Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 261: Người đàn ông mặc áo choàng đen.

Nhưng mà, ngay lúc lưỡi đao của Nghiêm Đạc chém xuống.

Mọi người, bao gồm cả Nghiêm Đạc đều kinh hoàng!

"Muốn chết!"

Một giọng nói lạnh băng như đến từ địa ngục Cửu U vang lên, nháy mắt vang vọng ở bên tai mọi người.

Âm thanh này vang vọng không thôi!

Người tới này, khí thế to lớn!

Người còn chưa đến như cảm giác áp bách đã lan tràn đến khắp đất trời, bao phủ toàn bộ!

Một luồng năng lượng phá không mà tới, lập tức đánh tan đanh đao của Nghiêm Đạc đang bổ vào Trần Thuận!

Không chỉ có như thế, sau khi đánh ta thanh đao, luồng năng lượng này lại đánh thẳng đến Nghiêm Đạc.

Nghiêm Đạc kinh hãi vô cùng, muốn trốn tránh lại phát hiện mình bị luồng năng lượng này khóa chặt, vốn không thể động đậy được!

Nghiêm Đạc hoảng sợ nhìn về phía Ngân Trần, xin ông ta giúp đỡ.

Nhưng giờ phút này, Ngân Trần cũng kinh hãi không tôi, dưới áp lực này, ông ta không dám lộn xộn, căn bản không dám đi cứu viện Nghiêm Đạc.

Rầm!

Cuối cùng, luồng năng lượng kia đánh vào người Nghiêm Đạc.

Nửa cơ thể Nghiêm Đạc lập tức nổ tung, rơi xuống trên mặt đất, thương nặng hấp hối!

Sau đó, một người được áo choàng đen bao kín xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Vóc dáng không khác Trần Thuận là bao, nhưng khí thế lại chênh lệch quá nhiều!

"Thần Hải Cảnh?"

Đồng tử mọi người đều dãn nở kịch liệt!

Hoàn toàn không ngờ rằng ở đây sẽ xuất hiện một cường giả ở Thần Hải Cảnh!

Lai đi ra làm chỗ dựa cho Trần Thuận!

"Tiền... Ngân Trần bái kiến tiền bối..."

"Phương Liêu bái kiến tiền bối..."

Nhất thời, cả sáu cường giả ở đình Thông Thần Cảnh đều đổ mồ hôi đầy trán, đi đến cung kính nói với người mặc áo choàng màu đen kia!

Không chỉ có bọn họ, chính Long Hoa và Long Tiềm cũng chống người đứng dậy, cung kính chào hỏi người mặc áo đen đang đứng trước người Trần Thuận: "Long Hoa (Long Tiềm) bái kiến tiền bối!"

Lúc này Trần Thuận cũng khẽ cười: "Sư huynh!"

Thiên Tuyết đúng bên cạnh cũng tiến lên, ngọt ngào cười nói: "Thiên Tuyết chào sư huynh!"

Anh ta không đáp lại những người kia, nhưng lại gật đầu với hai người Trần Thuận.

Sau đó lại nhìn về phía sau người Ngân Trần.

Mấy người Ngân Trần lập tức cảm thấy da đầu run lên!

May mắn bọn họ chỉ đụng đến hai ba con Long Hoa, về phần Trần Thuận, bọn họ căn bản không để ý, cũng không đụng đến lợi ích của bọn họ nên họ không hề đụng đến Trần Thuận.

Lúc này nghĩ lại, mấy người này quả thật cảm thấy may mắn vô cùng.

"Đi theo tôi!"

Người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn về phía sáu người Ngân Trần, thản nhiên nói.

Mấy người Ngân Trân nhìn nhau, cũng không dám không theo.

Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc người đàn ông mặc áo choàng đen xoay người, Phương Liễu cũng bỗng dưng biến mất tại chỗ.

Giây tiếp theo, thế mà đã xuất hiện ở cách xa cả trăm mét.

Chạy trốn với tốc độ cực nhanh.

Tuy nhiên, ngay sau đó, người áo đen đưa tay ra nắm lấy, lập tức cơ thể Phương Liêu chấn động.

Cả người đầy máu!

Cơ thể bị nứt ra!

Sau đó, cơ thể không tự chủ được mà bay ngược trở lại!

Xuất hiện trong tay người đàn ông mặc áo choàng đen.

