Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 233: Người em yêu là ai

Tống Thiên Hy hỏi với giọng run rẩy.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến sẽ như thế này.

Cho dù Trần Thuận nói với cô về sự tồn tại của cảnh giới tu tiên, dạy cho cô biết cách tu luyện, cô chỉ nghĩ rằng đó là cơ ngộ của Trần Thuận, chỉ có điều trước kia anh giấu giếm tình hình thật sự mà thôi.

Mặc dù Tống Thiên Hy hỏi với giọng run run.

Nhưng trên thực thế, lúc cô ấy nói ra khỏi miệng, cô bèn hiểu rằng câu hỏi của mình không phải là câu hỏi nữa mà chính là thực tế.

Mà nếu là như thế thì tất cả đều có thể giải quyết.

Tại sao Trần Thuận lại hiểu thế giới bên ngoài trái đất như thế, hắn nói cứ như bản thân mình đã đích thân trải nghiệm rồi vậy, không giống như cô, phải đợi Trần Thuận nói mới biết.

Tại sao trước kia Trần Thuận hèn nhát yếu đuối nhưng chỉ trong chớp mắt, Trần Thuận lại thay đổi như thế kia chứ.

Tất cả của tất cả đều có thể giải quyết.

Trần Thuận gật gật đầu, hắn nhìn Tống Thiên Hy: “Anh là Trần Thuận, nhưng không phải là Trần Thuận mà em quen biết hồi trước kia.”

“Bởi thế cô phải biết rằng rốt cuộc người cô yêu là tôi của bây giờ hay là Trần Thuận của hồi trước!”

Trần Thuận nói từ tốn.

Vào giờ phút này, tâm trạng của anh hơi phức tạp.

Có điều, Trần Thuận không hề nói về thân phận đời trước của anh, cũng không nói về chuyện liên quan đến Hỗn Độn Châu.

Tống Thiên Hy ngẩn người nhìn Trần Thuận, ánh mắt của cô phức tạp vô cùng.

Đúng thế.

Người mình yêu là ai?

Cho dù là ai thì trong lúc nhất thời, cô cũng không tài nào chấp nhận nổi chuyện này.

Tâm trạng trở nên phức tạp vô cùng.

Trần Thuận không ép cô.

Cho cô thời gian để tự mình suy nghĩ.

Vào lúc Trần Thuận chuẩn bị bỏ đi, hắn đột nhiên biến sắc.

“Cô đợi ở nơi này, không được đi đâu hết!”

Sau khi dặn dò một câu, Trần Thuận lập tức nhảy lên, biến mất ngay tại chỗ.

Tiếng gầm đầy tức giận lập tức vang lên, lập tức lọt vào tai của tất cả mọi người trong nhà họ Vương.

“Trần Thuận, ra đây chịu chết đi!”

Khiến cho lỗ tai của vô số người ứa máu!

Đám người Ngụy Vô Tâm, Gấu Xám nhìn bóng người xuất hiện trên nhà họ Vương với vẻ kinh sợ.

Còn ba người lên đến thần cảnh đỉnh phong như Vương Vân Du, Ti Đình Không, Yevgeny đều lập tức bay vút lên trời, nhìn về người đến đây với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Bọn họ có thể cảm nhận sự nguy hiểm mãnh liệt toát ra từ cơ thể của người đến đây.

“Cút đi!”

Hoằng Thường đến nhà họ Vương, nhìn thấy ba người Vương Vân Du bèn gầm lớn lên, ông ta phất tay, ba người Vương Vân Du lập tức bay ra xa, thất khiếu chảy máu!

Chỉ với một đòn thôi đã khiến cho ba người bọn họ bị thương nặng!

“Đm mày muốn chết à!”

Sau khi Trần Thuận xuất hiện, ánh mắt hắn lạnh lùng tột độ.

Cho dù cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng mạnh mẽ từ người này.

Trần Thuận cũng không hề do dự.

Hắn tung nấm đấm.

Hỗn độn chi lực bùng nổ.

Đột ngột phóng về phía Hoằng Thường

Hoằng Thường soát hồn xong Tây Đồ Ngang, biết mặt mũi của Trần Thuận, thấy Trần Thuận xuất hiện, sát khí của ông ta nổi lên.

Rồi sau đó, ông ta biến sắc, thốt ra một tiếng đầy kinh ngạc: “Hỗn Độn chi lực?”

Thảo nào!

Thảo nào rõ ràng người này chỉ có tu vi Thần Cảnh đỉnh phong mà lại có thể giết hai học trò cưng của ông ta!

