Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 37

Ầm ầm ầm!

Hắc bào nhân liên tục xuất chưởng, Trác Phàm đều lập tức kết động thủ ấn, một tầng kim quang hoàng sắc hiện lên cản xuống. Khoảng hơn hai mươi chiêu qua đi, hắc bào nhân đứng trên hư không nhìn xuống phía dưới cười lạnh nói: "Tuổi còn nhỏ có thể thao tác tam cấp trận thức Bàn Long Trận thuần thục như thế, quả thật không đơn giản. Đáng tiếc, người hôm nay ngươi gặp lại là lão phu."

Lời nói hạ xuống, hắc bào nhân liền hướng Trác Phàm phóng mạnh tới. Trác Phàm lại kết ấn, ngưng kết một màng chắn hào quang hoàng sắc chặn đường kẻ kia. Nhưng người nọ tựa hồ sớm đã đoán được, trong tay bất giác lại thêm hai phân lực, một chưởng đánh ra.

Nổ ầm một tiếng, màng chắn hào quang hoàng sắc nháy mắt vỡ vụn, hắc bào nhân tốc độ không giảm lao về phía Trác Phàm: "Hừ, thực lực của thiên huyền cảnh cao thủ, không phải thứ tiểu tử tụ khí cảnh như ngươi có thể tưởng tượng được."

Khóe miệng vẽ nên một đường cong quỷ dị, Trác Phàm lẩm bẩm nói: "Uy lực của ngũ cấp trận pháp, cũng không phải thứ tân binh trận thức như ngươi có thể lường trước được."

Hừ nhẹ một tiếng, thủ quyết Trác Phàm đột nhiên biến đổi.

"Nhất trọng thiên!"

Rống!

Theo tiếng gọi to của Trác Phàm, mặt đất ngột nhiên chấn động mãnh liệt, tiếp theo từ dưới nền đất bỗng nhiên một kim sắc long ảnh ngửa mặt lên trời gầm thét bay lên, hướng thẳng về phía hắc bào nhân mà phóng tới.

Khinh thường bĩu môi, một chiêu này hắc bào nhân vừa mới gặp qua. Tay vung lên, lại có hơn mười xiềng xích màu đen thoát ra, đem kim long kia trói siết, kim long liền hóa thành mảnh nhỏ.

Chỉ là, kim long kia vừa mới biến mất, thủ quyết của Trác Phàm vẫn tiếp tục biến đổi.

"Nhị trọng thiên!"

Rống rống!

Theo hai tiếng gầm rung trời, hai con kim long chợt từ dưới nền đất nhảy lên, phóng tới chỗ hắc bào nhân.

Giật người kinh ngạc, hắc bào nhân vạn vạn không nghĩ tới bên trong trận pháp này thế nhưng lại xuất hiện hai con long ảnh, điều này khác hẳn hoàn toàn với Bàn Long Trận mà hắn biết.

Bất quá, thứ này vẫn như cũ không làm khó được hắn. Chỉ thấy hai tay hắn vung lên, hắc liên trong hai ống tay áo nhất tề bay ra, hung hăng vung, liền đem hai con kim long đánh cho tan rã.

Nhưng hắn còn chưa kịp thở, tiếng hét lớn của Trác Phàm lại vang lên.

"Tam trọng thiên!"

Ba con kim long hướng thẳng lên tời!

"Tứ trọng thiên!" Bốn con rồng!

"Ngũ trọng thiên", "Lục trọng thiên".. Thẳng đến khi Trác Phàm hô lên "Cửu trọng thiên", chín con kim long đã ngạo nghễ lượn vòng trên không trung. Hung mãnh gầm rú, khí thế cường hãn, vang vọng khắp thượng không Phong Lâm Thành. Khiến cho các đại gia tộc trong thành đều lui vào phòng trong, không dám lên tiếng. Trận chiến khủng bố như vậy, bọn họ chỉ sợ đều chưa từng nhìn thấy một lần trong đời.