"Tiền... Tiền bối, tha mang... Cầu..."

Phương Liêu giật mình, kinh hãi muốn chết, ông ta luôn miệng xin tha.

Nhưng mà ông ta còn chưa nói xong đã bị người đàn ông mặc áo choàng đen bóp nát ở không trung!

Biến thành một đám mưa máu!Cặn bã cũng không còn !

Vốn thấy Phương Liêu chạy trốn khiến đám Ngân Trần cũng không tính toán ngồi chờ chết, nhưng nhìn cảnh này rồi, mấy người Ngân Trần cũng ngoan ngoãn lại, không dám... Có động tác khác nữa!

Rời đi cùng với người đàn ông mặc áo choàng đen!

Chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt mấy người Long Hoa!

Mặc dù người đàn ông mặc áo choàng đen là sư huynh của Trần Thuận, xem như người một phe với bọn họ, nhưng lúc này da đầu Long Hoa và Long Tiềm cũng vô thức run lên.

Tàn nhẫn!

Thủ đoạn của người đàn ông mặc áo choàng đen tàn nhẫn đến cùng cực, lãnh khốc lại đẫm máu!

Phương Liêu dám can đảm chạy trốn thì lập tức bóp chết chứ không thèm gì điều vô nghĩa khác!

Đó chính là một cường giả đỉnh Thông Thần Cảnh đó, cứ bị tùy tiện bóp chết như vậy rồi!

Điều này làm cho Long Hoa cũng cảm động, có thể không kinh hãi được sao!

"Hôm nay cảm ơn cậu ra tay, ân cứu mạng suốt đời khó quên!"

Sau khi hồi hồn, Long Hoa gắng sức nói với Trần Thuận, trên mặt đầy vẻ cảm kích.

Long Tiềm cũng giật mình nói: "Anh Trần, ân tình hôm nay không cách nào báo đáp, về sau anh Trần có gì cần tôi làm thì tôi chết cũng không chối từ!"

Lời này của Long Tiềm, nói năng rất có khí phách!

Cũng rất thành khẩn!

Trần Thuận là quý nhân của anh ta, hiện tại là có ân lớn với anh ta!

Nếu không phải Trần Thuận, hôm nay anh và ba đều phải bỏ mạng tại đây!

"Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, không cần phải như thế!"

Trần Thuận cười nói.

Mặc dù hắn và Long Tiềm chỉ tiếp xúc với nhau trong thời gian ngắn, Long Tiềm cũng không phải người thuần khiết như giấy, có tâm tư cùng lợi ích của chính mình, nhưng Trần Thuận cũng cảm nhận được Long Tiềm là thật sự muốn làm bạn với mình, cũng vài lần ra tay trợ giúp, là người đáng để làm bạn, bởi vậy lúc này Trần Thuận với nguyện ý cứu bọn họ.

Nếu không, sống chết của Long Tiềm có liên quan gì đến hắn đâu!

"Thật là không ngờ rằng anh Trần lại có lai lịch khủng hơn tôi nghĩ!" Lòng Tiềm cảm khái nói.

Tuy nhiên lời này anh ta cũng không nói ra.

Cũng không hỏi đến tình huống của vị sư huynh mặc áo choàng đen kia của Trần Thuận.

Long Hoa cũng biết điều không hỏi.

Nhưng tình huống của mấy người Ngân Trần thì Long Hoa vẫn lo lắng, ông ta sợ bọn họ có thể ngóc đầu trở lại, không khỏi hỏi: "Cậu Trần, mấy người Ngân Trần liệu có thể quay trở về không?"

Trần Thuận dẫn theo Thiên Tuyết , cũng là đi từ không trung xuống, bước vào phủ thành chủ.

Cho Long Hoa một cái đáp án khẳng định: "Thành chủ Long yên tâm, mấy người Ngân Trần dù có trở về cũng không thể làm chuyện đối nghịch với phủ thành chủ được đâu!"

Nghe vậy, Long Hoa mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi!

"Nên xử lý Nghiêm Đạc như thế nào, cậu Trần có ý tưởng gì không?"

Long Hoa lại hỏi.Ông ta biết ân oán giữa Nghiêm Tùng và Trần Thuận cùng Thiên Tuyết, bởi vậy vừa rồi khi Trần Thuận mang theo Ngiêm Tùng đến, Long Hoa cũng đoán được đại khái chuyện đã xảy ra.

