Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 46

Tiếng tiêu trong trẻo cao vút vọng ở bên tai mỗi người, nhưng không ai vui vẻ thoải mái với giai điệu động lòng người này cả. Ngược lại hoàn toàn, tim của bọn họ sắp lên tới cổ họng rồi.

Thần chiếu cường giả, chỉ bằng nguyên thần ý niệm liền có thể giết người vô hình. Cao thủ như vậy cũng tới, cho dù là Trác Phàm dựa vào Huyết Anh cùng Tà Nguyệt Luân, cũng không phải đối thủ của hắn.

Một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi rơi xuống, trong mắt Trác Phàm chỉ có ngưng trọng thật sâu.

Bá!

Tiếng tiêu dừng lại đột ngột, cùng với âm thanh từng bước chân thong thả, ba người Trác Phàm tựa hồ đến hô hấp cũng quên, hai mắt đều nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh kia.

Nhưng khi bóng dáng người nọ từ trong rừng cây hiện ra, vẻ mặt khẩn trương của bàn tử cũng đột nhiên biến thành ngẩn ra, hai con ngươi như hai hạt đậu xanh không tin vào mắt mình mà mở to, cả kinh kêu lên: "Lão sư, sao người lại đến nơi này?"

Long Quỳ cũng bất giác kinh hỉ: "Phương tiền bối, ngài sao lại đến đây?"

Trác Phàm nhìn thấy biểu tình của hai người, dường như nhận ra được người trước mắt, vì thế cẩn thận đánh giá một phen.

Người nọ bộ dạng khoảng sáu mươi tuổi, một thân trường bào màu xanh, chòm râu tựa sơn dưng, sau lưng đeo một cây thanh phong bảo kiếm. Từ khi hắn xuất hiện, miệng luôn mang theo một ý cười mờ nhạt, ngọc tiêu xanh biếc trên tay không ngừng xoay chuyển.

Mà khi nhìn đến ngọc tiêu kia, Trác Phàm cả kinh, tựa hồ nghĩ tới cái gì, thốt lên: "Ngươi chính là một trong Ngũ Đại Hộ Long Thần của hoàng thất, Ngọc Tiêu Kiếm Thần, Phương Thu Bạch?"

Trác Phàm từng nghe Long Cửu nhắc qua, hiện giờ sự kiểm soát của hoàng thất đối với Thất Thế Gia đã không còn tốt như trước, sở dĩ còn có thể ngăn chặn, hoàn toàn là bởi vì hoàng thất cung phụng Ngũ Đại Long Thần Vệ. Một người trong bọn họ Thất Thế Gia cũng không dám tùy ý đắc tội.

Mà trong đó có một người được xưng là Thiên Vũ Đệ Nhất Kiếm Thần, chính là Ngọc Tiêu Kiếm Thần này, Phương Thu Bạch.

Hắn tự xưng là kiếm tiêu hợp nhất, kiếm tùy âm tẩu, âm hóa kiếm ý. Đã từng một kiếm đánh bại liên tiếp cả ngũ đại thần chiếu cảnh cao thủ, khiến Thất Thế Gia không dám khinh thường mà thử kiếm phong này, danh vang tứ hải.

Người nọ nhướn mày, nhìn Trác Phàm thật sâu, gật đầu khen ngợi.

Lúc này, một tiếng cười to đột nhiên truyền ra, tiếp theo thân ảnh Long Cửu đã xuất hiện ở trước mặt mọi người: "Ha ha ha.. Ta nói có đúng không, ánh mắt tiểu tử nào quả thực rất độc đáo. Lão phu chỉ nói qua với hắn một lần, hắn liền liếc mắt một cái nhận ra ngươi."

"Cửu thúc!"

Long Quỳ nhìn thấy Long Cửu hiện thân, vẻ mặt kinh hỉ, lập tức chạy tới, cười nói: "Ngài cùng Phương tiền bối đến đây lúc nào, sao hai ngài không xuất hiện sớm hơn?"