Hắc bào nhân thở hổn hển nhìn thấy hết thảy, mặt hiện lên vẻ hoảng sợ. Hắn vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ đến, một tên tiểu tử tụ khí cảnh cư nhiên có thể điều khiển trận thức uy lực như thế.

"Đây không phải Bàn Long Trận!" Hắc bào nhân vẻ mặt ngưng trọng nhìn về kim long khí thế uy nghiêm bốn phía, mà chín con kim long kia cũng trừng long nhãn hung ác theo dõi hắn.

Khóe miệng kéo lên một đường cong tà dị, Trác Phàm thở hắt ra, thản nhiên nói: "Đây là ngũ cấp trận thức, Cửu Thiên Bàn Long Trận, có gan thì xông vào một lần đi."

Nghe được lời này, hắc bào nhân thật sâu liếc nhìn Trác Phàm, tiếp theo lại cười như điên dại: "Ha ha ha.. Thật thú vị, không thể tưởng tượng được ngươi tuổi còn nhỏ lại có thể điều khiển ngũ cấp trận pháp, lão phu đối với ngươi thật sự là càng ngày càng kinh ngạc."

"Ta hỏi lại ngươi lần cuối, có muốn đến U Minh Cốc bọn ta hay không?" Hắc bào nhân nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt tràn đầy tham vọng điên cuồng. Tựa như nhìn thấy trân bảo mỹ nhân, hận không thể lập tức chiếm đoạt.

Khinh thường nhạo nhạo một tiếng, Trác Phàm lạnh lùng đáp: "Cái nơi hỏng hóc đó của ngươi, lão tử chướng mắt!"

"Được, ngươi đã không muốn trở thành người của chúng ta. Thiếu niên như ngươi lão phu cũng tuyệt không thể để ngươi sống trên đời."

Lời vừa dứt, hắc bào nhân bước mạnh một bước, một khối như sao băng "Vù" một tiếng ném về phía Trác Phàm, trong mắt sát ý đã phủ kín.

Trác Phàm hiện tại bất quá hơn mười tuổi mà thôi, nhưng thủ đoạn cay độc lại vững vàng cùng thiên phú vượt xa giai đoạn hiện tại, đều khiến cho hắc bào nhân vô cùng kiêng kị. Nếu để cho thiếu niên này trưởng thành thêm vài năm, chắc chắn sẽ là cường địch của U Minh Cốc bọn họ.

Đến lúc đó mới hối hận, không bằng hiện tại sớm phá hủy hắn.

Hoàn toàn hiểu được suy nghĩ trong lòng kẻ kia, Trác Phàm cũng ý thức được đây sẽ là một trận chiến sinh tử không chết thì không thể ngừng lại. Cho nên thủ quyết biến đổi, toàn lực ứng chiến, chín con kim long phóng mạnh xuống phía dưới, tốc độ còn nhanh hơn so với hắc bào nhân kia, đi tới trước người Trác Phàm.

Tiếp theo chín chiếc đuôi của chúng hung hăng vung.

Vù vù..

Cả đất trời đều vang lên tiếng gió xé chói tai. Hắc bào nhân còn chưa kịp đi tới trước người Trác Phàm, khí thế cường hãn của chín chiếc đuôi đã tới gần trước người hắn, khiến hô hấp của hắn bị kiềm hãm.

Không khỏi sợ hãi cả kinh, hắn vạn vạn không nghĩ tới, chín con kim long đồng loạt ra tay uy lực lại lớn như thế. Biết không tránh được, hắc bào nhân vội vàng vung hắc liên trên hai tay.

Ầm ầm!

Bầu trời tựa như sắp sụp xuống, cả không trung đều không ngừng rung chuyển. Trong nháy mắt hắc liên trong tay hắc bào nhân cùng long vĩ giao kích, hắn đã bị chín cái long vĩ ném bay ra ngoài.

Bay cao đến hơn mười trượng mới dừng người lại, một ngụm máu tươi không nhịn được phun ra.