Bởi vậy lúc này mới hỏi ý kiến Trần Thuận.

Cố ý kéo gần quan hệ với Trần Thuận!

Dù là năng lực của bản thân Trần Thuận, quan hệ với Long Tiềm, hay là thế lực đằng sau Trần Thuận, đến đáng để Long Hoa trịnh trọng đối đãi!

"Muốn sống không được, muốn chết không xong!"

Trần Thuận khẽ cười nói.

Tựa như ác ma mỉm cười!

Long Hoa nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình!

Da đầu cũng run lên từng cơn.

Lúc trước ông ta chưa từng gặp Trần Thuận, nhưng hôm sau Trần Thuận lại để lại cho ông ta ấn tượng khắc sâu.

Người này, nếu là bạn bè thì quả là điều may mắn!

Nếu là kẻ địch thì chính là ác mộng!

Trên thuyền Diệu Dục, trong Diệu Dục lầu !

"Chị Tiên Nhi, đây là toàn bộ những chuyện đã xảy ra!"

Nhu Nhi nửa ngồi xổm bên cạnh giường ngọc, bên trên giường ngọc là Nam Cung Tiên Nhi nằm nghiêng ở đó, nhẹ nhàng vuốt ve.

Báo lại rõ ràng chuyện sau khi mấy người Trần Thuận rời đi.

"Mạc Ly Đạo vốn tính đi gây phiền toái cho Trần Thuận, cũng không ngờ Trần Thuận lại đến phủ thành chủ trước, Mạc Ly Đạo lặng lẽ đi theo, sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đen thì bèn lặng lẽ rút lui!"

Nói xong, Nhu Nhi lại bổ sung thêm!

"Mạc Ly Đạo!"

Nam Cung Tiên Nhi nghe vậy thì khẽ lắc đầu.

Lúc ấy Mạc Ly Đạo là người đầu tiên đi vào Diệu Dục lầu , vốn đang làm cho Nam Cung Tiên Nhi nhìn trúng, liếc mắt một cái, nhưng cuối cùng phát hiện Mạc Ly Đạo vốn không lọt được vào mắt mình, mặc dù Mạc Ly Đạo cũng xem như là thanh niên tài tuấn!

Nhưng Nam Cung Tiên Nhi lại gặp không ít thanh niên tài tuấn!

Huống chi Mạc Ly Đạo có thể đi vào Diệu Dục lầu gần như là anh ta hiểu được đôi điều từ điệu nhảy kia mà thôi.

Chính Mạnh Lập Hiên cùng Vạn Tinh Vũ, ba người bọn họ đều là như thế.

Nói đúng ra, có thể hiểu được, đây mới là cách để đi qua cầu Thải Hồng!

Cả nhóm Long Hoa, thật sự lọt được vào mắt Nam Cung Tiên Nhi chỉ có Long Tiềm và Trần Thuận!

Tuy rằng Long Tiềm cũng nhờ vào điệu nhảy kia, hiểu được hai điều, thật là ngoài dự đoán của Nam Cung Tiên Nhi, nhưng châu ngọc ở phía sau, so với Trần Thuận thì Long Tiềm lại kém không chỉ một phần!

"Có lời đồn nói Trần Thuận chính là đồ đệ của vị luyện đan sư tam phẩm!"

Nhu Nhi vừa nắm cánh tay trắng ngọc khiến vô số người thèm nhỏ dãi vừa nhẹ giọng nói.

"Chắc là không phải!" Nam Cung Tiên Nhi lắc đầu, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết lộ ra nụ cười thích thú, gần như làm cho trời đất này đều kém sắc: "Đông Vực, không chỉ là Đông Vực, mà mở rộng ra cả Trung Châu, đất đai của Ngũ Vực, luyện đan sư tam phẩm đều không có đồ đệ như Trần Thuận. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng từ nhỏ đã được giấu đi, đến tận bây giờ mới xuất hiện, đi ra ngoài học tập. Đáng tiếc Trần Thuận chưa bao giờ biểu lộ khả năng luyện đan, nếu không, theo kỹ thuật luyện đan thì thật ra có thể hiểu đôi ba phần. Ngoài luyện đan, Trần Thuận còn biểu lộ công pháp, cũng không nhìn ra được rốt cuộc hắn là phe phái nào, người này quả thật rất thần bí!"