"Ha ha ha.. Từ lúc Trác huynh đệ cùng tam hoàng tử tỉ thí, bọn ta đã tới rồi."

Long Cửu cười lớn một tiếng, tiếp theo xoay đầu nhìn về phía Trác Phàm khen ngợi, "Trác huynh đệ, ngươi quả thực đối mặt với mười mấy cao thủ đoán cốt cảnh còn có thể mặt không đổi sắc, một mình xông lên, cho dù là thời điểm lão phu còn trẻ cũng tuyệt không có dũng khí như huynh đệ ngươi. Bội phục, bội phục!"

Long Quỳ bặm môi, mắt liếc Trác Phàm, không nói gì.

Lần này nhìn thấy biểu hiện của Trác Phàm, nàng xem như hoàn toàn tâm phục, nhưng miệng vẫn là không muốn thừa nhận.

"Lão sư, hai vị tiền bối đều đã tới rồi, vì sao không sớm ra tay, làm hại đồ nhi lo lắng một trận." Bàn tử vỗ vỗ bộ ngực đầy thịt mỡ, thở phào một cái, "Một mình con thì không sao, chỉ sợ phiền hà Quỳ muội bọn họ."

"Ha ha ha.. Lão phu nếu ra tay ngay từ đầu, chẳng phải bỏ lỡ một màn hay sao?"

Phương Thu Bạch vuốt râu cười to, tiếp theo nhìn về Trác Phàm vẻ mặt trấn định, cất giọng dường như ẩn chứa thâm ý, "Huống hồ, lão phu cũng sẽ không thấy được vị thiếu niên kỳ tài này trổ tài."

"Tiền bối quá khen!"

Trác Phàm cung kính thi lễ, nhưng sắc mặt cũng nghiêm túc dị thường: "Chỉ là không biết tiền bối vì sao phải giết người nọ, hay là.."

Ánh mắt bất giác khẽ nhíu, trên mặt Phương Thu Bạch mang theo ý cười như có như không, lời nói cũng băng lãnh dị thường: "Người trẻ tuổi, ngươi thật sự phi thường thông minh, nhưng lấy thực lực ngươi hiện tại, thông minh chưa hẳn là chuyện tốt."

Mày khẽ chau, Trác Phàm cười nhạt một tiếng, lại cung kính thi lễ: "Vãn bối thụ giáo, chuyện hôm nay vãn bối lập tức sẽ quên đi."

Trác Phàm rất rõ, Phương Thu Bạch kỳ thật là đang cảnh cáo hắn. Loại đấu tranh của thượng tầng quyền lực này, không phải cấp bậc hiện tại của hắn có thể tham dự được. Mà diệt khẩu sát thủ kia, cũng là vì bảo vệ hắn.

Phương Thu Bạch lại nhìn hắn thật sâu, vẻ tán thưởng trong mắt càng thêm nồng hậu, trịnh trọng nói: "Ngươi chẳng những thông minh, còn biết tiến biết lùi, thật sự hiếm gặp. Không nghĩ tới bên ngoài Thất Thế Gia, thế tục còn có người trẻ tuổi như thế tồn tại. Nếu không phải ngươi theo ma đạo, không hợp với lão phu, lão phu nhất định sẽ mang ngươi về dạy bảo hai năm, ngày sau thành tựu nhất định không đếm xuể."

Nghe câu này, Long Quỳ cùng bàn tử nhất tề cả kinh, liếc nhìn lẫn nhau, tràn đầy vẻ không tin được.

Phương Thu Bạch là ai, người khác có lẽ không rõ, nhưng người trong Thất Thế Gia bọn họ không ai không biết tính tình của lão. Thử hỏi gia chủ Thất Thế Gia có ai không muốn đem đệ tử của mình đưa đến làm môn hạ tu hành của lão?

Chỉ là lão nhân này tính tình bướng bỉnh, nhìn ai cũng chướng mắt.

