Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 25: Lời hắn nói chính là luật pháp

Trong khoảnh khắc hắc khí chui vào cơ thể Vương Hạo và Hà Thiệu, bọn chúng lập tức run rẩy toàn thân, cảm thấy như có vô số con kiến ăn thịt người đang bò tới bò lui trong cơ thể, gặm cắn máu thịt của bọn họ.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết như đau xé ruột gan lại vang lên trong không gian.

Bên trong cơ thể, đau bứt rứt.

Bên ngoài cơ thể, ngứa điên cuồng!

Chẳng bao lâu, bọn chúng đau đến mức lăn lộn trên đất, đưa tay gãi khắp người.

Mỗi một lần gãi là trên người xuất hiện một vết máu dài nhưng cho dù là vậy thì vẫn không hết ngứa, càng ngứa lại càng gãi, càng gãi lại càng ngứa.

Càng lăn càng đau.

Càng đau càng lăn!

Bộ dạng của bọn chúng cực kỳ thê thảm.

Kết cục, thê thảm đến cực điểm!

Lôi Báo và Hồ Lý Tài nhìn thấy dáng vẻ đó của Vương Hạo và Hà Thiệu thì như bị đả kích rất lớn.

Tuy sợ sự uy hiếp của Trần Thuận nhưng bọn họ cũng không dám nhúc nhích, ánh mắt chưa từng rời khỏi Trần Thuận, thu hết từng cử chỉ, hành động của Trần Thuận vào mắt.

Nhưng vừa rồi Trần Thuận mới chỉ vung tay phải lên thì đã có luồng hắc khí chui vào cơ thể của hai cậu chủ khiến hai người đó vô cùng thê thảm.

Đây rốt cuộc là chiêu thức gì?

Trong lòng bọn họ càng thêm sợ hãi Trần Thuận.

Nếu là bọn họ bị hứng chiêu đó, nghĩ đến kết quả mà lạnh sống lưng.

Trần Thuận nhìn Hà Thiệu và Vương Hạo lăn lộn đầy đất vô cùng đau khổ thì mỉm cười lạnh lùng.

Hắn hoàn toàn không có chút thương hại nào.

Phải biết rằng chủ Ma giới có tiếng tăm lớn trong vũ trụ ngân hà, nhưng cái để lại là tiếng xấu lừng danh chứ không phải là tiếng tốt lẫy lừng.

Hầu như tất cả mọi người đều biết, thà rằng đi trêu chọc thế lực tinh vực có thực lực mạnh hơn Ma giới chứ tuyệt đối cũng đừng có ý đồ xấu với Ma giới.

Bởi vì chủ Ma giới thế hệ này là kẻ có thù tất báo.

***

“Cô không sao chứ?”

Trần Thuận đi tới trước mặt Tống Thiên Hy, cởi dây trói cho cô.

Đáp lại câu hỏi của Trần Thuận là Tống Thiên Hy nhào vào lồng ngực của hắn.

Nước mắt như nước lũ vỡ đê tràn ra, tựa như mưa dọc theo gò má xuống.

Tống Thiên Hy cao ráo, cũng không thấp hơn Trần Thuận là bao.

Tống Thiên Hy vùi đầu vào hõm vai hắn, đến giờ phút này, cô mới cảm thấy an toàn.

“Trần Thuận, sao anh ngốc thế chứ, địch đông như thế, nếu anh xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Tống Thiên Hy nghẹn ngào, nước mắt giàn dụa làm ướt áo hắn.

Trần Thuận cảm nhận bả vai của mình ướt đẫm, khẽ thở dài một hơi.

Quả nhiên, phụ nữ đúng là phiền phức!

Có điều nể tình người phụ nữ này đẹp, lại đang quan tâm mình, trong lòng hắn cũng không thấy phản cảm.

“Cô yên tâm đi, nếu tôi không muốn thì sẽ không ai làm tôi bị thương được!”

Trần Thuận nói.

Câu này thu hút sự chú ý của Tống Thiên Hy chú ý, cô ngẩng phắt đầu lên nhìn Trần Thuận: “Anh trở nên lợi hại như thế từ khi nào vậy?”

“Tôi vẫn luôn rất lợi hại!” Trần Thuận cười ha hả, hắn còn muốn nói, giải quyết xong chuyện này, chiều bọn họ đi làm thủ tục ly hôn.