Nam Cung Tiên Nhi vừa nói xong, bỗng nhiên cô ta nghĩ tới gì đó, lại quay ra nhẹ giọng hỏi Nhu Nhi: "Vừa rồi em nói Trần Thuận gọi người đàn ông mặc áo choàng đen kia là sư huynh?"

Nhu Nhi gật đầu!

"Sư huynh ở Thần Hải Cảnh?"

Nam Cung Tiên Nhi nhíu mày lại!

Lập tức nhoẻn miệng cười."Nếu hắn thật sự là đồ đệ của luyện đan sư thì tuyệt đối không phải chỉ có luyện đan sư tam phẩm, chị nghi ngờ có lẽ ít nhất cũng là luyện đan sư tứ phẩm, thậm chí là đồ đệ của luyện đan sư ngũ phẩm!"

Bên trong đôi mắt đẹp của Nam Cung Tiên Nhi hiện lên ánh sáng kỳ dị!

"Ngũ phẩm? Đan cương? Không phải nói đan vương ở tiên giới gần như đã không còn rồi sao?"

Nhu Nhi hơi khiếp sợ?

"Tiên giới không nhìn thấy, nhưng cũng có thể không thật sự biến mất ở tiên giới!"

Nam Cung Tiên Nhi lại lắc đầu!

Dù sao Nhu Nhi cũng chỉ là một đệ tử bình thường ở Diệu Dục lầu , chẳng qua là hay đi theo Nam Cung Tiên Nhi nên địa vị mới đặc biệt hơn đôi chút, tuy nhiên rất nhiều chuyện cũng không phải cô ta đều được biết.

Năm đó vì sao một ít Đan Vương ngũ phẩm bị biến mất, Nam Cung Tiên Nhi cũng biết được ít nhiều!

Nhu Nhi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ nhưng biết điều không hỏi nữa.

Lúc Nam Cung Tiên Nhi nguyên ý nói thì tự nhiên sẽ nói với cô, không nói thì dù cô có hỏi, Nam Cung Tiên Nhi có không tức giận thì cũng không nói cho cô.

Huống chi tuy rằng cô và Nam Cung Tiên Nhi xưng hô chị em nhưng trong lòng Nhu Nhi đều biết giới hạn.

"Nhu Nhi, mời Trần sư huynh đến tụ hội ở Diệu Dục lầu vào đêm mai đi!"

Nam Cung Tiên Nhi lại ôn nhu nói.

Không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt lại hiện lên một nụ cười vui vẻ!

Giải quyết xong chuyện của phủ thành chủ, Trần Thuận uyển chuyển từ chối lời mời của mấy người Long Tiềm.

Dẫn theo Thiên Tuyết đi tìm một nhà nghỉ khác!

Ông chủ nhà nghỉ nhận ra Trần Thuận chính là thanh niên tài tuấn trên thuyền Diêu Dục, lúc này không dám lề mề.

Mặc dù không có phòng.

Nhưng cũng vẫn nghĩ cách để ra hai phòng tốt cho Trần Thuận.

Thậm chí cũng không có ý định thu linh thạch của Trần Thuận!

Thanh niên tài thuấn như vậy, con cưng của trời, ông chủ nhà trọ đương nhiên muốn nịnh bợ một phen.

Cuối cùng Trần Thuận vẫn trả linh thạch mới dẫn theo Thiên Tuyết vào phòng.

Sau khi vào phòng, Trần Thuận tạo ra một trận pháp ngăn cách.

Trận pháp ngăn cách mà Trần Thuận tạo ra mạnh hơn trận pháp cách âm đơn giản mà Vương Sơn Nam bày ra cho Nghiêm Tùng.

Ngăn chặn tất cả mọi thứ muốn thăm dò!

Mặc dù là người có tu vi hơn Trần Thuận, cho dù là Nguyên Thần Cảnh thăm dò, Trần Thuận cũng đều cảm nhận được.

Đương nhiên nếu là Kim Đan Cảnh thì lại khác!

Sau khi Trần Thuận bày ra trận pháp, vừa mới ngồi xuống, trong phòng lại xuất hiện một bóng người màu đen!

Trần Thuận thấy rõ người vừa đến thì khẽ cười.

Người đàn ông mặc áo choàng đen đã kéo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Không nói tới có đẹp trai hay không, nhưng khuôn mặt này quả thật hấp dẫn ánh nhìn của mọi người!