Lạnh lùng cười, Trác Phàm nhìn hắc bào nhân trên không trung, lộ ra ánh mắt khinh thường: "Chỉ có chừng đấy năng lực đã có thể làm trưởng lão rồi? U Minh Cốc, đến tột cùng làm thế nào trà trộn được vào hàng ngũ Ngự Hạ Thất Thế Gia vậy?"

Nghe được lời này, phế của hắc bào nhân cũng muốn vỡ ra.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, có ngày lại bị một tiểu quỷ tụ khí cảnh đánh cho chật vật như vậy. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, hắn chẳng phải trở thành trò cười của cả Đế Quốc? "

Cho dù trở lại trong cốc, phỏng chừng cũng sẽ bị cốc chủ phạt nặng.

" Tiểu tử, lần này cho dù ngươi quỳ xuống đất cầu xin ta muốn gia nhập U Minh Cốc, lão phu cũng nhất định sẽ giết ngươi. "

Đồng nhãn dần dần biến đỏ, trong tay hắc bào nhân hào quang chợt lóe, ngột nhiên xuất hiện một kim luân hình tròn, rộng bằng một cánh tay, mặt trên còn tản ra khí tức âm tà.

" Ma bảo? "

Đồng tử Trác Phàm bất giác co rụt, sắc mặt dần ngưng trọng xuống.

Ma bảo là vũ khí do ma đạo cao thủ luyện chế, giống như linh binh của chính đạo nhân sĩ. Có ma bảo này trợ trận, thực lực hắc bào nhân chỉ sợ sẽ trở mình.

" U Minh Cốc trưởng lão, đối phó một tiểu bối tụ khí cảnh lại sử dụng đến ma bảo, chuyện này truyền ra chẳng phải sẽ bị người của Thất Thế Gia nhạo báng sao? "Ánh mắt Trác Phàm nhíu lại, không khỏi cười nhạo nói.

Tà dị lắc đầu, trong mắt hắc bào nhân tản mát ra vẻ điên cuồng:" Hắc hắc hắc.. Không có người sống, không phải sẽ chẳng ai truyền ra được sao! "

Nghe được lời này, sắc mặt Trác Phàm bất giác đại biến.

Nguyên bản Trác Phàm muốn dùng lời nói kích hắn, làm cho hắn thu hồi viên luân kia. Chính là.. thật không hổ là ma đạo cao thủ, thật sự không hề liêm sỉ a. Bất quá, nếu đổi lại là hắn, hắn phỏng chừng cũng sẽ làm như vậy.

Chết vì sĩ diện giống như chính đạo nhân sĩ, lập chí công bình chiến đấu, cuối cùng uổng mạng, với ma đạo cao thủ không khác gì kẻ ngốc.

Đây là lý do vì sao cho dù là ma đạo cao thủ cũng không muốn giao thủ cùng đồng đạo. Trừ bỏ hung ác nham hiểm ra, lại thiếu liêm hẹp sỉ, một khi bắt đầu chiến đấu, trừ khi ngươi chết ta sống, căn bản không có đường cứu vãn."

"Khặc khặc khặc.. Tiểu tử, chịu chết đi."

Hắc bào nhân cười quái dị một tiếng, hướng Trác Phàm phóng mạnh tới, Trác Phàm liền vội vàng kết động thủ ấn, đuôi của chín con kim long lần nữa quét qua.

Nhưng đúng lúc này, con nguyên luân kia trên tay hắc bào nhân cũng tản mát ra quang mang màu bạc, tiếp theo tốc độ hắc bào nhân chợt nhanh hơn, tựa như một đạo ngân sắc uốn cong, nháy mắt xẹt qua chín long vĩ hoàng sắc.

Sau đó, "Roẹt" một tiếng, chín con kim long kêu lên rồi đứt rời.

"Nhanh quá!"

Đồng tử bất giác co rụt lại, Trác Phàm hít một ngụm khí lạnh. Hắc bào nhân vừa nãy đột nhiên tăng tốc, chín con rồng của hắn căn bản không thể bắt được thân ảnh của kẻ kia. Hắn hiểu được, tuyệt đối là nhờ tác dụng của viên luân đó phụ trợ.

