Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 38: Thu hoạch ngoài ý muốn

“Đây là vật phẩm đấu giá thứ bảy của chúng tôi.”

“Thành thật mà nói, tôi cũng lần đầu thấy nó trong đời, trải qua giám định, vật này được xem là có độ cứng đứng đầu Trái Đất, đến giờ vẫn chưa giám định ra rốt cuộc đây là vật gì. Bởi vì chúng tôi không thể phán đoán được giá trị của nó, cộng thêm việc nó mới xuất hiện lần đầu nên giá khởi điểm là 15 tỷ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1,5 tỷ.”

Dứt lời, toàn hội trường xôn xao.

Những người có mặt trong buổi đấu giá này đều quen biết nhau, bắt đầu chụm đầu lại, xì xào bàn tán.

Một vật không thể phán đoán được giá trị, lại được định giá mức 15 tỷ.

Phải biết rằng, con số này không hề nhỏ.

Đây chính là cách ép giá quen thuộc của công ty đấu giá Thần Châu.

Thứ này mà mua về, có thể không đáng một đồng nhưng cũng có thể có giá trị liên thành.

Để xem có ai dám cược không?

“Tôi ra giá 15 tỷ!”

Hội trường có người lên tiếng.

“16 tỷ rưỡi!”

“18 tỷ!”

“19 tỷ rưỡi!”

Trong hội trường, liên tục có người bắt đầu ra giá.

Tất cả người có mặt ở đây đều không phú thì quý.

Đương nhiên sẽ có nhiều người muốn đánh cược.

Rất nhanh, viên đá không biết tên, mà có lẽ nó cũng không được coi là đá này đã được đẩy lên mức giá 36 tỷ.

Đến con số này rồi, không còn nhiều người theo nữa.

Người chủ trì buổi đấu giá thấy món đồ này được đẩy lên 36 tỷ thì cười vui vẻ.

Đây chính là điểm đặc biệt của công ty đấu giá Thần Châu.

Nếu cầm thứ này tới những phòng đấu giá khác, nói không chừng không mang lên đấu được, chứ đừng nói là được đẩy lên mức giá cao như thế.

“36 tỷ lần một.”

“36 tỷ lần hai.”

“Có ai muốn ra giá nữa không?”

Người chủ trì nhìn xung quanh, mở miệng lần nữa.

Khi ông ta chuẩn bị gõ búa tuyên bố, đúng lúc này, có một giọng nói từ trong góc phòng vang lên.

“37 tỷ rưỡi!”

Dứt lời, hội trường lại bắt đầu xôn xao.

Mức giá này đã rất cao rồi, không ngờ có người còn ra giá cao hơn.

Quan trọng là, người đó còn ngồi trong góc ngoài cùng.

Nhất thời, nhiều người có mặt tại đây hơi khịt mũi xem thường người mới lên tiếng.

Hiển nhiên là bọn họ xem thường, không coi người ngồi trong góc ngoài cùng đó là nhà quyền thế quý tộc mà vẫn muốn tham gia cuộc đánh cược giá trị của vật này.

Nếu thua lỗ, chỉ sợ người nhà người đó sẽ tức đến ói máu mất.

Tuy trong lòng thì cười nhạo nhưng ngoài mặt họ vẫn duy trì vẻ tao nhã và lịch sự của giới quý tộc.

“39 tỷ!”

Lúc này, trong hội trường, người lúc nãy đưa ra giá 36 tỷ lại ra giá lần nữa.

“40 tỷ rưỡi!”

Trần Thuận không hề do dự ra giá tiếp.

Thứ này có thể làm Hỗn Độn Châu có phản ứng, vậy thì không thể đánh giá bằng tiền được.

Cho dù có đắt hơn nữa, hắn cũng sẽ giành lấy nó cho bằng được.

Quả nhiên, hình như người kia cảm nhận được quyết tâm của Trần Thuận, không lên tiếng nữa.

39 tỷ đã là giới hạn mà anh ta có thể chấp nhận được.

“Được rồi, 40 tỷ rưỡi lần một!”

