Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 63: Tứ ấn

Editor: Wave Literature

Hắc Mộc Lâm.

Cây cối tươi tốt, không biết loại cây gì, nhưng cành lá chúng xem lẫn dày đặc, cũng khiến cho đám Thiên Hạt Cổ ở trên không không có tìm được mục tiêu.

Cành lá cứng cỏi và sắc bén, như thanh kiếm đâm thẳng tới, cản trở đám độc trùng này bổ nhào xuống.

Rất lâu sau, đám Thiên Hạt Cổ ở trên trời mới không có mục tiêu, tức giận vỗ cánh bay đi.

Ở dưới cây cối, tinh thần căng thẳng của Tôn Hằng mới được thả lỏng một ít.

Bị hơn một ngàn con Thiên Hạt Cổ khát máu truy kích, với hắn mà nói, thì đây cũng là một loại áp lực rất lớn.

"Ken két..."

Tiếng bước chân, vang lên từ phía xa xa.

Tôn Hằng cũng không để ý tới, vào rừng không lâu, là hắn đã biết nơi này có người rồi.

Nhưng trong suy nghĩ của hắn. nếu mình không gây chuyện, thì người kia cũng không tìm mình làm gì.

Ở sâu trong Uyên Sơn rất nguy hiểm, không chỉ có hung thú độc trùng, mà còn có lòng người, nên thường thường mọi người rất ít khi giao du với nhau.

Nhưng mà, suy nghĩ của hắn lại sai rồi.

"Tôn Hằng?"

Một âm thanh mang theo kinh ngạc và mừng rỡ, vang lên từ trong bóng tối.

Tiếng bước chân tới gần, trước mặt Tôn Hằng hiện ra ba người.

Một nữ hai nam.

Nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tướng mạo xinh đẹp, mặc một bộ trang phục màu hồng khiến cho nàng rất bắt mắt ở cánh rừng như vậy.

Người mở miệng nói là người nam, người này Tôn Hằng biết, là Cửu Ấn Tông Lịch Thừa Phong, đã từng xuất thủ thăm dò mình một lần.

Tên con lại, dáng người khôi ngô hùng tráng, không thua gì Cơ Linh Ân của Bách Hoa Tông cả.

Sắc mặt của người này đờ đẫn, đang cùng Lịch Thừa Phong bảo vệ lấy người nữ này.

"Lịch Thừa Phong?"

Tôn Hằng khẽ nhíu mày, cảm thấy không vui, trên người hắn đã có sát cơ.

Cỗ sát cơ kia,

Không che giấu chút nào!

Không phải là mấy vị này, cũng coi mình là con mồi chứ?

Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Tôn Hằng hờ hững nói: "Đúng là đúng dịp nha, vậy mà cũng thấy được các hạ ở đây."

"Đúng là đúng dịp."

Người nữ kia khẽ gật đầu, giọng nói nàng thanh thúy êm tai, nhưng lại lạnh như bằng: "Bọn ta cho rằng đã mất dấu ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại tự chui đầu gặp bọn ta!"

"Hả?"

Tôn Hằng bừng tỉnh: "Thì ra là ba vị đang tìm ra. Có điều, hình như ta không có đắc tội với mấy vị mà nhỉ?"

Nữ tử mặc áo hồng lạnh nhạt nói: "Có đắc tội không, không phải là người như ngươi có thể biết."

Sau đó hắn phất tay, nói: "Thiết Sơn, giết hắn đi!"

"Vâng."

Vị đại hán kia nghe vật gật đầu, đạp mạnh chân, đã đi tới trước người Tôn Hằng.

Dáng người hắn khôi ngô hùng tráng, nhưng động tác của hắn cực kỳ linh hoạt.

Người này đi tới, giống như một con báo di chuyển, không gây ra một tiếng động nào, không ăn khớp với cơ thể khôi ngô to lớn của hắn.

Sắc mặt của Tôn Hằng bình tĩnh, suy nghĩ một chút, thử thăm dò bọn họ: "Là người của Đăng Tiên Ti thuê các ngươi?"

"Ngược lại cũng không ngốc!"

Đại hán tên Thiết Sơn kia buồn bực nói, giọng nói như sấm rền, lời nói của hắn còn chưa dứt, thì bàn tay to lớn như quạt hương bồ, đã vung tới người Tôn Hằng.

Một chưởng này của hắn, trời đất đều tối đi, giống như một cái lồng giam vô hình, trong chớp mắt bao phủ Tôn Hằng, khiến cho Tôn Hằng không có chỗ nào để trốn.

Trong lồng giam, càng có gió mạnh tụ lại như dây thừng, đan xen với nhau, như tằm dệt kén, quấn tới cơ thể Tôn Hằng.

Chưởng pháp bá đạo, lại rất tinh diệu, nhẹ nhõm như ý, quả thật rất cao minh!

Đón chưởng của đối phương, Tôn Hằng mặt không đổi sắc, chỉ đưa tay đánh một quyền, không nhanh không chậm cản lại chưởng này.

Quyền này không có hiện sóng to gió lớn, không có một chút khí thể, trước một vị đại hán khôi ngô như Thiết Sơn, hiện ra cảm giác yếu ớt nhu nhược như thiếu nữ.

Đại hán này cũng không khinh thường Tôn Hằng, dù sao đối phương cũng là một vị tiên thiên trung kỳ cao thủ.

Cho nên vừa ra tay, là hắn liền dùng sát chiêu tinh diệu nhất của hắn.

Chưởng kình mênh mông, tầng tầng lớp lớp, không có phần cuối.

Nhưng lúc này, sắc mặt của hắn đã biến đổi.

Song quyền của Tôn Hằng nhìn rất bình thường không gì lạ, bây giờ đã trở thành một con thú khủng bổ.

