Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 166: thiên tuyết

Thanh trường kiếm đen như mực trong tay Trần Thuận, đối với pháp khí trong tay bà ta và Hạ Hầu Vân, hoàn toàn mang tính nghiền nát. Thiên Cơ Các, từng luyện chế pháp khí uy lực thế này khi nào thế?

“Luyện ngục!”

Trần Thuận trực tiếp đáp lại.

Trường kiếm trong tay, lần nữa bay ngang trời.

“Các ngươi, còn muốn chiến đấu không?”

Trần Thuận nhìn về phía hai người, giống như ma thần, nhìn xuống chúng sanh.

Dung Thanh Từ và Hạ Hầu Vân nhìn nhau.

Đều thấy được vẻ nghiêm túc trong mắt nhau.

Vốn là hai người còn nghĩ rằng, hai đại thần cảnh bọn họ liên thủ, cộng thêm mỗi người bọn họ có một pháp khí thượng phẩm.

Dưới sự liên thủ, chiến thắng Trần Thuận, không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng mà, thực tế lại hung hăng cho bọn họ một cái tát.

Sức mạnh của Trần Thuận, một lần rồi lại một lần nữa vượt khỏi dự liệu của bọn họ. Bây giờ hai người đã không nắm chắc được việc có thể khiến Trần Thuận đền tội ở chỗ này.

Hồi lâu.

Hạ Hầu Vân thân là các chủ, bước ra một bước, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Nhưng vẫn nhìn về phía Trần Thuận, nói: “Những thứ ghi trên giấy nợ, Dược Các sẽ dâng lên đủ số lượng.”

Đời này của ông ta, làm gì có khi nào bực bội như vậy.

Nhưng mà, đối mặt với thực lực của Trần Thuận, ông ta lại không thể không phục.

Cho dù là ông ta và Dung Thanh Từ hai người liên thủ, liều chết đánh một trận với Trần Thuận, cuối cùng, cũng chỉ có thể là hai bên đều thiệt mà thôi.

Hạ Hầu Vân, chỉ có thể cắn răng thừa nhận tờ giấy nợ này.

“Thiện!”

Trên mặt Trần Thuận, lúc này mới lộ ra một chút hài lòng.

Người của dược các, dám can đảm ở trên Thanh Sơn, ra tay với hắn, chỉ là thu lấy một ít đồ quý, đối với Trần Thuận mà nói, đã là quá mức nhân từ rồi.

Đời trước, nếu gặp phải chuyện như vậy, tuyệt đối không có ngoại lệ, Trần Thuận sẽ trực tiếp đến cửa, đốt toàn bộ dược các, sau đó lấy đi tất cả thứ hắn cần.

Sau đó, Trần Thuận cùng Hạ Hầu Vân, Dung Thanh Từ, lúc này mới đáp xuống từ trên bầu trời trăm thước.

Trong con mắt nhìn về phía Trần Thuận của Từ Yên, đầy vẻ phức tạp.

Trần Thuận, lại áp chế dược các đều phải cúi đầu.

Người như vậy, tương lai còn có ai có thể áp chế được hắn?

Trừ phi là rất nhiều Thần Cảnh cùng liên thủ, hoặc là đại quốc đời này, sử dụng vũ khí sát thương quy mô lớn vô cùng hiện đại, nếu không, ai còn có thể chiến đấu với hắn.

Từ Yên không khỏi nghĩ đến điều đó.

Giờ khắc này, trong lòng cô ta, thật sự cũng vui mừng tới cực điểm, còn may, lúc ở Dung Thành, bởi vì cô ta có chút ý tốt, ngăn cản Lâm Bính Sơn làm hại tính mạng Viên Hạo, nếu không, hậu quả tuyệt đối là không thể nghĩ nổi.

Sau khi rơi xuống đất, rất nhiều con cháu dược các, nhất là người của Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, nhìn về phía Trần Thuận, giận mà không dám nói gì, đừng nhắc tới có bao nhiêu bực bội.

Nhưng khóe miệng Trần Thuận nhếch lên một nụ cười lạnh, không thèm để ý chút nào, nếu dược các không đánh chủ ý lên hắn, trước đó không ra tay với hắn, Trần Thuận căn bản không thể giết người của dược các, cũng không có lý do tới lấy thuốc của dược các.

Mọi thứ này, chẳng qua đều là dược các tự làm tự chịu thôi, vừa vặn lại phù hợp với lợi ích của Trần Thuận.

