Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 242: Xung đột

Theo lời Bành Cổ nói ra, đội thành vệ quân lập tức lao lên bao vây hai người Trần Thuận và Thiên Tuyết lại.

Còn Bành Cổ cũng đã chuẩn bị xong để xuất thủ toàn lực.

Dù sao thực lực của đối phương cũng đã đạt tới đỉnh phong của tầng luyện khí.

Mặc dù thủ đoạn và thực lực của những người tán tu thường không sánh được với những người có bối cảnh có tài nguyên như bọn họ, nhưng cũng không thể khinh thường được.

Thấy bọn họ vây quanh mình, Thiên Tuyết càng trở nên căng thẳng hơn.

Đôi bàn tay trắng như tuyết cũng nắm chặt lại.

Còn Trần Thuận thì mặt mũi vô cùng lạnh lùng.

Trong mắt lóe lên sát ý.

Mặc dù hắn không muốn vừa tiến vào Chân giới Duy Nhất, cái gì cũng chưa hiểu rõ đã gặp phải rắc rối.

Nhưng nếu như rắc rối chủ động tìm tới mình, thì Trần Thuận cũng không ngại phiền phức mà tiện tay bóp chết mấy con sâu kiến này đâu.

Cùng lắm thì, đổi chỗ khác thôi.

“Đạo hữu, hôm nay thỏa hiệp đi, với thực lực của huynh ở thành vệ quân này sẽ có thể làm nên chuyện lớn, thậm chí trở thành tâm phúc của ngài Thống lĩnh cũng có thể được, so với làm một người bình thường trong giới tán tu chả tốt hơn nhiều ư.

Còn về phần phụ nữ, khi huynh có thực lực có địa vị thì kiểu phụ nữ nào mà không có, đúng không?”

Bỗng nhiên, Bành Cổ thấp giọng nói.

Tu vi của Trần Thuận không thấp, tuổi còn trẻ mà đã đạt được tới đỉnh phong của tầng luyện khí, đặt ở chỗ nào cũng có thể được xem như một thiên tài, nhất là lại còn lấy thân phận tán tu để tu luyện được tới mức này, so với những người dựa vào tài nguyên của tông môn gia tộc để tu luyện thì còn muốn càng sâu hơn một bậc.

Bành Cổ cũng có một chút tâm tư, nếu là vì ngài Thống lĩnh thì mời chào được hiền tài cũng là vì chính mình.

Dù sao nếu như Trần Thuận thật sự gia nhập vào thành vệ quân, cho dù thực lực không tệ nhưng cũng vẫn chỉ là một người mới nên không thể không nhờ vả mình, từ đó hắn ta sẽ tạo mối quan hệ với Trần Thuận, hai người liên thủ với nhau nhất định sẽ có thể cao hơn một tầng.

Sau khi nói ra lời này, dường như Bành Cổ rất tự tin.

Người tán tu thiếu nhất chính là bối cảnh và tài nguyên, hơn nữa chỉ cần Trần Thuận đồng ý giao người phụ nữ bên cạnh ra, dưới sự dẫn dắt của anh ta tiến vào thành vệ quân tuyệt đối cũng không phải con tôm nhỏ, ít nhất cũng phải bằng cấp bậc với anh ta nên Trần Thuận không có lý do không động lòng.

Nhưng thái độ của Trần Thuận lại nằm ngoài dự đoán của Bành Cổ.

Theo quan điểm của Bành Cổ, cho dù Trần Thuận thật sự muốn từ chối thì cũng sẽ nghĩ biện pháp từ chối một cách nhã nhặn, nhưng anh ta không ngờ Trần Thuận chỉ lạnh giọng nói một chữ.

Vẻn vẹn chỉ có một chữ.

“Cút!”

Sát ý trong giọng nói rất nồng đậm!

Bành Cổ cau mày.

Chỉ một tán tu, cho thể diện mà không cần.

“Bắt lấy!”

Đột nhiên Bành Cổ quát lên.

Sau đó anh ta vận khí, trong nháy mắt khóa chặt Trần Thuận.

Chân khí trong người anh ta chuyển động.

Cho dù Trần Thuận cũng đã đạt tới đỉnh phong của tầng luyện khí giống như anh ta, nhưng anh ta có lòng tin tuyệt đối.

Cho dù cùng đẳng cấp với một tán tu, vậy cũng vẫn có một sự chênh lệch không nhỏ.

Cũng không phải anh ta chưa từng giết tán tu cùng đẳng cấp với mình.

Lúc đầu xung quanh còn có không ít người đang xem náo nhiệt.

Nhưng khi thấy hai bên sắp sửa muốn đánh nhau, những người vây quanh lập tức đều tan tác như chim muông.

Lui ra thật xa.

Sợ bị tai bay vạ gió.

“Tên trẻ ranh miệng còn hôi sữa này từ đâu đến vậy, lại dám đối đầu với thành vệ quân của Thành Long Hoa , đúng là không biết sợ chết!”

