Mã QR Năng Lượng Cao

Quyển 3 - Chương 61: Người chơi luân hồi

Mặt Hình Diệp tối sầm lại, anh nhanh chóng vẽ mã QR trên không và điều chỉnh thời gian về trước mấy giây, bắt đầu xem từ khi chiếc đồng hồ quả quýt hấp thụ hạt nhân. Lần này, Hình Diệp chú trọng vào việc quan sát kim đồng hồ.

Lúc hạt nhân hoàn toàn bị hấp thụ và đồng hồ quả quýt ngừng chuyển động, Hình Diệp mở miệng: “Thời gian trên đồng hồ lùi lại so với ban đầu 3 phút.”

Lúc này thời gian xung quanh vẫn dừng lại như cũ, Randy cầm đồng hồ. Trên mặt con rối không nhìn ra biểu cảm gì, gã tặc lưỡi một cái, hình như cũng không hài lòng. Sau đó Randy cầm đồng hồ quả quýt, gã thay đổi dáng vẻ nhàn nhã trước đó, bắt đầu chạy thật nhanh dọc theo đường hầm vào sâu bên trong. Nơi gã đi qua, thời gian của tất cả người máy đều dừng lại.

Sau một phút chạy băng băng, Randy vô cùng bất mãn lẩm bẩm: “Tốc độ chạy của cơ thể này quá chậm chạp.”

Theo bước chân đi vào của gã, mọi người thấy Randy tiến vào một căn phòng. Trong phòng chất vô số máy móc, có một con rối với bộ râu rậm đang đứng trước một dụng cụ bằng thủy tinh trong suốt, trong đó có ngâm một trái tim.

Randy định đập vỡ thủy tinh để lấy trái tim ra, nhưng thủy tinh cực kỳ chắc chắn, sức của một con rối kiểu cũ như gã hoàn toàn không thể nào đập nát được.

Hình Diệp để ý, Randy không sử dụng bất cứ kỹ năng ban đầu hay mã QR nào, trong tay gã chỉ có chiếc đồng hồ quả quýt kia.

Gã thử lấy dụng cụ trong phòng để đập thủy tinh, nhưng toàn bộ súng đạn lắp ở trên người của người máy, Randy không cách nào điều khiển nổi. Còn gậy sắt thì vốn không thể đập vỡ thủy tinh kiên cố được.

Thời gian trên chiếc đồng hồ đã qua 2 phút, chỉ còn 1 phút nữa thôi là đến thời gian ban đầu.

“** mẹ, ra ngoài còn tốn 1 phút nữa! Mạng của thằng phế vật này chỉ giá trị có 3 phút thôi!” Randy nổi giận gầm lên một tiếng, sau khi nhìn trái tim một chút, gã quay người đi ra ngoài.

Lần này tốc độ của gã nhanh hơn. Sau khi thoát khỏi vòng vây của đám người máy, thời gian trên đồng hồ quả quýt cách ban đầu chỉ còn 2 giây, Randy nhấn nút dừng, đồng hồ không còn chạy nữa. Mấy người máy cách đó không xa lần nữa khôi phục năng lực hành động.

Randy chạy vội về phía lối ra.

Đến đây, thời gian giới hạn mã QR có tác dụng đã hết, máy chiếu biến mất. Hình Diệp không tiếp tục dùng Bút vẽ lại nữa, anh nói với hai người khác: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù có bị người chơi khác hoặc con rối giết chết thì cũng không được đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của Randy!”

Quan Lĩnh liên tục gật đầu, cổ Tào Thiến không tiện nên cô nháy mắt mấy cái.

Ba người một gương giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, họ cùng quay lại chỗ ban đầu tách khỏi Randy. Mấy người dựa vào nhau, chẳng ai thốt nên lời nào.

Mỏ quặng rất sâu, phải mất tới hơn nửa tiếng Randy mới đến được địa điểm chiến đấu, muốn trốn ra cũng cần một khoảng thời gian. Mấy người chờ thêm 10 phút, Randy mới chạy ra khỏi cửa hang.

“Mau trốn đi!” Gã nói với mấy người Hình Diệp: “Bên trong có người máy mạnh đến mức chúng ta vốn không thể nào tưởng tượng được. Con trai chủ thành đã bị người máy giết chết, bọn chúng truy sát tôi cả đường, tôi gắng gượng trốn được ra đây, không biết chúng có đuổi theo hay không.”