Cho dù là hoàng đế ra mặt, thỉnh cầu lão thu con của mình làm đồ đệ, lão cũng không cho mặt mũi. Mà bàn tử bởi vì ở trước cửa lão quỳ ba năm, Phương Thu Bạch cảm thấy hắn có nghị lực lớn, mới miễn cưỡng dạy cho mấy chiêu, nhưng cũng tuyệt không thu làm đồ đệ.

Cho nên bàn tử vẫn gọi hắn là lão sư mà không phải sư phụ.

Chỉ là vạn vạn không nghĩ tới, Phương Thu Bạch chỉ mới gặp qua Trác Phàm một lần, liền coi trọng, còn là Phương Thu Bạch chủ động mời. Nếu không phải hai người họ phương thức tu hành bất đồng, phỏng chừng Trác Phàm chính là người đầu tiên bái nhập môn hạ Kiếm Thần.

Sau này đi ra ngoài, cho dù là đệ tử Thất Thế Gia nhìn thấy hắn, cũng phải đi đường vòng a.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hai tiểu quỷ kia, Long Cửu biết trong đầu bọn họ nghĩ gì, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Đám tiểu quỷ này hiện tại còn chưa đạt tới trình độ của bọn họ, căn bản không thể hiểu được cái gì gọi là nhất đồ nan cầu.

Thiên tài giống như Trác Phàm, bất cứ cao thủ nào thấy, đều sẽ có loại kích động muốn nhận làm đệ tử. Dù sao tuyệt học cái thế của bản thân, một thân y bát, chung quy vẫn muốn tìm một đệ tử tốt nhất để truyền thừa.

Càng là cao thủ, khát vọng như thế lại càng cao!

Chỉ là đối với việc này, Trác Phàm lại bất đắc dĩ lắc đầu, không khỏi cười trừ.

Đừng nói Phương Thu Bạch bởi vì lý do hắn theo ma đạo nên không thu hắn, cho dù thực sự muốn thu hắn, hắn cũng sẽ không bái sư. Lấy tu vi Ma Hoàng của hắn, có thể làm sư phụ hắn cũng chỉ có đế cấp cao thủ.

Lại liếc Trác Phàm một cái, trong mắt Phương Thu Bạch có chút tơ tưởng tiếc nuối, nhưng vẫn lắc đầu chặt đứt, mang theo bàn tử rời khỏi: "Long Cửu, tam hoàng tử còn có công vụ trong người, ta dẫn hắn đi trước đây."

Nói xong, thân ảnh Phương Thu Bạch cùng bàn tử nháy mắt biến mất.

"Ai, đợi chút.." Bàn tử quay đầu còn muốn nói với Long Quỳ và Trác Phàm cái gì đó, nhưng đã chậm. Mọi người chỉ thấy khuôn mặt lo lắng khi hắn quay đầu lại, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng nữa.

"Thật nhanh, không hổ là thần chiếu cảnh cao thủ!"

Trác Phàm hít sâu một hơi, tán thưởng nói, thầm hạ quyết tâm. Hắn phải cấp tốc tu luyện đến thần chiếu cảnh, như vậy hành tẩu đại lục mới được tính là có bảo đảm.

"Trác huynh đệ."

Lúc này, Long Cửu đi đến trước mặt Trác Phàm, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi theo ta đến Tiềm Long Các một chuyến, ta có thứ muốn đưa cho ngươi."

Khóe miệng khẽ nhếch, Trác Phàm tựa hồ đoán được là thứ gì, gật nhẹ đầu.

Một khắc đồng hồ sau, Trác Phàm cùng Long Cửu đã tới phòng họp của Tiềm Long Các, sau khi Long Quỳ cực kỳ không tình nguyện bị Long Cửu đuổi ra ngoài làm thủ vệ, Long Cửu từ trong giới chỉ xuất ra một tấm da thú khắc bốn con rồng ở bốn góc.

"Đây là.."

Trác Phàm tiếp nhận tấm da, vừa mở ra đã thấy hai chữ "Minh ước" xuất hiện rõ ràng ở vị trí giữa đầu tấm da.

Sau khi đem nội dung bên trong xem xong một lần, Trác Phàm đột nhiên gấp tấm da thú lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười hài lòng.