Nhưng Hoằng Thường không những không sợ hãi.

Mà trên gương mặt còn có vẻ tham lam.

Không ngờ người lại lại sử dụng Hỗn Độn chi lực.

Thế thì ông ta không những phải báo thù cho học trò của mình mà còn phải lấy cách tu luyện Hỗn Độn chi lực từ Trần Thuận mới được.

Ống tay áo của Hoằng Thường rung rung, ông ta tung một chưởng.

Lập tức khiến cho Hỗn Độn chi lực của Trần Thuận tan vào không khí.

Mặc dù Hỗn Độn chi lực có mạnh, thế nhưng vẫn không thể bù đắp về sự khác biệt của cảnh giới.

Thấy Hoằng Thường dễ dàng hóa giải cú đấm của mình, đồng tử của Trần Thuận hơi co rút lại.

“Cậu là người đã chém chết hai học trò của tôi sao?”

Hoằng Thường đanh mặt mà hỏi.

Nhưng không ra tay ngay lập tức.

“Ha ha, xem ra tôi không đoán sai, ông chính là lão cẩu đến từ Chân Giới Duy Nhất!”

Trần Thuận cười lạnh.

Nghe thấy hai chữ lão cẩu, sắc mặt của Hoằng Thường lập tức sa sầm xuống ngay: “Không ngờ cậu lại biết đến Chân Giới Duy Nhất, xem ra Vô Thần và Vô Đạo thật sự chết trong tay cậu.”

Đã chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng miệng!

“Cậu dám giết học trò của tôi, hôm nay tôi sẽ hủy diệt linh hồn của cậu!”

Sau khi nói dứt lời, Hoằng Thường lại tung ra một chưởng.

Bàn tay khổng lồ đột ngột xuất hiện.

Vỗ về phía Trần Thuận đang đứng.

Làm nổi lên sức mạnh rung trời.

Dường như muốn tát chết Trần Thuận, còn tiện thể đánh nát cả nhà họ Vương.

Trần Thuận hừ lạnh.

Hắn có thể nhìn ra tu vi của người này đã đến mức Thần Hải Cảnh hậu kỳ.

Còn hắn, bây giờ chỉ mới lên đến Thông Thần Cảnh đỉnh phong, cơ thể cũng chỉ tương đương với Thần Hải Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Nhưng thế thì sao.

Nếu là người khác, chắc chắn đã lập tức bỏ trốn ngay vào giây phút này để giữ gìn mạng sống.

Còn Trần Thuận lại không trốn không tránh, hắn cũng tung ra một chưởng.

“Cầm Long Thủ!”

Một bàn tay hư ảo khổng lồ xuất hiện giữa không trung.

Bắt lấy bàn tay của Hoằng Thường.

Rồi nghiền nát nó giữa không khí.

Ầm!

Hai bàn tay va chạm vào nhau, tiếng nổ vang đì đùng vang dội giữa không trung.

Chỉ là chấn động từ sự va chạm của hai bàn tay thôi, gần như đã hủy đi một nửa nhà họ Vương.

Nếu không phải Trần Thuận ra tay cản làn sóng chấn động ấy lại, không biết nhà họ Vương sẽ chết bao nhiêu người nữa.

Cuối cùng.

Một chưởng mà Hoằng Thường tung ra đã bị Cầm Long Thủ của Trần Thuận nghiền thành tro bụi.

Nhưng Cầm Long Thủ của Trần Thuận cũng vỡ nát khi va chạm với chưởng ấy.

Kể từ khi Trần Thuận trùng sinh trong trái đất, đây là lần đầu tiên trong lịch sử Cầm Long Thủ của hắn bị đánh nát.

Bây giờ gương mặt của Trần Thuận trở nên nghiêm túc hơn mọi khi nhiều.

“Nhóc con, cậu làm tôi bất ngờ thật, nếu như cậu không giết hai học trò của tôi thì tôi sẽ cân nhắc nhận cậu làm học trò của mình, nhưng hôm nay, cậu chỉ còn con đường chết mà thôi!”

Hoằng Thường hơi ngạc nhiên khi thấy Trần Thuận có thể đỡ được một chiêu của ông ta, nhưng rồi sau đó, gương mặt ông ta lại toát ra vẻ hung hãn.

Trần Thuận…Chắc chắn phải chết.

Chỉ có điều, hắn phải giao ra phương pháp tu luyện Hỗn Độn chi lực đã.

“Lão già kia, người uy hiếp tôi không đủ mười ngàn thì cũng tám ngàn, nhưng mà tất cả bọn chúng đều đã chết rồi!”