Nhưng lời đã ra đến miệng, Trần Thuận lại nuốt ngược trở vào.

Tống Thiên Hy đối với hắn cũng rất tốt.

Bây giờ đang trong tình cảnh này, hắn lại nhắc chuyện ly hôn với cô ấy, liệu có quá vô tình?

Tống Thiên Hy ổn định tâm trạng lại mới chú ý cô đang dán sát vào Trần Thuận, hai người có thể nói là cực kỳ thân mật.

Đây là tư thế thân mật nhất từ trước tới giờ giữa hai người họ.

Tống Thiên Hy mặt đỏ lựng.

Sau đó, cô lùi về sau khoảng nửa bước, nhất thời tay chân lúng túng không biết nên làm gì.

Bây giờ cô không muốn ly hôn với Trần Thuận nữa.

Trần Thuận vậy mà lại liều mạng cứu cô, ít nhất theo cô thấy Trần Thuận là quyết liều chiến với mấy chục tên kia là vì muốn cứu cô.

Cô đã quyết định sẽ không ly hôn với hắn.

Trần Thuận hiện giờ chính là bạch mã hoàng tử trong mắt cô, cũng là người chồng hợp pháp của cô.

Nhưng dù vậy, cô chưa có chuẩn bị tâm lý, đột nhiên lại tiếp xúc thân mật như vậy với Trần Thuận, cô vẫn ngại ngùng mặt đỏ tía tai.

Thậm chí so với lần trước bị Trần Thuận nhìn thấy cơ thể, lần này Tống Thiên Hy còn ngại hơn.

Mãi đến lúc này, Tống Thùy Hạnh ở bên cạnh mới mở miệng: “Trần Thuận, anh ngọt ngào với chị em xong chưa, rồi thì mau cởi trói cho em đi, em đợi hai người lâu lắm rồi, không nỡ cắt ngang.”

Lúc này ánh mắt Tống Thùy Hạnh nhìn Trần Thuận cũng có vẻ khác thường.

Vừa nãy Trần Thuận phát huy sức mạnh, dễ dàng đánh cho mấy chục tên đàn ông cường tráng tơi bời hoa lá.

Còn hai đại cao thủ bị một chiêu của hắn ép lui, không dám tiếp tục động đậy nữa!

Còn hai tên cậu ấm nổi tiếng Giang Châu kia, Trần Thuận chỉ mới vung tay thì đã khiến bọn họ đau khổ sống không bằng chết.

Trời ơi!

Đây vẫn là Trần Thuận mà cô quen biết sao?

Được rồi, cô thừa nhận, gần đây quả thực Trần Thuận thay đổi rất lớn, càng ngày càng lợi hại.

Nhưng mà thế này thì có vẻ lợi hại quá rồi, vượt mọi tưởng tượng của mọi người.

Đây quả thực là ứng cử viên bạch mã hoàng tử số một mà.

Đáng tiếc đây lại là chồng của chị cô.

Cô chấp nhận người anh rể này rồi.

Nhưng cô lại không thể nào thốt ra được hai chữ ‘anh rể’ này, cho nên Tống Thùy Hạnh dứt khoát gọi thẳng tên của Trần Thuận, nhưng giọng bớt coi thường, gay gắt so với trước, sự thay đổi 180 độ.

Trần Thuận và Tống Thiên Hy nghe thấy lời Tống Thùy Hạnh nói nhưng hắn không có phản ứng gì, còn Tống Thiên Hy thì đỏ bừng mặt.

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tống Thiên Hy lập tức phủ một rặng mây đỏ.

“Thùy Hạnh, em không sao chứ?”

Tống Thiên Hy vội xoay người sang chỗ của Tống Thùy Hạnh, cới dây trói cho em gái.

Tống Thiên Hy hơi xấu hổ.

Bản thân cô lúc nãy lại quên mất em gái mình, đã vậy còn nhào vào lòng Trần Thuận ngay trước mặt em, càng nghĩ Tống Thiên Hy càng xấu hổ, ngượng ngùng.

***

“Trần Thuận, cầu xin anh tha cho chúng tôi đi. Tôi biết sai rồi, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ đồng ý bất cứ điều kiện nào của anh… cầu xin anh tha cho tôi…”

Vương Hạo lết tới trước mặt Trần Thuận không ngừng dập đầu cầu xin.