……

……

Bởi vì trên giấy nợ, thứ Trần Thuận cần, trên căn bản đều là vật vô cùng quý giá, thậm chí có mấy thứ dược liệu quý của trấn các.

Chính là đại trưởng lão Dung Thanh Từ, cũng không có quyền hạn thấy được, vì vậy, Hạ Hầu Vân trực tiếp tự mình đi lấy.

Mọi người cũng không giả mù sa mưa mời Trần Thuận vào bên trong dược các làm khách.

Không bao lâu, bóng dáng của Hạ Hầu Vân, xuất hiện lần nữa.

Vung tay lên một cái, lập tức, từ trong tay áo bào của ông ta, mấy loại dược liệu Trần Thuận cần, lần lượt xuất hiện ở trước mắt Trần Thuận, dùng chân nguyên để nâng, lơ lửng trên không trung.

“Thiên Sơn Tuyết Liên Hoa ba trăm năm!”

“Chu Thanh Quả năm trăm năm.”

…..

“Tử Kim Trúc Tu một nghìn năm!”

“Hàn Băng Thảo một nghìn năm!”

…..

Một loại lại một loại dược liệu, khiến các đệ tử xung quanh dược các, nhìn đến ngây người.

Chính Từ Yên, cũng thở gấp.

Mặc dù cô ta thân là đệ tử thân truyền của các chủ dược các, thậm chí được ngầm thừa nhận là người được bồi dưỡng để nối nghiệp các chủ dược các.

Nhưng mà, cho dù là Nhị trưởng lão, thậm chí Đại trưởng lão, thấy nhiều đồ quý như vậy, vẻ mặt đều thay đổi cực lớn.

Càng không nói đến cô ta.

Mà mỗi loại dược liệu xuất hiện, sắc mặt của Hạ Hầu Vân, càng thêm một phần khó coi.

Nhìn về phía những dược liệu này, ánh mắt cực kỳ tiếc nuối.

Giờ khắc này, lòng Hạ Hầu Vân, quả thật là đang rỉ máu.

Những thứ này, đều cất giữ trong dược các.

Hôm nay, chỉ một lần này, đã bị Trần Thuận lấy đi gần một nửa, ông ta sao có thể bình tĩnh được.

Hạ Hầu Vân thậm chí đã nghĩ, liều cái mạng già, cũng tranh tài một trận với Trần Thuận, tuyệt đối không giao những dược liệu này ra.

Nhưng cuối cùng, sau khi cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của Trần Thuận, Hạ Hầu Vân buông bỏ.

Chỉ có thể là tiếp tục ngoan ngoãn, đem từng loại dược liệu, bày ra.

So với Hạ Hầu Vân, mặc dù Dung Thanh Từ vừa thấy tiếc nuối, vừa thấy bực bội.

Nhưng mà, nếu việc đã xảy ra rồi, dược liệu, nhất định phải giao cho Trần Thuận.

Vậy hà tất gì, phải ầm ĩ trở thành kẻ thù của Trần Thuận.

Dung Thanh Từ, xoay chuyển tâm tư, nói mấy câu với Hạ Hầu Vân.

Sắc mặt của Hạ Hầu Vân, càng khó coi thêm, nhưng cuối cùng, vẫn gật đầu một cái.

Dung Thanh Từ, lúc này mới đi ra, nhìn về phía Trần Thuận, nhoẻn miệng cười: “Trần tiên sinh, dược liệu anh cần, dược các tôi cũng lấy ra như hẹn, hy vọng ân oán trước đó, từ nay về sau, được xóa bỏ, như thế nào?”

Nụ cười này của bà ta, như hoa tươi nở rộ, trực tiếp khiến những đệ tử xung quanh của dược các, đều nhìn ngây người.

Đại trưởng lão, mặc dù đã không còn trẻ nữa, nhưng năm tháng, lại không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên người bà ta, hơn nữa, đàn bà như vậy, mùi vị đó trên người bà ta, đối với rất nhiều người trẻ tuổi đều có sức hấp dẫn trí mạng.

Chỉ có điều, đối mặt với Đại trưởng lão Dung Thanh Từ, rất nhiều con cháu, thậm chí còn không dám có một chút tà niệm.

Thấy nụ cười này của Dung Thanh Từ, tựa như một trái đào mật chín mọng, lúc này chính Hạ Hầu Vân và Nhị trưởng lão, trong lòng cũng hơi dao động.