“40 tỷ rưỡi lần hai!”

Mặc dù trên mặt người chủ trì vẫn duy trì nụ cười mỉm chuyên nghiệp, nhưng trong lòng thì vui muốn nhảy nhót rồi.

Dù sao thì giá cả món đồ này đã vượt ngoài dự liệu của ông ta.

“40 tỷ rưỡi lần ba, giao dịch thành công!”

“Chúc mừng quý ông này, lát nữa khi kết thúc buổi đấu giá, mời ngài đến hậu đài tiến hành trao đổi!”

Thấy giao dịch thành công, một số người trong hội trường nhao nhao quay đầu nhìn Trần Thuận.

Bọn họ muốn nhìn xem là cậu chủ nhà nào, ngồi trong góc ngoài cùng mà lại vung một số tiền lớn như thế, nói không chừng có thể được xem truyện cười.

Nếu thứ này không có giá trị, chỉ sợ sẽ bị người lớn trong nhà trừng trị một phen.

Những gia tộc mà chỉ mua được ghế ngồi trong góc ngoài cùng, 40 tỷ rưỡi đủ làm tổn thương đến xương cốt họ rồi.

Trần Thuận thấy vẻ mặt của những người này thì không nhịn được cười khẩy.

Một đám người không biết tốt xấu, còn muốn xem trò cười của hắn, thứ này có thể tạo nên phản ứng của Hỗn Độn Châu, chỉ sợ giá trị sẽ vượt xa những gì họ nghĩ.

Nghĩ đến điều này, nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ.

Kế tiếp, đấu giá liền mấy món đồ tốt, giá cao nhất thậm chí lên đến con số 60 tỷ.

Nhưng không có thứ nào làm hắn cảm thấy có hứng thú.

Nửa tiếng sau.

Cuối cùng cũng tới món là mục đích bọn họ đến đây rồi.

“Có lẽ rất nhiều người tham gia buổi đấu giá hôm nay đến là vì món cuối cùng này, không sai, chúng tôi sắp tiến hành đấu giá vật phẩm cuối cùng, đó là một cây nhân sâm hình người thành tinh hơn 1100 tuổi, biết hướng cát tránh hung tự động chui xuống lòng đất! Chất lượng phải nói là cực phẩm.

Cây nhân sâm này mọc ở Thần Nông Giá, một trong những địa điểm thần bí nhất ở nước ta! Giá khởi điểm là 30 tỷ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 3 tỷ!”

“Bây giờ, bắt đầu đấu giá!”

Người chủ trì vừa dứt lời.

Có người lên tiếng ngay: “60 tỷ!”

Một lần tăng thẳng lên gấp đôi.

Cho dù là vậy, hầu hết những người có mặt tại đây đều không ngạc nhiên.

Bởi vì mọi người đều đoán ra được, chắc chắn mức giá giao dịch cuối cùng của cây nhân sâm thành tinh này sẽ cao hơn thế rất nhiều.

Bọn họ đã từng thấy nhiều cây nhân sâm trăm tuổi rồi, nhưng những cây ngàn tuổi thì cực kỳ hiếm.

Hơn thế nữa, đấu giá Thần Châu đã giới thiệu, kiểm định đã chứng minh, cây nhân sâm này thật sự có linh tính, biết tự động chui xuống đất.

Cây nhân sâm này chắc chắn xứng với danh xưng thiên tài địa bảo.

Nó còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Người quyền thế giàu có sợ nhất là cái chết.

Do đó, bọn họ chắc chắn sẽ tranh giành để có được cây nhân sâm này.

Vì thế tăng thẳng giá lên mức đó sẽ tiết kiệm nhiều thời gian.

“66 tỷ!”

“75 tỷ!”

“84 tỷ!”

“90 tỷ!”

“96 tỷ!”

Mức giá liên tục tăng lên.

Lúc này, có một thanh niên ngồi chính giữa hàng ghế trước, vị trí tốt nhất hội trường này, nghe thấy mức giá đó thì cười khẩy.

Hôm nay, anh ta nhất định phải giành được cây nhân sâm ngàn năm này để lấy lòng ông cụ nhà anh ta.

