tập võ tới tiên thiên, người tu pháp, rất khác với góc nhìn của người bình thường!

Trong mắt của bọn họ, không chỉ nhìn rõ ràng hơn mọi thứ, còn nhìn được những sự biến hóa của vạn vật mà mắt thường không nhìn được.

Tiên Thiên Cảnh Giới!

Đối với những người tập võ khác, thì đây là một cái rãnh trời, lại bị Tôn Hằng nhẹ nhõm bước vào.

Không có trắc trở, không có khó khăn, tất cả đều thuận lợi.

Giống như đây chính là một chuyện đương nhiên sẽ xảy ra vậy.

Tuy tuổi tác của Tôn Hằng không lớn, nhưng hắn tích lũy ở cảnh giới nội khí, vô cùng hùng hậu!

Cửu Khiếu Bảo Châu của Trương Huyền Nghiệp, giúp cho nội khí của hắn vô cùng tinh thuần.

Bảo châu ngàn năm của Triệu Minh Nghĩa, cho hắn biết bao nhiêu nội khí.

Còn về phần cơ thể hắn,

Lại càng vượt xa người thường.

Coi như là nguyên thần, thứ hư vô mờ mịt kia.

Hắn chuyển thế trọng sinh, lại chịu ảo cảnh Huyết Tủy Đan tra tấn, trong đầu càng có một tượng phật khổng lồ trấn áp, khiến cho nguyên thần của hắn vượt quá người thường,

Mọi thứ đều thuận lợi như vậy, một viên Tiên Thiên Nhất Mạch Đan vào bụng, thì không lâu lắm, một sợi tiên thiên chân khí xuất hiện trong cơ thể Tôn Hằng.

Sợi tiên thiên chân khí kia, giống như một cái kíp lửa, dẫn nội khí xuyên qua Cửu Khiếu Bảo Châu, sau đó vô số tiên thiên chân khí, liên tiếp tuôn ra từ trong bảo châu.

Một ngày này, thì lượng nội khí khổng lồ trong cơ thể Tôn Hằng, đã chuyển hóa thành tiên thiên chân khí.

Dưới sự tẩm bổ của tiên thiên chân khí, cơ thể của hắn trở nên thông thấu, khí chất của hắn cũng biến thành linh động, mờ mịt.

Tôn Hằng mở hai mắt ra, trong mắt còn có thâm thúy và linh động, rõ ràng tướng mạo của hắn rất bình thường, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, thì rất thu hút ánh mắt của người khác.

"Phù…"

Tôn Hằng há miệng thở ra, một luồng khí trắng như kiếm khí bay ra, bay lên mấy trượng, chạm vào trận pháp ở trên trần nhà.

Tôn Hằng chớp chớp mắt, ngây người nhìn chằm chằm phía trước hơn nửa ngày, mới lộ ra nét cười, vui sướng đi lại xung quanh phòng.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc phập phồng kia, mới ổn định trở lại.

Nét cười trên mặt, cũng hơi hơi thu lại.

"Tiên thiên!"

Nhẹ uốn gân cốt, cơ thể phát ra những tiếng vang rất nhỏ, Tôn Hằng mới đứng thẳng dậy.

Tiến giai tiên thiên, khiến cho thực lực của hắn tăng trưởng không nhỏ.

Uy lực của đao pháp, sẽ càng mạnh hơn, và cũng dễ dàng kích hoạt sức mạnh sấm chớp lôi điện trong Lôi Vẫn Đao.

Nhưng đối với Tôn Hằng, thì cái cũng không phải là cái quan trọng nhất.

Quan trọng nhất, là khi có tiên thiên chân khí, thì Kim Cương Bất Hoại Thần Công của hắn mới có thể tiếp tục thăng cấp!

Khả năng điều khiển cơ thể kinh người, mới là căn bản của hắn!

"Trấn!"

Trong đầu lập tức có một tượng phật xuất hiện, đài sen phát ra vô số ánh sáng.

Mà ở bên ngoài Tôn Hằng, cũng phát ra vô số ánh sáng vàng nhàn nhạt, mặc dù ánh sáng vàng này rất mỏng, nhưng lại ngưng thực lại, mang theo một khí tức bất hủ.

Trong cơ thể.

Dưới cảm giác của Tôn Hằng, thì cơ thể của hắn giống như bị ánh sáng vàng này bao trùm, tiên thiên chân khí mem theo đường nhỏ kia, tuôn xuống gân cốt tứ chi, cường hóa cơ thể hắn.

"Tê..."

Sau một khắc, da thịt của Tôn Hằng đột nhiên kéo căng lại, lực hấp dẫn cuồng bạo, tuôn ra từ cơ bắp, màng xương của hắn, dẫn dắt những tiên thiên chân khí kia, dung nhập vào trong da thịt, cốt cách, máu, nội tạng.

Chúng tỉ mỉ dung hợp, không bỏ lỡ chỗ nào!

"Sụp đổ... Sụp đổ..."

Dường như có âm thanh cơ bắp vỡ vụn nứt toát ra, vang lên từ trong cơ thể Tôn Hằng, tiếng vang ngày càng lớn, thậm chí còn có những sợi cơ phát ra ánh sáng vàng, dung nhập vào trong đó!

Nếu như có ai đó thấy được tượng phật ở trong đầu Tôn Hằng, thì sẽ phát hiện, lúc này, cơ thể Tôn Hằng đang thay đổi giống với tượng phật kia!

Mà tượng phật to lớn kia, đại biểu cho cơ thể tu tới cực hạn, Kim Cương Bất Hoại Thần Công đại thành!

Nếu như có một ngày, những đường cong, những chi tiết nhỏ nhất trong cơ thể Tôn Hằng, giống y đúc tượng phật kia.

