Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 225: liên tiếp mất mạng

Giờ phút này, hiện trường lại yên tĩnh một lần nữa.

Bọn người thần cảnh đỉnh phong cũng tê dại hết cả da đầu.

Trong nháy mắt liền có hai thần cảnh đỉnh phong bỏ mạng.

“Trần Thuận, chúng tôi đồng ý bỏ ra bất cứ bồi thường nào, chỉ cần cậu có thể mở miệng, chỉ cần là trên đời này có thì nhất định sẽ dâng hai tay lên cho cậu. Chuyện ngày hôm nay bỏ qua như vậy đi, có được không?”

Lập tức lại có một thần cảnh đỉnh phong mở miệng nói.

Ông ta thật sự sợ.

Kính sợ.

Sợ hãi.

Bây giờ ông ta cũng không cảm thấy mười người thần cảnh đỉnh phong liên thủ có thể thể giết chết được Trần Thuận.

Thấy có người mở miệng nói, lập tức lại có mấy vị thần cảnh đỉnh phong liền lên tiếng nói: “Cậu Trần, chúng tôi nguyện ý bồi thường bất cứ thứ gì, chỉ mong rằng cậu Trần có thể không so đo chuyện ngày hôm nay.”

“Sau này tôi tuyệt đối sẽ không đối nghịch với cậu Trần nữa.”

Minh Lỗ Bá nghe vậy thì liền biến sắc.

Nếu như Trần Thuận thật sự đồng ý, vậy thì những thế lực nước ngoài này có thể sẽ sẽ bình yên trở lại.

Nhưng mà ông ta là thế lực của Viêm Hạ, thần cảnh đỉnh phong, nghĩ đến đây, Trần Thuận tuyệt đối không thể nào tha cho ông ta.

Ngay lúc ông ta muốn mở miệng nói với mọi người nếu như ngày hôm nay không liên thủ lại với nhau, thế thì ngày khác tất nhiên sẽ bị Trần Thuận dần dần đánh giết, lại không có sức phản kháng.

Trần Thuận lại mở miệng lên tiếng trước.

Trên mặt của Trần Thuận là ý cười lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Mọi người nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.

“Muốn bồi thường à?”

Trần Thuận cười lạnh nói.

Nghe vậy, trong lòng của mọi người lập tức nhẹ nhàng thở ra, ý tứ này của Trần Thuận là đồng ý rồi à?

Lúc này có một thần cảnh đỉnh phong đến từ nước Bào Thái, vui mừng nhướng mày lên, lập tức mở miệng nói: “Tôi đồng ý, chỉ cần là cậu Trần mở miệng, tôi chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực làm theo yêu cầu của cậu Trần.”

So sánh với việc có thể chết đi, vật ngoài thân thì tính là cái gì chứ.

“Được thôi, chỉ cần các người lấy mạng sống chống đỡ, làm vật bồi thường, tôi sẽ không truy cứu thế lực sau lưng các người nữa.”

Trần Thuận lại cười lạnh một tiếng.

Lập tức, biểu cảm vui mừng ở trên mặt của thần cảnh đỉnh phong nước Bào Thái liền đông cứng lại.

“Cậu ta đã quyết tâm muốn giết chúng ta, ngày hôm nay không thể giết cậu ta thì trong số chúng ta không có ai thoát được đâu.”

Minh Lỗ Bá nhìn thấy thời cơ, lại lên tiếng nói một lần nữa.

Ông ta phải mang theo những người này chết cùng mới được.

Nếu không thì ông ta chắc chắn phải chết.

“Trần Thuận, cậu đừng ép chúng tôi phải cá chết lưới rách.”

Lúc này, một vị thần cảnh đỉnh phong của Phỉ vực cắn răng nói.

“Cá chết lưới rách à, vậy thì tôi cũng muốn nhìn xem xem các người có bản lĩnh này hay không.”

Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.

Cơ thể đột nhiên bắt đầu chuyển động.

“Lão thất phu, nếu như không lên tiếng thì còn có thể sống lâu được một lúc, nếu như ông muốn chết như vậy rồi, thế thì tôi sẽ thành toàn cho các người.”

Ấn tượng của Trần Thuận đối với Minh Lỗ Bá đã kém đến cực điểm.

Một nắm đấm mạnh mẽ trực tiếp vung ra.

Cơ thể phá vỡ âm thanh bình thường.

Chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt của Minh Lỗ Bá.

Lần này Minh Lỗ Bá đã có chuẩn bị kỹ càng, nhìn thấy Trần Thuận bất ngờ đánh tới, mặc dù là hoảng sợ, nhưng mà cũng không đến mức quá mức hoảng hốt.

“Cậu thật sự cho rằng tôi ăn chay à?”

Minh Lỗ Bá cũng thét chói tai một tiếng, ở trong tay đột nhiên xuất hiện hai thanh chủy thủ.

Nhưng mà hai thanh chủy thủ này so với hai cái trước đó thì lại khác biệt nhau.

Cái trước đó chỉ đơn thuần là sắc bén, sắc bén đến nỗi có thể xé toạc thân thể của thần cảnh đỉnh phong.