Phía xa có một người đã đạt tới đỉnh phong của tầng luyện khí đang nhìn Trần Thuận, giống như nhìn một kẻ ngu ngốc.

Thành vệ quân được chia thành bốn bộ phận.

Thành đông quân, thành bắc quân, thành tây quân, thành nam quân!

Thủ lĩnh của mỗi một bộ phận đều là cường giả ở sơ kỳ của tầng Thông thần.

Mà mỗi bộ phận lại được chia nhỏ ra thành mấy đội nữa, thống lĩnh mỗi đội ít nhất cũng đã đạt tới đỉnh phong của tầng Luyện khí.

Chớ nói chi là đại thống lĩnh của thành vệ quân, ở Thành Long Hoa này chính là cao thủ xếp thứ hai chỉ sau thành chủ, đã đạt tới hậu kỳ của tầng Thông thần.

Dám đối nghịch với thành vệ quân, nếu không phải người có thế lực lớn thì có mười cái mạng cũng không đủ chết.

Ngay lúc này, bên thành bắc vẫn còn thi thể của một tên đã đạt tới hậu kỳ của tầng Luyện khí dám đến đây làm loạn, đang được treo dưới ánh mặt trời.

Đối diện với cảnh ngộ của Trần Thuận và Thiên Tuyết, có người cười nhạo cũng có người đồng tình.

Nhưng hiển nhiên, không có bất kỳ người nào dám đứng ra.

Thực lực yếu, bối cảnh không đủ nên không dám lên tiếng.

Người có thực lực có bối cảnh, tất cả chỉ đừng chờ xem kịch hay!

Ngay lúc hai bên giương cung bạt kiếm.

Trần Thuận đã quyết định, lập tức xuất thủ chém giết đám người, thậm chí còn nghĩ đến giết luôn cả ba của Nghiêm Tùng, cái tên đại thống lĩnh chó má nào đó của thành vệ quân cũng giết luôn một thể, thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

“Đang làm cái gì vậy?”

Lúc đầu Bành Cổ định cho Trần Thuận một kích, nhanh chóng khiến hắn trọng thương rồi tranh thủ hạ gục hắn, sau khi nghe được giọng nói này lập tức ngừng lại.

Sau đó, nhìn về phía người đang đi tới.

Lập tức cung kính nói ra: “Thiếu thành chủ!”

Trần Thuận nghe vậy, đôi mắt hơi híp lại, cũng xoay người nhìn về phía người vừa tới.

Chỉ thấy người vừa tới mặc một bộ quần áo trắng.

Mày kiếm mắt sáng!

Trong tay cầm một cái quạt xếp.

Phong độ nhẹ nhàng!

Thanh niên áo trắng được gọi là Thiếu thành chủ không hề nhìn Bành Cổ, mà trực tiếp đi về phía Trần Thuận, hai tay ôm quyền: “Tại hạ Long Tiềm, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Trần Thuận nghe vậy cảm thấy hơi bất ngờ, người này lại không giới thiệu mình chính là Thiếu thành chủ của Thành Long Hoa .

Nhưng đối phương đã lễ độ khách khí như vậy đương nhiên Trần Thuận cũng phải lấy lễ đáp lại: “Trần Thuận.”

Sau khi nói xong, lại quay sang giới thiệu Thiên Tuyết, nói: “Vị này là em gái tôi, Thiên Tuyết!”

Thiên Tuyết nghe thấy Trần Thuận giới thiệu mình là em gái, trong lòng hiện lên một tia ảm đạm.

Nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn về phía Long Tiềm: “Thiên Tuyết xin chào cậu Long!”

Long Tiềm nhìn thấy Thiên Tuyết, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

“Ba năm trước đây, lúc tôi tới Trung Châu lịch luyện đã từng gặp người Tây Vực ở Trung Châu, nhưng không có một ai có thể so sánh được với cô Thiên Tuyết đây, hôm nay có duyên gặp mặt, quả thật đúng là duyên phận mà.”

Long Tiềm nói.

Thiên Tuyết, thật sự rất đẹp!

“Gặp nhau tức là duyên rồi, tôi thấy hình như hai vị cũng mới tới Thành Long Hoa , không biết có thời gian không, tại hạ xin được dẫn hai vị đi du ngoạn Thành Long Hoa này một phen?”

Long Tiềm lại nhìn về phía Trần Thuận.

Anh ta biết, Trần Thuận mới là người quyết định!

“Vậy làm phiền huynh rồi!”

Trần Thuận cũng không từ chối.

Người này là Thiếu thành chủ của Thành Long Hoa , lại từng đi qua Trung Châu, kiến thức rộng rãi, vừa hay Trần Thuận cũng có thể thăm dò thêm một chút tin tức từ trong miệng anh ta.

