Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi ánh mắt mong chờ nhìn về gian nhà phía xa đang dần trở nên gần hơn, bãi cỏ bên cạnh có một người nam nhân vô cùng xinh đẹp, trên người mặc một bộ y phục vân mây gần giống với y phục của Trạch Vu Quân, trên trán cũng đeo mạt nghạch vân mây giống y đúc với Trạch Vu Quân, người nọ trên tay đang bồng hai chú thỏ nhỏ chơi đùa một chút, ánh mắt chính là vô cùng nâng niu."Vong Cơ, ta đem hai đứa trẻ đến thăm đệ""Lam Nguyện bái kiến Hàm Quang Quân""Cảnh Nghi bái kiến Hàm Quang Quân"Hai đứa trẻ rất có lễ phép mà hành lễ với vị trước mặt, nhưng ánh mắt chính là không thể rời khỏi bầy thỏ nhỏ dưới đất, gương mặt còn viết rõ luôn chữ muốn chơi cùng bầy thỏ. Lam Trạm lúc này liền nhẹ nhàng đặt hai chú thỏ nhỏ trên tay xuống, hai con thỏ này liền hoà vào bầy thỏ trắng muốt.Hai con thỏ nọ chính là hai con mà Nguỵ Anh đem ra khỏi Hàn Đàm Động năm ấy, bây giờ liền chính là sủng vật của Hàm Quang Quân.Vân Thâm Bất Tri Xứ ai ai cũng biết không được nuôi động vật, động vật duy nhất được nuôi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là đám thỏ chỉ nghe chứ chưa từng được thấy của Hàm Quang Quân."Từ mai sau giờ học thì đến đây, ta dạy hai đứa cách chăm thỏ"Từ đó, Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi mỗi lần tan học liền vô cùng bận rộn mà chạy đến chạy lui trong Tĩnh Thất vui đùa cùng đám thỏ mỗi ngày, phải biết đây là một đặc quyền mà không một môn sinh nào có được chính là chăm bầy thỏ nhỏ của Hàm Quang Quân, Tiểu Lam Nguyện sáu tuổi cùng Tiểu Cảnh Nghi sáu tuổi hết sức vui mừng vì điều đó.Đám thỏ nhỏ cũng quen dần với sự xuất hiện của hai tiểu bằng hữu này.Lam Trạm từ trong tĩnh thất nhìn ra hai đứa trẻ đang vùi giữa bầy thỏ, trong lòng chính là thở dài một tiếng. Nguỵ Anh, ta đem A Uyển ngươi trồng cho thỏ ăn rồi, ngươi còn không chịu quay về hay sao, tại sao còn cứ mãi nằm đấy mãi chẳng chịu dậy.Nguỵ Anh, ngươi xem, Lam Nguyện có Cảnh Nghi bên cạnh liền không buồn, nhưng ta chỉ còn một mình, ngươi còn không về với ta hay sao?.