Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)

Chương 48: Yul - Tôi Mãi Mãi Bị Chối Từ

Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt đã hơn năm năm rồi. Con của Mie đã lớn, cô bé có nét rất giống mẹ và cực kỳ thông minh. Ừ thì mọi thứ đã thay đổi như vậy đấy, nhưng... tâm tư tôi dành cho cô ấy thì nào có đổi thay?

Vì sao tôi chỉ là người mãi theo sau cô ấy? Vì sao qua lâu như vậy tâm tình Mie đối với tên nhóc ma cà rồng kia vẫn không hề thay đổi? Vì sao... vì sao chứ? Lỡ như hắn mãi mãi cũng không quay lại, chẳng lẽ Mie phải lãng phí cả cuộc đời mình như vậy hay sao?

Không thể như thế được!

- Ba Yul~ - Con bé từ đâu chạy đến chỗ tôi, nũng nịu đòi bế.

- Chào con gái! Sao con lại đến đây? - Tôi bế đứa nhỏ lên, giọng hết sức cưng chiều.

- Con bé cứ đòi tôi dẫn lên ngọn đồi này chơi. Anh cũng ở đây à? - Mie từ phía sau đi đến, mỉm cười.

- Trên đây gió đặc biệt mát nha. Con thích lắm! - Bé con hít một hơi, điệu bộ đáng yêu vô cùng.

- Vậy sao? Hay là để ba Yul làm máy bay cho con lái, nhỉ?

- Tuyệt quá, con thích lắm ạ!

Thế là tôi đặt bé con ngồi lên cổ mình, cứ thế chúng tôi lượn lờ khắp ngọn đồi, hứng những làn gió mát. Mie thì ngồi dưới thảm cỏ, chăm chú nhìn chúng tôi. Khung cảnh hiện tại, thực giống với mơ ước của tôi từ lâu : một nhà ba người có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ, hạnh phúc.

Nhưng sự thật thì không phải vậy, cơ bản bé May không phải con tôi và cả tình cảm của Mie cũng không hề đặt ở chỗ tôi, dù chỉ là một chút.

Rồi bé con xin phép đi tìm bạn, tôi đồng ý. Vì đứa nhỏ này thực sự khiến người khác rất yên tâm.

Nơi này chỉ còn lại hai người : tôi và Mie...

- Thời gian qua thật nhanh, Mie nhỉ?

- Uhm, mới đó mà bé con đã lớn vậy rồi...

- Cô định cứ ở mãi như vậy sao?

- Ý anh là gì?

- À, sao cô không tìm cho mình một chỗ dựa?

- Yul là muốn đuổi tôi đi có phải không? - Mie cười.

- Nào có, cô thừa biết ý tôi không phải như vậy mà...

- Thế thì tại sao anh cứ hỏi tôi mãi về việc này?

- Vì tôi muốn là người được ở bên cạnh cô. Chân chính ở bên cạnh cô!

- Yul... - Mie tròn mắt nhìn tôi.

- Tôi yêu cô, không lẽ điều này bao nhiêu năm qua cô vẫn không hiểu hay sao?

- Tôi biết, nhưng...

- Thế thì vì cớ gì cô lại mãi từ chối tình cảm của tôi?

- Tôi...

- Mie này, tôi không cần cô yêu lại tôi. Chỉ mong cô đồng ý để tôi ở bên cạnh, còn chuyện yêu tôi... cứ để từ từ vun đắp cũng được mà!

- Yul... Anh đừng nói vậy! Tôi thật sự không thể để anh chịu khổ như thế!

- Mie...

- Anh đã cho tôi quá nhiều, đối xử với bé con như con ruột của mình và vô cùng yêu thương nó. Tôi thực sự rất cảm kích. Vì vậy, tôi không muốn làm anh phải đau lòng thêm nữa.

- Tôi xin lỗi, tôi không biết tình yêu của mình lại làm khổ cô như vậy.

- Không có, ý tôi không phải thế mà! Được quen biết anh, tôi cảm thấy thực sự mình rất may mắn.

- Thật sao?

- Uhm, vì vậy tôi hi vọng anh sẽ là tri kỷ của tôi, mãi mãi là một người bạn tốt của tôi là cha nuôi luôn yêu thương con gái tôi.

-...

- Anh sao vậy?

- Cô đã kiên quyết như vậy rồi thì tôi còn biết nói gì nữa đây?

- Xin lỗi Yul...

- Mie ngốc! Tôi đã nói bao nhiêu lần là cô không được nói hai từ "xin lỗi" với tôi rồi mà.

- Vậy Yul sẽ không giận tôi có đúng không?

- Dĩ nhiên rồi! Cô có làm gì đâu mà tôi lại giận?

- Cảm ơn anh vì đã hiểu tôi...

- Mie này...

- Sao?

- Tôi có thể ôm cô một cái không? Rồi sau đó bản thân tôi sẽ cố gắng quên đi tình cảm của mình.

- Anh...

- Không lẽ yêu cầu này của tôi khó thực hiện lắm sao?

- Không phải...

Thế là Mie gật đầu quay mặt đi. Tôi cẩn thận ôm thật chặt thân ảnh nhỏ bé ấy. Cứ như bản thân mình đang ôm lấy một cái gì đó rất quý giá, thực sự không muốn buông tay.

Sau cái ôm này, có lẽ cũng đã đến lúc tôi nên cất tất cả tình cảm của mình vào trong một cái ngăn kéo và khóa chặt nó lại, mãi mãi cũng không cho phép bản thân mình nghĩ tới loại tình cảm đã khiến tôi quá đau khổ này nữa.

Ước gì thời gian dừng lại một chút ở giây phút này đây, chỉ một chút thôi cũng được.