Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 20

"Cửu thúc, đây.."

Long Quỳ trợn mắt há mồm nhìn Long Cửu, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu. Nhưng Long Cửu khoát tay áo, con mắt duy nhất còn lại gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt trầm ổn của Trác Phàm.

Trác Phàm tương tự nhìn về phía Long Cửu, một lúc sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị: "Quá thấp rồi."

"Cái.."

Lời Trác Phàm nói khiến tất cả mọi người không nhịn được kinh hô ra tiếng, không những Long Quỳ, ngay cả Lạc Vân Thường cùng Bàng thống lĩnh đều khó tin nhìn về phía hắn.

Một trăm tám mươi vạn, nhiêu đây đối với Lạc gia mà nói đã là tài phú khó có thể tưởng tượng. Mặc dù Lạc Vân Thường là đại tiểu thư, nằm mơ cũng không mơ được Lạc gia sẽ có một ngày có nhiều linh thạch như vậy, chỉ là theo quan điểm của kẻ xuất thân hạ nhân như Trác Phàm, như vậy còn ngại thấp?

Điều này làm cho hai người Lạc Vân Thường cùng Bàng thống lĩnh bất giác có chút hoảng hốt, nếu không phải Trác Phàm từ nhỏ là ở Quy Vân Trang lớn lên, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hắn là xuất thân từ dòng dõi vương tôn quý tộc.

Tầm nhìn của hắn thật sự rất cao.

Chẳng qua, tác động từ lời Trác Phàm nói còn chưa tan đi, câu trả lời của Long Cửu lại càng khiến cho mọi người kinh hãi.

"Điểm này lão phu hiểu được, chỉ có điều một trăm tám mươi vạn là tất cả tài chính mà lão phu hiện tại có thể điều động được, không có nhiều hơn nữa."

"A.. Chúng ta cũng phải cho Cửu gia chút mặt mũi, một trăm tám mươi vạn thì một trăm tám mươi vạn đi." Lạc Vân Thường lau mồ hôi rịn từng tầng trên trán, xấu hổ cười cười.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, một bức tranh tùy tùy tiện tiện vẽ ra của Trác Phàm lại có thể vô giá như thế, có thể làm cho Thần Nhãn Long Cửu khuynh tẫn sở hữu tài lực muốn thu mua.

Hơn nữa, xem bộ dạng của Long Cửu tựa hồ bắt buộc phải mua bức họa này, vậy không bằng bán cho lão một cái nhân tình, thuận tiện cũng có thể cùng Tiềm Long Các giao hảo.

Quả nhiên, Long Cửu sau khi nghe được lời của Lạc Vân Thường, nở một cười vui mừng, hai tay cẩn thận đem họa quyển cuốn lên.

Nhưng đúng lúc này, rầm một tiếng, Trác Phàm một chưởng đem họa quyển đặt lại trên bàn, lạnh lùng nói: "Nếu ngài ra không nổi giá cao hơn, như vậy việc mua bán này hủy bỏ."

"Trác Phàm!"

Lạc Vân Thường kinh ngạc, nháy mắt với Trác Phàm, nhưng mà Trác Phàm lại làm như không thấy, tay cầm lấy họa quyển một chút cũng không buông. Ánh mắt khẽ nhíu lại, Long Cửu khí thế cường đại đột nhiên hướng Trác Phàm áp bức: "Tiểu tử, đồ vật này lão phu nhất định phải có."

Cảm nhận được sự khủng bố của khí thế cường giả, mọi người bị ép tới đồng loạt lui về sau, Lạc Vân Thường cùng Bàng thống lĩnh trên mặt lại lộ ra vẻ hoảng sợ. Long Cửu so với Thái Vinh càng là cường giả khủng bố, đắc tội lão thứ đang chờ chính là cái chết trong phút chốc.

Chỉ có Trác Phàm cố nén cỗ khí thế này lại, cười lạnh nhìn về phía Lão: "Cửu gia, ông làm như vậy sẽ gây tổn hại cho uy danh của Tiềm Long các đấy."

"Tiểu tử, ngươi không sợ?" Long Cửu lần nữa tăng cường khí thế nói.

"Hừm, Cửu gia, vậy ông không sợ à?" Trác Phàm cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại.

Có chút sửng sốt, Long Cửu chợt thu hồi khí thế, cười to: "Ha ha ha.. Hảo tiểu tử, Lạc gia còn có người như ngươi chống, không lo hàm ngư không thể trở mình."

Thấy cảnh này, mọi người đều không khỏi ngây ngẩn cả người, không sao hiểu được. Vừa nãy hai người này mang bộ dạng trở kiếm giương nỏ với nhau, hiện tại lại nháy mắt biến mất, hơn nữa không khí lập tức dịu xuống.

Chỉ là bọn họ nào biết rằng, vừa nãy hai người đã tiến hành một hồi đánh giá tâm lý giữa những cường giả.

Long Cửu thả ra khí thế áp bách Trác Phàm, dĩ nhiên là muốn khiến hắn chịu thua, đem đồ vật kia bán cho mình. Tuy nhiên câu hỏi ngược lại của Trác Phàm trên đỉnh điểm của áp lực lại có hàm nghĩa khác, Tiềm Long Các dù sao cũng là gia tộc kinh thương duy nhất trong Thất Thế Gia, nếu xuất hiện chuyện cường mua cường bán, tất nhiên sẽ tổn hại đến vinh dự của gia tộc.

Trác Phàm đánh cược địa vị mạng của mình cùng vinh dự của gia tộc trong cảm nhận của Long Cửu, kết quả Trác Phàm cược thắng.