Thể diện gì đó chẳng quan trọng nữa.

Anh ta không muốn chết, anh ta càng không muốn chịu nỗi đau khổ và giày vò như vậy.

Anh ta hối hận rồi.

Thật sự rất hối hận.

Anh ta không nên trả thù Trần Thuận.

Anh ta nên nghe lời Vương Minh Vy.

Rõ ràng Vương Minh Vy cũng đã cảnh cáo anh ta, bảo anh ta thời gian này đừng có chọc đến Trần Thuận, nhưng anh ta không nuốt trôi cục tức này.

Anh ta lén dùng thân phận người kế thừa nhà họ Vương, điều động Lôi Báo cùng với Bang Búa Rìu, thậm chí còn bắt tay với Hà Thiệu, anh ta cho rằng sẽ không có sơ hở.

Nhưng mà mãi cho đến tận bây giờ, cuối cùng anh ta mới hiểu rõ tại sao Vương Minh Vy dặn dò tạm thời đừng đi trêu chọc Trần Thuận.

Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận!

“Trần Thuận, bất kể điều kiện gì, tôi cũng có thể đáp ứng, chỉ cần anh tha cho tôi.”

“Ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi, tôi là người thừa kế của nhà họ Vương, chỉ cần tôi thừa kế nhà họ Vương thì tương đương với việc ngài sẽ nắm giữ nhà họ Vương, ngài tha cho tôi, ngài bảo gì tôi cũng nghe theo.”

Vương Hạo đúng là đã không để ý tới bất cứ thứ gì nữa.

Anh ta là con trai đích tôn của nhà họ Vương ở Giang Châu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì anh ta chính là người thừa kế.

Anh ta còn vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời ở phía trước, anh ta không muốn chết thảm như vậy.

Lúc này, Vương Hạo đâu còn vẻ cuồng ngạo và kiêu ngạo trước kia nữa.

“Muốn tôi tha cho cậu à?”

Trần Thuận cúi đầu, nhìn Vương Hạo quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha giống như đang nhìn một con kiến hôi.

Vương Hạo thấy Trần Thuận có vẻ động lòng thì vội vàng ra bài: “Anh lợi hại như vậy chắc chắn là người tập võ. Tôi nói anh biết, chị của tôi là người có cơ thể Nguyên Âm. Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ tác hợp cho anh và chị của tôi, không, tôi có thể lừa chị tôi cho anh lấy đi lực Nguyên Âm của chị. Vậy thì anh có thể gia tăng công lực cho anh, anh càng lợi hại hơn. Chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ bằng lòng giúp anh làm mọi thứ.”

“Vương Hạo à Vương Hạo, cậu có biết, đời này của tôi căm hận nhất chính là phản bội không? Cậu vì mạng sống của mình thậm chí còn muốn bán đứng luôn chị ruột, đúng là đáng chết mà!”

“Cậu biết tôi là ai không?” Trần Thuận lại hỏi.

Vương Hạo ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: “Ngài là chủ nhân của tôi, sau này tôi chính là con rối ở nhà họ Vương do chính ngài khống chế!”

“Cậu muốn nhận tôi làm chủ nhân? Cậu không tư cách làm người hầu của tôi, chỉ là một nhà họ Vương bé nhỏ, cậu cảm thấy tôi sẽ xem trọng à?”

Trần Thuận cười lạnh lùng nói: “Bây giờ, để tôi nói cho cậu biết, tôi là Ma, là chúa tể của Ma giới. Cậu có biết chúa tể của Ma giới không? Lời chúa tể của Ma giới nói ra chính là luật pháp, nếu tôi đã nói kẻ nào đụng đến người phụ nữ của tôi thì kẻ đó sẽ chết, vậy thì cậu chắc chắn phải chết, cho dù ông trời có đến đây, cũng không ngăn cản được sự thực này.”

“Có muốn trách thì trách cậu đã chọc sai người!”

Ngày hôm đó, tin tức bùng nổ, truyền khắp Giang Châu, được đăng lên trang nhất tất cả các tờ báo của Giang Châu.

Con trai đích tôn nhà họ Vương và người thừa kế nhà họ Hà đôi bên dẫn theo hơn mười người đến sống mái với nhau tại công viên trò chơi bán đảo, thương vong nặng nề.

Vương Hạo, Hà Thiệu, cùng bỏ mạng.