Đúng vậy, đây là thứ hắn luôn muốn, kết minh thư của Tiềm Long Các cùng Lạc gia. Có nó, Tiềm Long Các chẳng những có thể trở thành chỗ dựa vững chắc của Lạc gia, hơn nữa còn giúp đỡ Lạc gia vô điều kiện.

Như vậy, trong thời gian ngắn, không còn ai dám mơ tưởng Lạc gia, hắn cũng có thể an tâm đi phát triển thế lực của gia tộc.

Nhìn thấy bộ dáng của Trác Phàm, trong mắt Long Cửu không khỏi xuất hiện một tia ngạc nhiên: "Ta sao lại có cảm giác chuyện này đệ giống như sớm đã biết?"

Nhìn sang Long Cửu, Trác Phàm cười thần bí.

Hắn cũng không phải đã sớm biết, mà là hết thảy những gì hắn làm trước giờ, đều là vì một tấm khế ước này.

Từ khi hắn quyết định muốn cùng Tiềm Long Các kết minh, hắn liền trước tiên hé lộ thượng cổ trận thức đồ hấp dẫn ánh mắt Long Cửu, nhân cơ hội làm cho Tiềm Long Các vì mình mà xuất đầu lộ diện.

Nhưng đây đều không phải là đồng minh, mà là che chở. Đợi đến khi thật sự có nguy hiểm ập tới, có lẽ Tiềm Long Các sẽ một cước đá văng bọn họ.

Đây, cũng không phải là điều hắn muốn.

Cho nên sau đó hắn cùng với Tiềm Long Các kề vai chiến đấu, không tiếc mạng giết cả hai đại thiên huyền cảnh trưởng lão, mạo hiểm đắc tội U Minh Cốc, đem tiềm lực của Lạc gia biểu diễn cho bọn họ xem.

Mục đích của hắn, chính là khế ước đồng minh công bình này.

Bằng không, nếu chỉ có mình hắn, hắn tình nguyện im hơi lặng tiếng tìm cách phát tài, cũng sẽ không lấy hai thi thể thiên huyền cao thủ đi khoe khoang.

Nếu Các chủ Tiềm Long Các thật sự là một người tinh mắt, lúc này nên lựa chọn kết minh. Hiện tại kết minh là tuyết trung tống thán*, còn tốt hơn là ngày sau phải thêu gấm trên hoa*.

(Tuyết trung tống thán: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ý bảo giúp người gặp nạn.

Thêu gấm trên hoa: Ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn)

Cho nên lần này, Trác Phàm đặt cược rất lớn, cược Các chủ Tiềm Long Các phải chăng là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, có dám hay không không câu nệ tiểu tiết, cùng một bất nhập lưu gia tộc kết minh.

Kết quả, hắn thành công.

Đương nhiên, nếu hắn cược thua, Tiềm Long Các kia cũng sẽ bị Trác Phàm vĩnh viễn loại trừ khỏi danh sách kết minh. Đơn giản bởi vì thủ lĩnh bọn họ không có quyết đoán, không phải tướng tài.

Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm đem da thú cuốn lại thành một quyển, cười nói: "Ta hiện tại liền đem nó cho đại tiểu thư ký tên ngay."

"Đợi đã!" Long Cửu bắt lấy cánh tay Trác Phàm, nghiêm túc nói, "Ký ở đây, ký ngay bây giờ!"

Mày không khỏi nhướn lên, Trác Phàm cười nói: "Ta không phải Lạc gia gia chủ, chỉ là quản gia, ta ký thì ngày sau có lẽ không có hiệu quả a."

Khóe miệng nhếch lên một độ cung gian trá, Long Cửu nhìn Trác Phàm thật sâu, cười đáp: "Ý của Các chủ chúng ta là, đồng minh hiệp nghị này, không phải là cùng Lạc gia ký, mà là cùng Trác Phàm ngươi ký."

Mày lại nhướn, Trác Phàm yên lặng nhìn Long Cửu.