Điều này thật ra không sai, hình ảnh sau cùng trong máy chiếu là cảnh người máy không ngừng đuổi theo Randy. Gã cũng không dùng mã QR đặc thù, không biết là vì quá tự tin hay vì số lượng mã QR có hạn, có thể bớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

“Chưa chắc chúng nó sẽ đuổi theo ra.” Hình Diệp bình tĩnh nói: “Trước đó đa phần lính chủ thành phái tới ở bên trong, mà người canh giữ ngoài cửa lại không chết, còn có thể về thành báo tin. Điều này chứng tỏ người máy sẽ không tấn công người ở bên ngoài mỏ quặng. Vả lại tốc độ của chúng ta rất chậm, nếu thật sự bọn chúng có đuổi theo ra cũng chưa chắc chạy thoát nổi. Vội vàng chạy trốn không bằng chuẩn bị sẵn sàng yên lặng theo dõi biến đổi.”

“Nhưng đến khi đó cũng chẳng ai trốn thoát được, lỡ không may chúng truy sát thật thì sao? Đi nhanh đi!”

Bốn người tận mắt chứng kiến gã lừa giết con trai chủ thành chẳng ai nhúc nhích.

Tào Thiến vắt chéo tay ra sau lưng, không để Randy phát hiện chẳng biết từ bao giờ trên nắm tay nho nhỏ của người diêm đã có thêm một chiếc găng tay quyền anh.

“Cú đấm hào quang”, mã QR thưởng mà Tào Thiến rút được ở thế giới tìm đồ vật trong trường học. Sau khi Hình Diệp thử nghiệm qua, xác nhận nó là mã QR đạo cụ, một chiếc găng tay có hiệu quả tăng thêm sức mạnh, trong vòng 1 tiếng đồng hồ có thể tăng sức mạnh của người dùng lên gấp ba. Hiện tại Tào Thiến đang sử dụng găng tay được Hình Diệp vẽ lại, chỉ tăng sức mạnh lên gấp rưỡi, thời gian duy trì nửa tiếng.

Cô vốn đề phòng Randy mới lấy găng tay ra, nếu thật sự bị tấn công cũng có thể đối phó với đám người máy. Thông qua máy chiếu mấy người Hình Diệp đã nhìn thấy sức chiến đấu của người máy. So với sức mạnh của Tào Thiến trong thế giới trường học, quả thật ai mạnh ai yếu không dễ nói, nên bọn họ không cần phải vội vàng chạy trốn trong đêm khuya.

Lúc này một người máy chạy ra, nó không để ý đến đám người Hình Diệp, mà trực tiếp tấn công Randy.

Xem ra người máy chỉ tấn công người tiến vào mỏ quặng, trong đó có bí mật không muốn để người khác phát hiện. Hình Diệp nhớ đến quả tim ngâm trong bồn thủy tinh, lẳng lặng tự hỏi.

Trong mỏ quặng có ba người máy xông ra, bọn chúng vây xung quanh Randy. Randy thấy mấy người Hình Diệp hoàn toàn không có ý ra tay, cuối cùng không hề tình nguyện nhấn vòng tay sử dụng mã QR đặc thù.

Trong tay gã xuất hiện một thanh đao rất lớn, trông cực kì nặng. Thế mà con rối gỗ lại có thể nhẹ nhàng giơ lên. Sau ba cú vung đao trên không trung, ba người máy hóa thành tro bụi, đao cũng biến mất.

Là mã QR kiểu đạo cụ có sức mạnh rất lớn, hẳn là có hiệu quả một kích chí mạng, lại không tạo thành gánh nặng cho người sử dụng. Có điều số lần dùng hoặc thời gian sử dụng có hạn chế rất lớn.

Hình Diệp nhanh chóng phân tích tác dụng của đại đao. Tiếc là không nhìn thấy mã QR, không có cách nào vẽ lại.

Sau khi ba người máy bị chém nát thì không còn truy binh chạy ra từ mỏ quặng nữa. Randy tức giận nói với đám người Hình Diệp: “Mấy người không dám vào mỏ quặng, gặp nguy cũng không muốn cứu người. Tôi mạo hiểm đạt được manh mối quan trọng trong mỏ quặng, mấy người đừng hòng nghĩ tôi sẽ nói cho các người biết.”

Hình Diệp nhìn ra được Randy đã giả vờ phẫn nộ, nhưng thật ra gã đang mượn cơ hội này nói cho bọn anh biết mình đã phát hiện ra chuyện rất quan trọng, nếu muốn biết nhất định phải trả giá đắt.

Xin lỗi nha, bọn anh đã biết cả rồi.

“Chúng tôi cũng hết cách rồi mà.” Hình Diệp nhún vai: “Kỹ năng ban đầu của tôi là kiểu phụ trợ không thể nào chiến đấu, mà anh xem tôi với người diêm nghèo mạt rệp như này, vừa nhìn đã thấy là người chơi nghịch mệnh xui xẻo không có mã QR.”

Quan Lĩnh cũng nhún vai theo: “Mặc dù tôi là phục mệnh đấy, nhưng kỹ năng ban đầu cũng là phụ trợ, mã QR chẳng có mấy cái, phải bảo vệ mình.”