Thâm sâu nhìn Trác Phàm, Long Cửu phóng khoáng nói: "Tiểu tử, ta biết ngươi tới Tiềm Long Các không chỉ là vì bán bức đồ này, có điều kiện gì thì khai ra đi."

Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Phàm đem bức đồ kia đẩy đến trước mặt Long Cửu, cười nói: "Ra giá một ngàn vạn, đưa trước cho bọn ta một trăm vạn, về sau từ từ đưa tiếp, đây là ông nợ bọn ta."

"Đây.."

Long Cửu nhìn bức tranh trước mặt, cân nhắc một lúc lâu, rốt cuộc yên lặng gật đầu: "Được, đến khi trả hết nợ, Tiềm Long Các chúng ta nợ Lạc gia các ngươi."

Nói xong, Long Cửu cầm lấy họa quyển kia, rời khỏi phòng khách, không nói thêm câu nào nữa. Chỉ sau khi thân ảnh lão biến mất, mới nghe thấy giọng nói của lão từ xa truyền đến: "Tiểu Quỳ, đưa bọn họ một trăm vạn, tiễn khách."

"A, vâng!"

Long Quỳ trong chốc lát chần chừ, trăm lần không giải thích được, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua biểu tình buồn bực như thế của Long Cửu. Lúc lần nữa quay đầu nhìn Trác Phàm, mới thấy Lạc quản gia từ khi bước vào cửa vui giận thất thường lần đầu tiên nở ra một nụ cười mỹ mãn.

Tiếp theo, Long quỳ đem một trăm vạn linh thạch đưa cho Trác Phàm, tiễn bọn họ rời đi.

Ở cửa, hai gã thủ vệ đang chờ bọn hắn đi ra để giáo huấn một phen, sau khi thấy Long Quỳ cung kính dị thường tiễn bọn họ, không khỏi ngây ngẩn cả người. Nhưng nghe tới lần thành giao này kim ngạch đạt tới một trăm vạn, nháy mắt há hốc mồm.

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ đến, ở thành trấn hẻo lánh này, lại có thể có ngạch số mua bán lớn như vậy. Cho dù là trong lịch sử thành giao của Tiềm Long Các, cũng có thể xếp trong ba vị trí đầu.

"Ai ya, may là không có động thủ, bằng không liền rước đại họa." Một gã thủ vệ nhìn bóng dáng bốn người kia rời đi, lau mồ hôi lạnh trên trán, sụt sịt nói, tên còn lại cũng như gà con mổ gạo liên tục gật đầu.

Tiềm Long Các đối đãi với đại hộ khá tôn kính, nếu có người của Tiềm Long Các đắc tội bọn họ, nhất định sẽ rơi vào nghiêm khắc chế tài của gia tộc.

Nhất là loại đại hộ trên trăm vạn kim ngạch này, cho dù bọn họ chỉ có một chút điểm vô lễ, cũng là tử tội.

Nghĩ đến đây, hai gã hộ vệ mồ hôi toàn thân tuôn như mưa.

Mặt khác, sau khi Long Quỳ tiễn bọn Trác Phàm rời đi, lại đi vào trong phòng của Long Cửu, chỉ thấy lúc này, Long Cửu dựa vào bàn tỉ mỉ quan sát bức nhất cấp trận thức đồ kia.

"Cửu thúc, không phải là nhất cấp trận thức đồ sao, như thế nào có thể khai giá trên trời, con tới bây giờ nào từng thấy qua thứ gì đáng giá đến một ngàn vạn đâu?" Long Quỳ vừa vào cửa liền vội vàng hỏi.

Thở dài, Long Cửu triệu Long Quỳ đến bên người nói: "Tiểu Quỳ, con nhìn thật kỹ bức đồ đi, chỉ sợ ở Thiên Vũ Đế Quốc cũng chỉ có một bức này mà thôi."

"Đây là.." Long Quỳ trừng mắt, vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ nói.

"Thượng cổ trận thức đồ!"

Trong mắt Long Cửu lóe lên vẻ kích động, thậm chí âm thanh phát ra có chút run rẩy: "Thượng cổ trận pháp đã sớm thất truyền, nhưng từ những ghi chép mà cổ tịch để lại, không sai được, đây là thượng cổ trận thức đồ. Đây chính là bảo vật vô giá, không phải là thứ mà một ngàn vạn linh thạch có thể so được."

"Cái gì, món đồ này thật sự trân quý như thế?"

Gật đầu, trên mặt Long Cửu nở ra nụ cười như một đứa trẻ, giống như gặp được món đồ chơi mà mình yêu thích nhất. Nhưng rất nhanh lại giống như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

"Tiểu Quỳ, ngươi bảo bọn A Kiệt tìm bốn năm cao thủ đi bảo hộ mấy người Lạc gia, bọn họ hôm qua đắc tội Tôn gia."

"Vì sao chúng ta phải đi bảo vệ bọn họ?" Long Quỳ khó hiểu nói.

Long Cửu thầm hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Vừa nãy ngươi không nghe sao, đây là chúng ta nợ bọn họ."

Nghe được lời ấy, Long Quỳ mới phản ứng lại, nguyên lai lúc trước Trác Phàm cùng Long Cửu cò kè mặc cả thì ra là vì việc này.

Chỉ là, xét cho cùng Cửu Thúc cũng là người từng trải qua thân kinh bách chiến, nhưng lần đàm phán này thế mà lại bị một tiểu hoàng mao* chưa dứt sữa đè đầu, khó trách không được vui.

(*Tiểu hoàng mao: Ý chỉ kẻ trẻ tuổi non nớt)

Nghĩ đến đây, Long Quỳ không tự chủ được "Xì" một tiếng, bật cười..