Nhưng đúng lúc này, một đạo ngân quang cũng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắc bào nhân âm hiểm cười nhìn hắn: "Tiểu tử, lần này ngươi chạy không thoát đâu."

Hung hăng cắn chặt răng, Trác Phàm có thể rõ ràng nhìn tấy răng cưa sắc bén che kín quanh thân viên luân kia. Ngân quang trong trẻo nhưng lạnh lẽo, tựa hồ có thể chém cả không khí.

"Tam phẩm ma bảo?" Trác Phàm cười rạng rỡ nói.

"Hảo nhãn quang." Hắc bào nhân gật đầu, lộ ra tươi cười tà dị, "Có thể chết dưới tam phẩm ma bảo Tà Nguyệt Luân, trong cấp bậc tụ khí cảnh ngươi là kẻ đầu tiên."

"Từ từ." Trác Phàm vội vàng phất tay, "Nếu hiện tại ta gia nhập U Minh Cốc.."

"Muộn rồi!" Hắc bào nhân cười lớn một tiếng, Tà Nguyệt Luân thẳng hướng Trác Phàm cắt tới.

Nhãn đồng co rụt, trong lòng Trác Phàm bất giác phát lên một cảm giác vô cùng không cam lòng. Hắn vừa mới chuyển sinh, liền uổng mạng. Nghĩ đến đây, Trác Phàm thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ầm!

Bỗng nhiên, tiếng nổ của một đạo sấm sét truyền vào tai, Trác Phàm thấy mình còn chưa chết, lập tức mở to mắt, đã thấy một lão nhân cao lớn không biết từ khi nào đã đứng trước người hắn. Một giọt máu tươi từ trên cánh tay lão nhỏ xuống.

Mà trong tay hắc bào nhân đối diện, Tà Nguyệt Luân cũng dính máu đỏ tươi.

"Ngươi là ai?" Hắc bào nhân lạnh lùng hỏi.

"Hắc Phong Sơn, Lôi Vân Thiên!" Lão nhân kia hét lớn một tiếng, lôi quang toàn thân nổ vang, "Dám ra tay với người Lạc gia, chính là kẻ địch của lão phu."

Nghe được lời này, Trác Phàm mới phát hiện, thì ra lão nhân này chính là lão sơn chủ Hắc Phong Sơn. Chỉ là lúc ấy hấp hối, nhưng hiện tại tinh thần lại sung mãn.

"Ngươi đã khôi phục thực lực?" Trác Phàm kinh hỉ nói.

Khoe miệng không khỏi kéo lên, Lôi Vân Thiên quay đầu nhìn Trác Phàm, cảm kích đáp: "Nhờ phúc của Trác quản gia, lão phu chẳng những khỏi hẳn mà còn đột phá tới thiên huyền cảnh."

Nghe được lời này, Trác Phàm vô cùng vui mừng, giờ này khắc này hắn cần nhất chính là một cao thủ như vậy.

"Hừ, một tiểu tử tụ khí cảnh, lại thêm một lão già vừa mới đột phá thiên huyền ảnh, có thể làm gì? Chẳng phải cũng chết trên Tà Nguyệt Luân của lão phu?

Hắc bào nhân khinh thường cười, giơ Tà Nguyệt Luân lên, mặt trên còn dính vết máu máu của Lôi Vân Thiên.

" Cũng không hẳn. "Quỷ dị cười, Trác Phàm đột nhiên thủ ấn nhất kết, chín con kim long lại bay lên trời," Lôi lão gia tử, nhờ ngươi nghe ta chỉ huy, lúc này nhắm vào mạng lão già kia. "

Lôi Vân Thiên nhìn thấy ánh mắt tự tin của Trác Phàm, gật mạnh đầu, hết sức tín nhiệm dù không rõ nguyên do. Mà hắc bào nhân kia lại giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười nhất trên đời này, cười điên cuồng.