“Ông, sẽ làm người tiếp theo!”

Trần Thuận quát lên.

Hắn duỗi tay, kiếm Luyện Ngục bèn xuất hiện ngay trong tay của hắn.

Khí thế trên người Trần Thuận sùng sục dâng cao.

Rồi sau đó, hắn không hề do dự.

Mà chém một phát.

Thần kiếm trấn ngục!

Trần Thuận đã học được được chiêu này từ cấm địa dưới Ma giới hồi ấy.

Sau khi trùng sinh về trái đất, hắn vẫn chưa dùng bao giờ.

Vừa mới chém một nhát kiếm, hư không trước mặt Trần Thuận nổ tung.

Không những thế, giống hệt như nhất đao đoạn hải vậy, nhát kiếm của Trần Thuận khiến cho hư không vỡ vụn, một vết nứt đột nhiên xuất hiện, rồi kéo dài sau nhát chém của Trần Thuận.

Lao về phía Hoằng Thường.

“Nói cậu vô địch giữa Thông Thần Cảnh cũng không phải là nói quá, đến học trò chân truyền Linh Hư Tông của tôi cũng không chắc sánh bằng cậu, nhưng e là cậu không biết sự khác biệt giữa Thông Thần Cảnh và Thần Hải Cảnh khác nhau đến cỡ nào đâu nhỉ, huống hồ chi, tôi còn là Thần Hải Cảnh trung kỳ. Hôm nay cho dù có kỳ tích nổi ra đi chăng nữa thì cậu cũng phải chết!”

Hoằng Thường đanh mặt nhìn nhát kiếm của Trần Thuận.

Ông ta lại tung một chưởng.

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa đột ngột vang lên.

Trần Thuận vô địch ở Thông Thần Cảnh, cho dù là Thần Hải Cảnh sơ kỳ cũng có thể bị nhát kiếm này chém chết, nhưng một chưởng của Hoằng Thường đã cản nó lại.

Nhà họ Vương ở phía dưới!

Tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng khi chứng kiến cảnh tượng này.

Trong mắt bọn họ, Trần Thuận là người vô địch.

Nhưng mà bây giờ hình như Trần Thuận không đủ sức đánh trả người này.

Hai lần ra tay đều không làm đối phương bị thương mảy may.

Hoàn toàn khác biệt với những lần trước, khi ấy chỉ cần Trần Thuận ra tay là có thể làm cho người khác bị trọng thương, hoặc là giết chết hắn ta.

Người này, là ai?

Trong lòng Vương Minh Vy và Ngụy Vô Tâm đều cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Còn Tống Thiên Hy nhìn Trần Thuận giữa không trung, ánh mắt cô toát ra vẻ phức tạp.

Bây giờ Trần Thuận không còn tâm trạng quan tâm đến nhóm người Tống Thiên Hy nữa.

Hoằng Thường thật sự quá mạnh.

Cho dù là hắn, bây giờ cũng không còn đủ tự tin rằng mình có thể thắng trận này.

Nhưng nếu như ông ta muốn giết mình, thế cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.

Huống hồ chi, đến lúc bất đắc dĩ, Trần Thuận vẫn còn một chiêu.

Chắc chắn có thể trừ khử Hoằng Thường!

Nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa, Trần Thuận cũng không dám lơ là khi đối mặt với cao thủ Thần Hải Cảnh hậu kỳ, cũng không thể giao đấu trên đầu nhà họ Vương được.

Chứ bằng không, cơn chấn động có thể tiêu diệt hết cả nhà họ Vương!

Thần Hải Cảnh hơn xa Thần Cảnh.

Nghĩ đến đó, cơ thể Trần Thuận đột ngột cử động, anh lao vút về đằng xa.

“Lão già kia, đổi địa điểm đi!”

Trần Thuận cười lạnh.

Sắc mặt Hoằng Thường trở nên lạnh lùng, không biết Trần Thuận muốn chớp lấy thời cơ bỏ trốn hay là ngại ra tay giao đấu sẽ hủy diệt nhà họ Vương.

Nhưng Trần Thuận chạy rồi đó à?”

Vốn dĩ Hoằng Thường muốn giết chết cả nhà họ Vương luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ đâu đao Hỗn Đạo mà Trần Thuận tu luyện có liên quan gì đến nhà họ Vương, bị một chiêu của ông ta hủy mất thì mất nhiều hơn được.

Nghĩ đến đây, Hoằng Thường lập tức biến mất ngay tại chỗ.