Thì điều đó cũng có ý nghĩa hắn đã đạt tới Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ chín viên mãn!

Vô cấu Vô Lậu, kim thân Bất Hủ!

Thời gian dần dần trôi qua, cơ thể Tôn Hằng càng mạnh mẽ!

Tầng thứ bảy hậu kỳ...

Tầng thứ bảy viên mãn!

Lực lượng thân thể rất lâu chưa tiến bộ, phối hợp với tiên thiên chân khí, ngày càng trở nên cường hãn mạnh mẽ hơn.

Mà khả năng điều khiển cơ thể của Tôn Hằng phải nói là biến thái, chỉ cần một phần tiên thiên chân khí, là có thể phát huy ra hết công hiệu của nó!

Cường hóa, rèn luyện, hấp thu, không lãng phí một chút nào.

Cửu Khiếu Bảo Châu, tiếp tục mang thêm tin vui bất ngờ cho Tôn Hằng.

Tiên thiên chân khí được Cửu Khiếu Bảo Châu cường hóa, ngày càng trở nên tinh thuần.

Cái luồng khí năm màu kia, cách mấy năm, lại tiếp tục xuất hiện, cải tạo tiên thiên chân khí, rồi dung nhập vào trong kinh mạch của Tôn Hằng.

Điều này cũng làm cho chân khí trong người của Tôn Hằng, đột nhiên tăng mạnh, mới đột phá tiên thiên được mấy phút, đã không thua gì một tiên thiên cao thủ đã tích lũy nhiều năm!

Mà lượng tiên thiên chân khí khổng lồ này, chèo chống sự cường hóa trong cơ thể của hắn!

Mặt trời lên rồi mặt trời xuống, sao trời di chuyển.

Không biết trải qua bao lâu, cho tới một đêm một đêm trăng sáng sao thưa.

Tôn Hằng đứng ở giữa phòng, khẽ nhếch miệng, một cỗ lực lượng vô hình, chạy tới chạy lui trong nội tạng, gân cốt, máu thịt của hắn.

Cơ thể hắn trải qua lực lượng này uốn nắn, những chỗ không khỏe, đều chậm rãi khôi phục lại.

Cho đến khi cơ thể trở nên thông thấu, hoà quyện mới thôi.

"Bành!"

Tôn Hằng chỉ siết chặt cơ thể một chút, cơ thể liền phát ra tiếng nổ vang.

Rồi Tôn Hằng đột nhiên trợn mắt, đôi mắt của hắn lập tức phát ra ánh sáng vàng, luồng ánh sáng này bay ra ngoài gần nửa mét.

Há mồm phun một cái, hơi thở như kiếm, đánh cho không khí rít gào, đụng vào trên trận pháp, khiến cho trận pháp liên tục phát ra tiếng nổ tung.

Kim Cương Bất Hoại Thần Công, tầng thứ tám!

...

Nửa tháng sau.

"Kẽo kẹt..."

Trận pháp tản đi, cửa phòng bị một người đẩy ra, ánh sáng mặt trời chói mắt rơi vào trong phòng, che mất bộ mặt người kia, chỉ để lại một bóng đen thật dài, nghiêng xuống mặt đất.

"Tôn Hằng, ngươi có thể đi ra!"

Giọng nói người này hùng hậu, mang theo một chút từ tính, là một trong hai người dẫn Tôn Hằng tới đây.

Tôn Hằng đang khoanh chân ngồi ngăn ngắn trên bồ đoàn nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, không nói tiếng nào đứng dậy.

"Ồ..."

Người tới nhìn chằm chằm Tôn Hằng, dường như hắn đã phát hiện được cái gì, thắc mắc hỏi.

"Ngươi tiến giai tiên thiên?"

Ánh nắng chiếu rọi xuống, da thịt của được chiếu sáng rạng rỡ, nghe vậy chỉ lạnh nhạt nói: "Nhờ phúc của mấy vị tiên sư, thời gian gần đây, tu vi của tại hạ cũng tăng lên một chút."

"Tiên thiên..."

Người tới chậm rãi gật đầu, giọng nói của hắn cũng hơi hòa hoãn lại: "Không ngờ được, ngươi đúng là nhân họa đắc phúc (Được phước sau khi chịu tai nạn)! Không sai, tiến giai tiên thiên, ngươi cũng không còn là người phàm nữa, tại hạ Chu Chính, bây giờ đang tạm trú ở Đông Dương phủ."

"Chu tiên sư."

Tôn Hằng hờ hững gật đầu, nói: "Không biết tại hạ có thể rời đi không?"

"Còn không được!"

Chu Chính chắp tay sau lưng, xoay người ra chỗ khác, nói: "Chấp Pháp Sứ có lệnh, muốn ngươi lập công chuộc tội, phải đi tiêu diệt Ma Môn yêu nhân."

Khóe miệng của Tôn Hằng co quắp: "Lập công chịu tội?"

Có lẽ là vì Tôn Hằng tiến giai tiên thiên, nên thái độ của Chu Chính cũng không còn cứng rắn mạnh mẽ như trước nữa, nghe vậy mới giải thích: "Ngươi cũng không cần chú ý nhiều, thật ra hành động lần này, chủ yếu cưỡng ép một số tiên thiên cao thủ đi cho đủ số, sau khi thành công, thì có thể khôi phục tự do."

"Hơn nữa..."

Hắn quét mắt nhìn Tôn Hằng, nói: "Nếu thành công, thì Đăng Tiên Ti, triều đình sẽ có khen thưởng, ngươi có thể nhân cơ hội này lấy một chút đan dược, củng cố tu vi."

"Được rồi, thu thập đồ đạc một chút, rồi chúng ta rời đi nơi này!"