Dung Thanh Từ thân là Đại trưởng lão của dược các, chức vị cao, tự có một khí chất cao quý, không cần cố ý làm gì, bà ta tùy tiện cười một tiếng, cũng có thể câu dẫn ánh mắt của mọi người.

Nhưng mà, trên mặt Trần Thuận, lại lộ ra một nụ cười không thèm để ý chút nào, gật đầu một cái, nói: “Được.” Hắn có thể lấy được thứ mình muốn, đương nhiên cũng không cần phải làm khó dễ cho dược các nữa.

Còn về sắc đẹp của Đại trưởng lão?

Có lẽ đàn bà như vậy, có thể hấp dẫn những người khác, nhưng Trần Thuận, chính là không có hứng thú xíu nào.

Đừng nói Trần Thuận kiếp trước gặp qua vô số phụ nữ, tiếp xúc đủ loại mỹ nhân.

Chính là kiếp này, bên cạnh hắn, cũng có đông đảo người đẹp, ví dụ như bà xã đẹp nghiêng thành nghiêng nước Tống Thiên Hy, cùng với Vương Minh Vy quyến rũ động lòng người, thậm chí em dâu của hắn Tống Thùy Hạnh, đệ tử ký danh của hắn Thẩm Ngọc Nhu, ai ai mà không phải là mỹ nữ tuyệt thế chứ.

Trên người lại tỏa ra các loại khí chất khác nhau.

Dĩ nhiên, điểm mấu chốt nhất là, vị Đại trưởng lão Dung Thanh Từ này, nhìn như thiếu phụ ba mươi tuổi, nhưng tuổi thật, đã qua sáu mươi tuổi, đối với Trần Thuận đời này mà nói, tính riêng về tuổi tác, đã là cấp nhân vật bà nội rồi, đương nhiên Trần Thuận là không hề lay động.

Thấy Trần Thuận đáp ứng, trong lòng Dung Thanh Từ, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, những dược liệu viết trên giấy nợ kia, cũng đã liệt kê đủ số lượng trước mắt Trần Thuận. Phần dược liệu Trần Thuận muốn, trong dược các không có, sau khi được cái gật đầu của Trần Thuận, Hạ Hầu Vân cũng lấy ra những dược liệu quý khác ra coi như thay thế.

Bây giờ, thần niệm của Trần Thuận rất cường đại, chỉ quét mắt qua một cái, tất cả số lượng dược liệu, cùng với chất lượng, niên đại các loại, trong nháy mắt đã xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn.

Trần Thuận hài lòng gật đầu một cái, dược các xem như thức thời, không dám giở trò xảo quyệt trong đó, đã như vậy, Trần Thuận cũng quyết định, giao toa thuốc bản đơn giản hóa của hoàn dương đan cho dược các.

Có điều, Trần Thuận còn chưa mở miệng.

Cách đó không xa, truyền đến một tràng tiếng xôn xao.

Trần Thuận giương mắt nhìn.

Chỉ thấy, chỗ lối vào như bồng lai tiên cảnh của dược các, xuất hiện một người đàn bà ở đó.

“Vị huynh đệ này, tôi là cháu nội của đại soái khu Tam Giác Shakun – Thiên Tuyết, tới dược các xin thuốc, xin thông báo một tiếng.”

Người đàn bà này, chính là cách đó không lâu, vừa chia tay với Trần Thuận – Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết, lúc này nhìn một đệ tử đóng quân ở cửa dược các, mang trên mặt nụ cười lễ phép.

Nhưng mà, vị đệ tử tên Mạc Trần này, thấy mặt mũi của Thiên Tuyết, mang vẻ phong tình của vùng khác, cũng không phải là người của Viêm Hạ, hơn nữa hôm nay dược các xảy ra biến cố, các chủ cùng Đại trưởng lão, lại bị một người ngoài đánh bại, lúc này, dược các đang lấy thuốc để bồi thường, tâm tình của hắn ta, quả thực là kém tới cực điểm.

Thân là con cháu của dược các, hắn ta cảm giác bực bội vô cùng.

Lúc này nhìn Thiên Tuyết, trên mặt rõ ràng mang theo một vẻ không kiên nhẫn: “Bất kể cô là ai, hôm nay, dược các không có cơ duyên này, ngày khác cô trở lại đi.”

Nếu không phải là bởi vì Thiên Tuyết, dáng dấp thật sự là đẹp mắt, Mạc Trần thậm chí cũng lười nói nhảm với cô ta.

Dược các mặc dù vô cùng thần bí, lại như gia tộc ở ẩn, ngự trị Viêm Hạ.