Mà hai cái này thì mang theo một tia quỷ dị.

Sau khi nhìn thấy trong tay của Minh Lỗ Bá xuất hiện hai thanh chủy thủ này, huyết khí ở trên người của Minh Lỗ Bá đột nhiên suy giảm không ít.

Mà hai thanh chủy thủ đó thì lại huyết mang hừng hực.

“Ngày hôm nay, dựa vào một phần ba huyết khí của bản thân tôi sẽ trảm cậu.”

Tay trái tay phải của Minh Lỗ Bá mỗi tay một thanh huyết mang chủy thủ đột nhiên lại chém về phía nắm đấm của Trần Thuận.

Sắc mặt của Trần Thuận hơi thay đổi một chút, hai thanh chủy thủ này mang đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm.

“Thậm chí có thể đạt đến cấp độ pháp bảo.”

Trần Thuận nghĩ thầm.

“Nhưng vậy thì có làm sao.”

Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.

Nắm tay phải trực tiếp đối đầu với hai thanh chủy thủ này của Minh Lỗ Bá.

Nhưng cũng lúc đó tay trái nắm lại thành quyền, đánh trực diện vào Minh Lỗ Bá từ dưới lên.

“Minh huynh, cẩn thận đó.”

Những thần cảnh đỉnh phong khác lập tức nhắc nhở.

Tốc độ của Trần Thuận quá nhanh, nhanh đến nỗi còn hơn cả tốc độ ánh sáng.

Bọn họ căn bản không theo kịp.

Mà tất cả những thứ này chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi.

Nhưng mà Minh Lỗ Bá đã nghe được lời nhắc nhở của bọn họ.

Minh Lỗ Bá cũng cảm nhận được nắm đấm của Trần Thuận.

Nhưng mà ông ta không có cách nào tránh né được.

Ông ta có lòng tin hai thanh huyết mang chủy thủ này có thể tạo thành tổn thương cho Trần Thuận, cái này là do ông ta đã trút ra vô số tâm huyết để luyện thành, là một trong những pháp khí cao cấp nhất.

Có lẽ, có cơ hội đều có thể cắt đứt bàn tay phải của Trần Thuận.

Nhưng nếu như hiện tại ông ta đổi công làm thủ, rất có thể sẽ không chỉ thất bại trong gang tấc, không thể tạo thành tổn thương cho Trần Thuận, ngược lại là mình không hề phòng ngự được bất cứ một quyền nào.

Bởi vì tốc độ của Trần Thuận quá nhanh.

Minh Lỗ Bá cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng sẽ cắt nát được bàn tay phải của Trần Thuận.

Nghĩ đến đây, trên mặt của ông ta lại lộ ra một tia dữ tợn.

Trong nháy mắt lại rút ra một phần ba huyết khí từ trong cơ thể, trực tiếp rót vào bên trong chủy thủ.

Chủy thủ lại hiện lên một vòng huyết quang một lần nữa.

Sắc mặt của Minh Lỗ Bá trắng bệch tới cực điểm.

Trên mặt lại lộ ra một nụ cười kinh hoảng.

Phanh!

Hai nắm tay của Trần Thuận, một quyền đánh vào một thanh chủy chủ của Minh Lỗ Bá.

Một quyền nữa thì lại đấm ở trên lồng ngực của Minh Lỗ Bá.

“Phụt.”

Minh Lỗ Bá trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, lại bay ngược trở ra một lần nữa.

Trực tiếp té trên mặt đất.

Làm cho mặt đất phải trũng xuống một cái hố sâu.

Kinh mạch toàn thân đức khúc từng đoạn.

Trần Thuận chỉ dựa vào sức lực của thân thể, một quyền uy lực, nhưng mà lại kinh khủng đến tình trạng như thế.

Mà nắm tay phải của Trần Thuận sau khi đóng cùng một chỗ với chủy thủ huyết sắc, đúng lúc này cũng sinh ra hai vết máu.

Tí tách.

Trong nháy mắt nhỏ xuống mấy giọt máu tươi.

Lúc này những thần cảnh khác mới đuổi đến bên người của Trần Thuận.

Nhìn thấy Trần Thuận đã bị thương, cũng không quan tâm tới Minh Lỗ Bá bị gì, lúc này đám người này lại đồng loạt ra tay một lần nữa, cùng lúc đó khí thế tấn công của những người này cũng thẳng về phía tay phải của Trần Thuận.

Đã bị thương rồi.

Vậy thì phế bỏ hoàn toàn luôn đi.

Trong mắt của Trần Thuận lướt và tia sáng lạnh lẽo.

Đưa tay ra, hắn lập tức vũng vẫy toàn bộ giọt máu dính ở trên nắm tay phải.

Sau đó hai vết máu này lập tức lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bắt đầu khép lại.

Mà lúc này, đòn công kích của chính người thần cảnh đỉnh phong khác cũng đã đến.

Trong đó pháp khí Kim Luân của một vị “Kim Luân Thần Vương” thần cảnh đỉnh phong trong số đó cách với Trần Thuận gần nhất.

Tốc độ xoay tròn nhanh chóng!