"Bộp!"

Quyền chưởng chạm vào nhau.

"Bành!"

Một tiếng trầm đục vang lên, một nửa cơ thể của người kia, đột nhiên nổ tung, hóa thành xương máu.

Trong sân yên tĩnh!

Sắc mặt của một nam một nữ cứng ngắc.

"Sao... Sao lại như vậy?"

Lịch Thừa Phong trừng mắt nhìn, nghẹn họng không nói được, vẻ mặt không thể tin nhìn Tôn Hằng.

Cơ thể của Thiết Sơn, được tẩm bổ bằng dược vật, đao kiếm khó thương tổn, đứng trong hàng tiên thiên sơ kỳ, cũng là một vị cao thủ.

Nhưng bây giờ, hắn đã chết thảm như vậy, lại chỉ bằng một quyền đơn giản của Tôn Hằng mà thôi!

Nội Phược Ấn, rất rõ tất cả!

Bất Động Minh Vương Ấn, tín niệm kiên định, tăng nhiều thể năng!

Đại Kim Cương Luân Ấn, kích phát sức sống trong cơ thể, đề thăng trong tốc độ!

Nội Sư Tử Ấn, tăng vọt chân khí trong cơ thể, hơn nữa gia tăng khả năng điều khiển.

Nhanh lúc Lịch Thừa Phong đang kinh hoảng, thì nữ tử áo hồng kia đã kết bốn ấn, khí tức trên người tăng vọt, vẻ mặt lại hiện ra ý chí kiên định không sợ hãi!

Vân Long Thám Trảo!

Lúc này, Tôn Hằng đã bước qua thi thể Thiết Sơn, tay chộp về phía trước, muốn bắt giữ hai người này.

Tay của hắn, lơ lửng trên không trung, không có quá nhiều ảo diệu, nhưng mang lại cảm giác trấn áp tất cả!

"Vù..!"

Một cái chưởng ấn xuất hiện, không yếu hơn trảo của Tôn Hằng.

Nội Phược Ấn mang lại khả năng rất rõ tất cả, giúp cho tâm tư của người nữ này linh động, trong đầu vừa suy nghĩ, thì tay lập tức tấn công, không chừa một cơ hội nào.

Cả hai chạm vào nhau, cơ thể của Tôn Hằng lóe lên, hóa thành ba luồng tàn ảnh, trảo ảnh tung bay, quyền ý mơ hồ, chưởng đao dữ dằn, đồng thời tuôn về phía người nữ trước mặt.

"Đỡ lấy!"

Nữ tử thấp giọng rống lên một cái, thân thể biến ảo như ảo ảnh, liên tục biến hóa trong khoảng cách một mét này, nhanh chóng ngăn lại thế công của Tôn Hằng, còn dư lực phản kích hắn.

Cửu Ấn, đã vượt qua sự hạn chế của võ học.

Khó trách có lời đồn, kết đủ Cửu Ấn, vô địch thiên hạ!

Đối mặt với sự phản kích ngang nghiên của nàng, Tôn Hằng cũng không thể không bất ngờ, nhưng với tư cách là đối thủ, hắn cũng không thương hoa tiếc ngọc.

Vân Long Ngũ Biến!

Tôn Hằng lại phân làm ba, tốc độ được gia trì bởi áo choàng, khiến cho tốc độ của Tôn Hằng vượt qua phản ứng của đối phương.

Nắm đấm, lòng bàn tay, chân, khuỷu tay, từng bộ phận trong cơ thể của Tôn Hằng, toát ra luồng khí sát phạt, thế công oanh tạc tới, đánh phá phòng thủ của đối phương.

"Bành!"

Một kích va chạm tới, khiến cho sắc mặt của nữ tử này tái đi, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau.

Tôn Hằng đuổi theo không bỏ, như vân long giương vuốt, phân thân thành bốn, tiếp tục vây công nàng ta.

Sát cơ tràn ngập!

"Ngươi không thể giết ta!"

Cảm thấy mình sắp bị chém chết, nữ tử này nhanh chóng mở miệng, mong tìm được một đường sống: "Anh chồng của ta là phó tông chủ của Cửu Ấn Tông Từ Tử Tấn, ngươi giết ta, ngươi cũng không sống được!"

"Phải không?"

Tôn Hằng cười lạnh, thân pháp của hắn biến đổi.

Vân Long Thất Biến!

"Oanh..."

Vân long xé gió, rít gào trên trời, giương trảo đánh tới, thế công áp đảo, trong chớp mắt bao phủ nàng này.

"Bành... Bành..."

Trong thời gian ngắn, hơn mười đòn, đã rơi vào trên người nàng này.

Sóng khí cuồng bạo, chấn động cành lá xung quanh, ầm ầm rung động.

Mà sóng khí tản đi, thì một thi thể không còn sinh cơ, cũng bay đập ra ngoài.

"Coong!"

Trường đao ra khỏi vỏ.

Tôn Hằng quỳ gối xuống, một tay cầm đao, rồi đột nhiên ném về phía xa xa.

"Bành!"

Mặt đất lõm xuống, bụi đất văng lên.

"Đùng..."

Một tia chớp điện lóe lên trên không, rồi biến mất.

"Vù…"

Ánh đao lóe lên, bay thẳng hơn trăm thước, xuyên qua một gốc cây đại thụ, xuyên vào người Lịch Thừa Phong đang điên cuồng chạy trốn kia.

Trường đao vào bụng, ánh điện nổ vang ầm ầm.

Bóng người đang điên cuồng chạy trốn kia cứng đờ lại, đã bị Lôi Vẫn Đao đinh vào trong một cây đại thụ.

Rủ đầu xuống, không một tiếng động.