Vừa tiện thể giải quyết luôn rắc rối ở nơi này, mặc dù Trần Thuận không sợ chút nào nhưng nếu có thể thì hắn cũng không muốn trở mặt ngay lúc này.

Thấy Trần Thuận đồng ý, Long Tiềm vui mừng khôn xiết.

“Mời!”

Long Tiềm làm một cái thủ hiệu mời.

“Long Tiềm!”

Đúng lúc này, Nghiêm Tùng cắn răng nghiến lợi đi tới, chặn lại đường đi của bọn họ.

Lúc này đâu còn dáng vẻ say rượu khi nãy nữa.

Long Tiềm nhướng mày: “Tránh ra!”

Cảm nhận được cảm giác áp bách truyền đến từ trên người Long Tiềm, Nghiêm Tùng giật mình trong lòng nhưng lập tức đã mạnh mẽ trở lại, mặc dù tu vi của Long Tiềm cao hơn anh ta lại là Thiếu thành chủ, nhưng ba của anh ta là thống lĩnh thành vệ quân, địa vị cũng không thấp hơn Long Tiềm bao nhiêu, chẳng lẽ Long Tiềm lại dám ra tay với mình ư?

“Tôi nhìn thấy cô gái này trước, nửa đường anh lại nhảy ra cướp mất, có ý gì vậy?”

Lúc này hai mắt Nghiêm Tùng gần như sắp phun ra lửa.

Long Tiềm nhíu chặt lông mày lại: “Anh cho rằng ai cũng giống như anh, trong đầu toàn là những suy nghĩ dơ bẩn xấu xa kia à?”

“Tránh ra!”

Ngày thường, chỉ cần Nghiêm Tùng không chủ động đến trêu chọc anh ta thì Long Tiềm cũng sẽ không so đo với Nghiêm Tùng, con trai độc nhất của đại thống lĩnh thành vệ quân này, nhưng hôm nay, nếu Nghiêm Tùng không thức thời như vậy thì Long Tiềm cũng không ngại dạy dỗ anh ta một phen.

Trần Thuận thấy Long Tiềm mạnh mẽ như vậy, trong mắt lộ ra một tia hứng thú.

Thằng nhóc này, công pháp tu luyện cũng khá thú vị!

Nếu anh đoán không nhầm thì công pháp mà Long Tiềm tu luyện có lẽ là cùng một loại với công pháp nhìn trộm thiên cơ, chắc chắn anh ta đã nhìn thấy được thứ gì đó trên người mình nên mới chủ động xông tới như vậy.

Trần Thuận cũng không nói ra.

Nếu Long Tiềm chân thành, đương nhiên Trần Thuận cũng sẽ thật lòng đối đãi.

Nhưng nếu Long Tiềm giả ý, giấu trong lòng ý đồ xấu xa nào đó thì Trần Thuận cũng có thể thuận tay diệt anh ta luôn.

“Nếu tôi không cho thì thế nào? Người phụ nữ tôi đã nhìn trúng thì không ai có thể cướp đi được!”

Nghiêm Tùng vẫn nghiến răng nghiến lợi, nếu bị Long Tiềm âm thầm cướp đi người phụ nữ của mình, anh ta sẽ nhịn.

Nhưng bây giờ xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm nơi này?

Nếu hôm nay anh ta sợ, vậy sau này Nghiêm Tùng anh ở trước mặt Long Tiềm chắc chắn sẽ không ngóc đầu lên được.

“Thiếu gia, bây giờ không thể xảy ra xung đột với Thiếu thành chủ được sẽ làm hỏng chuyện lớn, nếu không ngài Thống lĩnh sẽ nghiêm trị thiếu gia mất.”

Đúng lúc này, bỗng nhiên Bành Cổ truyền âm cho Nghiêm Tùng, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Sắc măt Nghiêm Tùng đại biến!

Sắc mặt Long Tiềm, cũng đã hoàn toàn lạnh xuống.

Đột nhiên bộc phát khí tức đỉnh phong ở tầng Luyện khí trên người.

Nghiêm Tùng bay ngược ra ngoài trong nháy mắt.

“Từ nay về sau, nếu như tôi nhìn thấy anh làm xằng làm bậy ở trong thành nữa thì cho dù ngài thống lĩnh có ra mặt cũng không giữ được anh đâu!”

Long Tiềm lạnh giọng nói.

Sau đó anh ta lại nhìn về phía Bành Cổ: “Về sau thành vệ quân không được cố ý gây sự với anh Trần và cô Thiên Tuyết nữa!”

Sau khi nói xong, không quan tâm Nghiêm Tùng bọn người.

Rồi cùng nhau rời đi với Trần Thuận.

Trước khi rời đi, Trần Thuận cười lạnh nhìn Nghiêm Tùng một chút, ngón tay hơi động, một luồng năng lượng không ai phát hiện ra không tiếng động đánh vào trên người Nghiêm Tùng.