Uy thế mãnh liệt!

Ngay cả không khí cũng đang bị xáo trộn thành một cơn bão dưới sự luân chuyển của nó.

Trần Thuận không né tránh, đưa tay chụp một phát, lập tức cơn lốc đang xoay tròn với tốc độ cao, Kim Luân kim liệt sơn liền bị Trần Thuận nắm ở trong lòng bàn tay.

Không ngừng rung động.

Nhưng rốt cuộc cũng không thể xoay tròn được nửa phần.

Con ngươi của Kim Luân Thần Vương co rút lại.

Kim Luân mà ông ta vừa mới xuất chiêu đã đánh bại vô số đối thủ Trung Đông.

Đó chính là vũ khí lợi hại trên chiến trường.

So sánh với rất nhiều vũ khí hiện đại, nó có tác dụng còn tốt hơn.

Kim Luân vừa mới xuất ra thì lập tức có thể cướp đi tính mạng của vô số người, trong số vạn quân, dựa vào địch tướng thủ cấp thì lại lợi hại hơn.

Vậy mà lúc này lại không hề tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với Trần Thuận, mà còn bị khống chế?

Trần Thuận cười lạnh một tiếng.

Sau khi bắt lấy Kim Luân, lại lập tức dùng sức ném một cái.

Lập tức Kim Luân liền lấy một tốc độ nhanh hơn lúc nãy gấp mấy lần mà nổ tung bắn ngược trở về.

Gần như là vượt qua tốc độ âm thanh.

Xẹt qua trời cao.

Mà lúc này Kim Luân Thần Vương đang dốc hết toàn lực công kích về phía Trần Thuận.

Thấy thế thì vội vàng muốn né tránh.

Cho dù tốc độ của ông ta có nhanh.

Nhưng mà tốc độ của Kim Luân đang quay trở về còn nhanh hơn nữa.

Giống như là đột phá không gian.

Chớp mắt liền đến.

Xoẹt xoẹt!

Lập tức bỗng nhiên vang lên âm thanh của kim loại rạch cắt da thịt.

Theo âm thanh vang lên, một đầu người phóng lên tới tận trời.

Trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng và không cam lòng.

Đáng ngạc nhiên chính là Kim Luân Thần Vương.

Bị Kim Luân của mình nổ tung bắn trở về, cắt đứt cả đầu.

Một kích mất mạng.

Theo sát trưởng lão Lotrgo của Lubron Hall, ngày hôm nay vị thần cảnh đỉnh phong thứ ba, Kim Luân Thần Vương của Trung Đông, mất mạng ở nhà họ Vương.

Sau khi giết chết Kim Luân Thần Vương, Trần Thuận không hề dừng lại chút nào.

Giống như trường thương lôi điện kim sắc của William Gonsales, ở trên tay phải của Trần Thuận cũng lập tức xuất hiện một cây trường thương thô to như là cánh tay trẻ con.

Hiện lên màu xám.

Dài đến ba mét.

Sau đó lại đột nhiên ném ra.

Thẳng về phía William Gonsales.

Lúc này William Gonsales không ở gần với Trần Thuận, so với những thần cảnh đỉnh phong khác thì khoảng cách của ông ta xa hơn một chút, đang không ngừng ngưng tụ quả cầu lôi điện.

Lúc này ở bên người của ông ta đã có khoảng mười lôi cầu đang bay lượn ở xung quanh.

Mỗi một lôi cầu đều chứa sức mạnh lôi điện tinh khiết nhất mà William Gonsales có thể ngưng tụ được.

Ông ta đã nhìn thấy rõ, nếu như muốn tạo thành tổn thương cho Trần Thuận thì nhất định phải dựa vào lực lượng thuần khiết, số lượng đủ nhiều, bộc phát cùng một lúc!

Nếu không thì đối với Trần Thuận mà nói cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.

Nhưng mà đúng vào lúc này, ông ta lại sợ hãi cả kinh.

Một cây trường thương màu xám lại đang đột ngột xuất hiện ở trước mắt của ông ta.

Vượt quá tốc độ âm thanh!

Gần như là vượt qua không gian!

Sắc mặt của William Gonsales thay đổi cực lớn.

Trong nháy mắt, sắc mặt liền trắng bệch tới cực điểm.

Tất cả các quả lôi cầu ở bên người của ông ta vào giờ phút này đột nhiên lại ngưng tụ ở trước người của ông ta, đồng loạt bộc phát, muốn nổ tung cùng với cây thường trương màu xám.

Nhưng mà cây thường trương màu xám lại xuyên thấu qua mấy quả lôi cầu trong thần sắc hoảng sợ của William Gonsales.

Trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của ông ta.

Làm cả người của ông ta phải bay ra ngoài!

Cho đến lúc cuối cùng, thường trương màu xám bay vào một khoảng cách mấy trăm mét, mang theo William Gonsales đâm vào trong một vách đá to lớn.

Giờ phút này, vị cường giả thần cảnh đỉnh phong thứ tư, William Gonsales – Lôi Linh Vương của Bắc Âu bị một thương của Trần Thuận đóng đinh ở trên vách đá.