“120 tỷ!”

Đợi mọi người báo giá một hồi, thanh niên này mới lên tiếng.

Tăng thẳng mức giá này lên một tầm cao mới.

Hội trường lập tức yên tĩnh.

Mặc dù cây nhân sâm thành tinh ngàn năm này có giá trị liên thành, thậm chí được xưng là báu vật vô giá, hầu hết người có mặt tại đây đều muốn có nó.

Nhưng trong chốc lát đã hô tới 120 tỷ, cho dù tất cả người có mặt ở đây đều phú quý, dù là một trong những người có tiền có quyền nhất trên đất Giang Nam này cũng hơi run tay.

Ít người có thể chịu được mức giá này.

Dù sao, có nhiều người đại diện chỉ đến với danh nghĩa cá nhân, chứ không đại diện cho cả gia tộc nên không thể chi ra nhiều tiền như thế.

“123 tỷ!”

“126 tỷ!”

Đương nhiên, vẫn còn nhiều người kiên nhẫn theo.

Có điều, không tăng mỗi lần mười mấy tỷ như lúc nãy nữa.

Mỗi người báo giá chỉ ra giá cao hơn vừa đúng số yêu cầu tăng tối thiểu.

Lúc này, chàng trai kia nở nụ cười khinh thường.

Anh ta hô lần nữa: “150 tỷ!”

Hít…

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Là ai mà ghê vậy, mỗi lần đều tăng lên rất cao.

Lần này, ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung vào chàng trai đó.

Nụ cười trên khóe miệng anh ta càng đậm hơn.

Đúng như anh ta dự đoán!

Mấy nhà quyền quý vừa thấy thanh niên này thì thấy da đầu tê dại.

Vậy mà là anh ta.

Cậu cả thế lực ngầm ở Giang Nam, Mạnh Thường Tân.

Vừa nghĩ đến thế lực đứng sau anh ta, bọn họ đều không nhịn được lạnh sống lưng.

Lần này, càng ít người ra giá nữa.

Chỉ có lác đác mấy người mà thôi.

Mà mấy người này, rõ ràng là một trong số ít những người không sợ thân phận cậu chủ thế lực ngầm của anh ta.

Mạnh Thường Tân thấy vẫn có người cạnh tranh với mình thì trên mặt thoáng qua vẻ hung ác.

Có điều, bọn họ đều ngồi cùng vị trí tốt nhất trong hội trường với anh ta.

Thân phận, bối cảnh không hề thua anh ta.

Hừ!

Anh ta hừ lạnh, lại tăng giá lên ngay: “180 tỷ!”

Dứt lời.

Hội trường yên tĩnh.

Cho dù giá trị nhân sâm này có cao đến đâu, thành tinh đến đâu thì mức giá 180 tỷ đã là con số cực kỳ cao rồi.

Huống hồ, Mạnh Thường Tân không hề thiếu tiền.

Ai không biết anh ta là cháu trai được ông chủ thế giới ngầm Giang Nam yêu thương nhất.

Nếu bàn về thân phận của các thế hệ thanh niên ở Giang Nam, thân phận cậu cả thế lực ngầm khu vực này của anh ta chưa phải là thân phận cao nhất, nhưng nếu bàn về tiền, đúng là không có mấy người cùng lứa nào nhiều tiền hơn anh ta.

Khi cảm nhận được quyết tâm của Mạnh Thường Tân, mấy người không thua thân phận với anh đều yên tĩnh lại.

“180 tỷ lần một!”

“180 tỷ lần hai!”

“180 tỷ…” Người chủ trì cũng hiểu rõ, xem ra không còn ai ra giá cao hơn nữa.

Có điều, ông cực kỳ hài lòng với mức giá này rồi.

Khi hai chữ “lần ba” sắp bật ra khỏi miệng, người chủ trì chuẩn bị gõ búa tuyên bố, kết thúc buổi đấu giá hôm nay thì trong góc ngoài cùng, có người lên tiếng: “Tôi ra giá 183 tỷ!”