Nhưng dược các tọa lạc ở sâu trong tỉnh Sơn Nam, nếu thật sự có người bình thường nào, vô tình tới chỗ này, hoặc là nghe được truyền thuyết của dược các, trải qua trăm ngàn cay đắng, có thể tìm tới đây xin thuốc, dược các bình thường cũng sẽ không cự tuyệt.

Bọn họ có thể tới đây, chứng minh là bọn họ có cơ duyên với dược các, bình thường sẽ thỏa mãn nhu cầu xin thuốc của bọn họ, ban thưởng đan dược.

Nhưng hôm nay, hiển nhiên không phải lúc.

Nhưng mà, trên gương mặt xinh đẹp của Thiên Tuyết, lại lộ ra vẻ nóng vội và khẩn cầu.

Vội vàng dùng giọng địa phương Viêm Hạ nói lần nữa: “Vị huynh đệ này, tôi thật sự cần thuốc để cứu mạng, xin…”

Thiên Tuyết lúc này, làm gì còn có vẻ nũng nịu ăn vạ như ở trước mặt Shakun .

Chỉ có điều, lời của cô ta, còn chưa nói hết, đã trực tiếp bị cắt ngang: “Tôi nói rồi, ngày khác trở lại.”

Sắc mặt Mạc Trần, đột nhiên nghiêm túc.

Hôm nay, trong dược các, không ai có tâm tình luyện đan chế thuốc cho cô ta.

Thiên Tuyết thấy thái độ Mạc Trần, lạnh như băng.

Lúc này cắn chặt môi, không nói thêm gì nữa.

Giờ khắc này, cô ta nắm thật chặt quả đấm, tại sao trời sinh cô ta không thể luyện võ, nếu không, cô ta nhất định có thể bảo vệ ông nội.

Lúc này, nhất định cũng sẽ không làm một người bình thường, cứ như vậy bị dược cát dứt khoát chặn ngoài cửa.

Nhưng mà, lúc này, Thiên Tuyết lại không có cách nào, cô ta có cuống cuồng, cũng vô ích.

Điều may mắn duy nhất chính là, vốn là cô ta cần phải hao phí thời gian mấy ngày, để tìm được chỗ của dược các, nhưng bởi vì gặp được Trần Thuận, sau khi được hắn giải cứu, trực tiếp dẫn tới gần dược các, tiết kiệm nhiều thời gian, hôm nay không được, trễ thêm một ngày, cũng vẫn còn kịp.

Thiên Tuyết chỉ có thể lui ra, chờ ngày mai lại tới.

Có điều, vừa nghĩ tới Trần Thuận, trong đầu Thiên Tuyết, lập tức xuất hiện bóng người gầy nhưng cao ngất của Trần Thuận.

Nhất là khoảnh khắc Trần Thuận cứu cô ta, thoát khỏi chuyện bị làm nhục, mặc dù Trần Thuận không mặc Kim Giáp Thánh Y, chân cũng không đạp bảy tầng mây, nhưng Trần Thuận, lại là anh hùng trong lòng cô ta.

Nghĩ đến ông nội trước đó từng nói, muốn gả cô ta cho Trần Thuận, để Trần Thuận làm người nối nghiệp của ông, lúc ấy, cô ta vô cùng không vui, không hy vọng ông nội nhúng tay vào tình cảm của mình, cô ta chỉ thích kiểu người như anh hùng.

Nhưng hôm nay, cô ta mới phát hiện, Trần Thuận, thật sự có thể là anh hùng trong lòng cô ta.

Chỉ là, không biết Trần Thuận sau khi đi tới dược các, thế nào rồi?

Trước đó, trên bầu trời dược các, khí thế kinh thiên động địa kia, có liên quan đến hắn hay không?

Nếu ban đầu, Trần Thuận đáp ứng ông nội, cưới mình, tiếp nhận y bát của ông nội, trông coi khu Tam Giác, ông nội có phải cũng sẽ không trọng thương ngã gục hay không?

Trong đầu Thiên Tuyết, không khỏi thoáng qua ý niệm như vậy.

Cô ta vốn chỉ tùy ý ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía trong dược các, nhưng vừa nhìn một cái, cô ta lập tức ngây ra. Trong đôi mắt xinh đẹp, thần sắc ngưng lại.

“Trần…. Trần Thuận….”

Thiên Tuyết, thấy bóng dáng kia xuất hiện, líu ríu nói.