Gương… Gương vẫn còn nhớ rõ mình là NPC trước mặt Tào Thiến và Quan Lĩnh, mà với Randy lại là người chơi phục mệnh, nên đành phải học hai người kia nhún nhún vai.

Trước đó sự phẫn nộ của Randy chỉ là ngụy trang, bây giờ thấy bốn người rặt vẻ “Tớ là lưu manh đấy tớ biết sợ ai đâu”, gã đã thực sự tức giận.

Nhưng gã không tấn công, mà cố kìm giận nói: “Chờ mấy người muốn biết thông tin trong mỏ quặng lại đến tìm tôi. Đương nhiên, nếu có gan thì mấy người cũng có thể tự đi vào!”

Đương nhiên phải vào rồi, bên trong quặng thô rải đầy đất đấy.

“Chúng tôi đợi đến trời sáng mới vào, kế hoạch duy trì như ban đầu không thay đổi.” Hình Diệp nói.

Randy không xác định được liệu có phải mấy người kia có cách đối phó với người máy không. Hơn thế gã cũng còn muốn vào lần nữa, nói không chừng bên trong có manh mối quan trọng hơn, lúc ấy gã chưa kịp lật tung tất cả mọi thứ trong phòng. Nghĩ vậy, gã cố nén giận tìm một nơi cách đám Hình Diệp một khoảng xa ngồi xuống, bí mật quan sát mấy người.

Ai nấy liếc nhau, trong lòng tràn đầy suy nghĩ, lại không hề nói gì.

Mọi người giữ yên lặng đến hừng đông, mấy người Hình Diệp đi vào mỏ quặng, sau đó nhặt một bao tải quặng thô ở mé ngoài rồi không xâm nhập nữa, vui vẻ chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát.

Bởi vì họ chỉ hoạt động ở bên ngoài mỏ quặng chứ vốn không tiến vào khu vực trung tâm, nên cũng không kinh động người máy.

“Các người… Không điều tra ư?” Lần này quả thật Randy kinh ngạc đến ngây người, gã chưa từng thấy người chơi nghịch mệnh phật hệ đến thế bao giờ.

Hình Diệp chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy nhặt được nhiều quặng thô như vậy đã thu hoạch đầy đủ lắm rồi. Anh cũng biết chúng tôi có thể sẽ mất năng lượng bất cứ lúc nào, đương nhiên không thể liều lĩnh được. Dù sao cũng còn sớm, tốt nhất là cầm quặng thô trở về thành, bổ sung năng lượng, trả nợ, lại kiểm tra tu sửa cơ thể một lần, tra dầu trừ gỉ bảo dưỡng, còn phải mua ít quần áo đẹp đẹp chút, chờ đến khi hoàn toàn chuẩn bị đầy đủ chúng tôi lại đến cũng không muộn.”

“Còn hai người chơi phục mệnh này nữa, anh không sợ mình tiêu cực lười biếng như thế, chờ đến sau khi anh làm xong hết thảy mấy thứ kia thì hai người phục mệnh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ư?” Randy hỏi.

Hình Diệp nói: “Tôi cũng lo lắng lắm chứ, nhưng không chuẩn bị mà tiến vào trong cũng một kết quả đó thôi, khéo còn chết nhanh hơn nữa chứ. Vẫn cứ chắc chắn chút thì tốt hơn.”

Tóm lại, chúng tớ là người chơi phật hệ, không nóng nảy bạn ạ.

Xem ra Randy rất muốn trái tim trong quặng, nhưng một mình thì không muốn tiến vào. Thấy đám Hình Diệp thật sự bỏ đi, gã dạo quanh mỏ quặng một vòng, sau đó căm hận quay đầu đuổi theo Hình Diệp.

Đi bộ 10 tiếng về thành, vừa lúc trước khi cửa thành đóng.

Trên đường Hình Diệp nhặt chút đồng nát sắt vụn bốc mùi hôi thối đặt trên cùng của bao tải. Lúc vào thành kiểm tra, quan coi cổng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, thấy là con rối thường xuyên đi ra ngoài nhặt ve chai bèn cho qua.

Một miếng quặng thô làm vật đồng giá trao đổi to chừng bằng nửa nắm đấm nhỏ, trong bao vải của Hình Diệp có hơn trăm miếng to to nhỏ nhỏ khác nhau, độ tinh khiết còn cao hơn cả quặng thô bình thường. Gần như một miếng quặng có thể bằng mười miếng bình thường, chỉ cần năm, sáu miếng cũng đủ trả nợ, còn lại tất cả đều là tiền!

Sau khi vào thành, Randy còn muốn đi cùng đám Hình Diệp, Hình Diệp nói: “Bọn tôi còn phải đến nhà lão Nick trả nợ, hình như không tiện dẫn anh theo cho lắm.”