" Ha ha ha.. Trận pháp của tiểu tử này lão phu đã phá giải, lại thêm một lão nhân thiên huyền cảnh còn chưa ổn định, căn bản dù hợp lại cũng không phải đối thủ của lão phu! "

Cười tà ác, Trác Phàm lẩm bẩm nói:" Lão tử dùng người, chưa bao giờ không có tính toán, cục diện hiện tại không gì tốt hơn. Lôi lão gia tử, lên đi! "

" Được! "

Có lẽ do Trác Phàm cứu lão một mạng, Lôi Vân Thiên vô điều kiện tín nhiệm Trác Phàm. Trác Phàm ra lệnh một tiếng, lão dù biết rõ không phải đối thủ của đối phương, vẫn kiên trì lao tới.

" Kinh Lôi Chỉ! "

Điện quang chớp lóe, một ngón tay Lôi Vân Thiên đánh ra.

Hắc bào nhân cười đầy khinh thường, tay nhẹ vung, xích đen liền hướng Lôi Vân Thiên bay thẳng tới. Nếu như bị hắc liên này đánh trúng, lão không chết cũng trọng thương.

Nhưng mà, đúng lúc này, chín con kim long lại mạnh mẽ tấn công lên.

Hắc bào nhân bất đắc dĩ đành phải bay lên trời, nương theo ngân quang cấp tốc xẹt qua chín con kim long, đem chúng nó lần nữa cắt thành hai đoạn. Tiếp theo hướng Trác Phàm vọt thẳng tới.

" Vẫn là giết ngươi trước thì tốt hơn. "

Hắc bào nhân tốc độ kỳ quái, Trác Phàm căn bản không kịp kết ấn, nhưng chính là phía sau, Lôi Vân Thiên cũng ngột nhiên xuất hiện, nhất chỉ Kinh Lôi Chỉ đối diện cổ họng hắn.

" Muốn chết! "Hắc bào nhân không còn cách nào, Tà Nguyệt Luân đang tấn công Trác Phàm đành phải chém ngược về hướng Lôi Vân Thiên. Lôi Vân Thiên lộ vẻ tươi cười vui mừng, nghĩa vô phản cố* hướng hắc bào nhân phóng tới. Cho dù lần này là Trác Phàm cố ý cho lão đi chịu chết, lão cũng nguyện ý.

(*làm việc nghĩa không chùn bước)

Vì Lạc gia mà chết, lão chết cũng cam lòng!

Nhưng mà, ngay lúc Tà Nguyệt Luân sắp chém xuống đầu Lôi Vân Thiên, đột nhiên xảy ra dị biến!

Trác Phàm thừa lúc hắc bào nhân chuyển hướng đánh Lôi Vân Thiên mà lộ ra sơ hở, lập tức hoàn thành kết ấn quyết, cắn chót lưỡi, một ngụm tâm huyết phun mạnh ra:" Hừ, cho ngươi nhìn xem, uy lực chân chính của Cửu Thiên Bàn Long Trận! "

Trác Phàm hét lớn một tiếng, đột nhiên, chín con kim long vừa bị chặt đứng nhanh chóng hóa thành nhiều điểm kim quang quy tụ về hướng Trác Phàm. Ngay sau đó, một tiếng long ngâm chấn cổ thước kim* vang lên, một con cự long to lớn gấp mười lần so với chín con kim long lúc trước đột nhiên từ dưới nền đất thoát ra, hướng hắc bào nhân phóng thẳng tới.

(*Vang dội thời xưa, chói lọi thời nay)

Nhãn đồng không khỏi co rụt lại, hắc bào nhân không khỏi hoảng hốt, bất quá mọi thứ đều đã muộn.

Cự long kia so với tốc độ khi hắn dùng Tà Nguyệt Luân phụ trợ còn nhanh hơn, tức thì đã đến trước người. Hắn còn không kịp dùng Tà Nguyệt Luân cản lại, đầu của cự long đã đánh vào trên người hắn, mang theo hắn đánh thẳng lên tận chín tầng mây.

" Làm sao có thể.. Một tên tiểu quỷ tụ khí cảnh.."

Cùng với tiếng gào khan cuối cùng của hắc bào nhân, cự long ngậm lấy hắn ở đỉnh mây nổ tung..