"Nơi mà Trác Phàm ở, chính là nơi Tiềm Long Các kết minh!" Long Cửu vẻ mặt nghiêm túc nói, "Đây, chính là lời do Các chủ chúng ta nói!"

Nghe được lời này, mày Trác Phàm bất giác run lên, cười gật gật đầu.

"Các chủ các người, thật là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, ha ha.."

Đêm khuya, Trác Phàm về tới trong tiểu viện, trực tiếp chạm mặt Bàng thống lĩnh liền lập tức hỏi: "Lão Bàng, nha đầu kia đâu, ta có việc tìm nàng."

Thở dài, Lão Bàng u oán nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Ta mang ngươi đi."

Trác Phàm sửng sốt, không rõ việc gì đang xảy ra, liền đi theo.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới trước cửa phòng bếp. Trác Phàm vẻ mặt nghi hoặc nhìn Bàng thống lĩnh, lại chỉ thấy hắn lắc đầu, chỉ chỉ vào bên trong.

Trác Phàm nhìn vào thăm dò, chỉ thấy một mảnh hỗn loạn trong trù phòng, hệt như động đất vừa xảy ra. Mà bên cạnh bếp lửa, Lạc Vân Thường sớm đã dựa vào thành bếp ngủ, trên mặt của nàng vẫn còn dính mấy vệt than đen.

"Ai, tiểu thư bận rộn từ sớm đến tối, còn thỉnh giáo đầu bếp trong viện, hiện tại đã mệt đến nằm xuống ngủ." Bàng thống lĩnh thở dài, có chút trách cứ liếc nhìn Trác Phàm.

"Trác quản gia, ta biết ngươi có bản lĩnh, chưa bao giờ đem thiếu gia tiểu thư để vào mắt. Chỉ là ngươi biết không, tiểu thư vì lúc ngươi xuất quan có thể làm chút đồ ăn ngon miệng, đã khổ luyện ngày đêm một tháng. Nhưng ai biết lại đổi lấy những lời đánh giá nặng nề như vậy từ ngươi. Đừng nói là tiểu thư, cho dù là một nữ hài tử cũng chịu không nổi a.."

Không nghe Bàng thống lĩnh lải nhải, Trác Phàm lập tức đi đến cạnh bếp, nơi đó đặt vài món ăn sáng Lạc Vân Thường vừa làm được. So với mấy món hôm xuất quan, vẫn cháy đen hơn phân nửa như trước.

Trác Phàm cầm lấy nó lên cho vào miệng nhai, thản nhiên lắc đầu: "Nàng ta thật sự không có chút thiên phú."

"Ai, cho dù không có thiên phú, ngươi cũng nên cho tiểu thư chút mặt mũi chứ." Bàng thống lĩnh vừa quở trách, vừa đi tới bên cạnh thức ăn kia, nắm lên một vốc cho vào miệng, "Giống ta này, nuốt mạnh xuống thì có gì khó?"

Nhưng mà, hắn mới vừa nhấm nuốt một ngụm, liền phù một tiếng phun ra toàn bộ.

"Được rồi, Trác quản gia, tiểu thư nàng xác thực không có thiên phú, lúc trước là ta hiểu lầm ngươi." Bàng thống lĩnh lau miệng, mặt đỏ lên đi ra ngoài, nhưng Trác Phàm vẫn ở đó.

Nhìn lại, chỉ thấy Trác Phàm vẫn như cũ từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt, giống như thưởng thức từng phân hương vị trong món ăn.

"Ách, Trác quản gia, không cần bức bách bản thân đâu. Ta vừa nói rồi, ngươi không có nói láo, ta cũng mới nếm qua đồ ăn của tiểu thư, quả thực.." Bàng thống lĩnh bặm môi, cả khuôn mặt đều nhăn nhó cả lên.

"Không có gì, vừa lúc ta đói bụng!"

Trác Phàm khóe miệng kéo một nụ cười yếu ớt, ăn một ngụm rồi lại một ngụm, đem tất cả thức ăn toàn bộ ăn sạch sẽ..