Anh tỏ rõ muốn phân giới hạn với Randy, lúc này gã không có lý do tiếp tục theo cùng nữa, bèn quay người đi mất.

Cuối cùng cũng bỏ rơi được người này, đám Hình Diệp thở phào.

Bọn họ không lập tức trở về nhà lão Nick, mà chạy đến kho hàng nho nhỏ của nhà Hình Diệp để họp.

Lúc này trời đã tối, toàn bộ cửa tiệm trong thành đóng cửa, muốn đập tiền thay hình đổi dạng cũng phải đợi sang ngày mai.

“Tên Randy này tuyệt đối có vấn đề!” Quan Lĩnh vội vã mở miệng nói: “Gã là người chơi cao cấp, điểm số và mã QR tuyệt đối không ít. Vậy tại sao lúc ở mỏ quặng gã lại không dùng, nếu dùng thì gã có thể lấy được quả tim kia? Tại sao nhất định gã cứ phải đi theo chúng ta?”

“Không lấy tim là lựa chọn sáng suốt.” Hình Diệp nói: “Đây không phải là thế giới có nhiệm vụ tìm đồ như ở trường học, không thể cứ thấy thứ gì là lấy thứ đó. Bây giờ chúng ta hoàn toàn không biết gì về kịch bản, tùy ý hành động có thể sẽ bị phản hiệu quả. Điều quan trọng nhất chúng ta phải tìm đó là con rối nói thật, thoạt nhìn tim và con rối đó không có mối quan hệ tất yếu, tạm thời không nên làm phức tạp.”

Sau vài lần đập thủy tinh bất thành Randy từ bỏ lấy trái tim, chứng tỏ gã là một người chơi cẩn thận và tỉ mỉ.

“Tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?” Quan Lĩnh mờ mịt hỏi: “Không hiểu vì sao mà tôi cứ luôn cảm thấy con trai chủ thành không chỉ đơn giản là thất bại trong trò chơi. Tôi khá sợ cái gã Randy kia, đến tột cùng gã muốn làm gì?”

“Nên làm gì thì cứ làm thế.” Hình Diệp đáp: “Nghiêm túc điều tra manh mối, tìm kiếm con rối nói thật, điều tra rõ quan hệ của nó và Benedict, hiểu được nguyện vọng chân chính của nó, lại giúp nó thực hiện nguyện vọng. Trong lúc này, chúng ta có thể vô số lần gặp lại Randy, phải nhớ đề phòng gã, không được đưa ra bất cứ hứa hẹn gì với gã giống như con trai của chủ thành.”

Lúc mọi người đang thảo luận, tấm gương cũng có chuyện muốn nói. Cậu cứ mãi tha thiết mong chờ nhìn Hình Diệp, lúc nghe thấy nhắc đến Randy, gương thực sự không nhịn được nữa, bèn “lặng lẽ” đá Hình Diệp một cái.

Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên hấp dẫn lực chú ý của Tào Thiến và Quan Lĩnh, tuyệt đối không hề lặng lẽ tí nào.

Hình Diệp muốn bảo vệ gương, nhưng một lời nói dối thường phải dùng vô số lời nói dối để làm cho vẹn toàn. Lời nói dối ban đầu của họ đã chồng chất vô số lỗ hổng, Tào Thiến và Quan Lĩnh không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghi ngờ được.

“Muốn nói gì thì cứ nói đi.” Hình Diệp bảo: “Liên quan đến thân phận của gương hai người đừng hỏi tôi, tôi cũng sẽ không nói. Hai người chỉ cần nhớ kỹ cậu ấy là bạn, cho dù tôi có chết thì cậu ấy cũng không thể chết, thế là đủ rồi.”

Cứ tạm thời gắng gượng qua thế giới này, sang thế giới sau gương cứ thành thật làm một tấm gương trang điểm yên tĩnh đi!

Sau khi nhận được sự cho phép gương không chờ được nữa, mở miệng nói: “Tôi nghi ngờ Randy vốn không phải người chơi ở thế giới cao cấp trở lại, mà là người chơi luân hồi!”

Luân hồi? Hình Diệp nhớ đến hai chữ “Luân hồi” trên giá sách của mình, nó có liên quan đến cái này sao?

Tấm gương tiếp tục nói: “Sau khi đạt được 50 nghìn điểm ở thế giới hỗn chiến là có thể tiến vào thế giới cao cấp. Mà khi đạt được điều kiện nhất định ở thế giới cao cấp sẽ có tư cách khiêu chiến cửa cuối cùng. Nhưng điều kiện tiên quyết để khiêu chiến cửa cuối cùng là nhất định phải đạt được 5 cuốn sách trở lên, tức là có 5 kết cục hoàn mỹ ở thế giới người mới và thế giới hỗn chiến. Lúc này, vì để gom đủ điều kiện mà người chơi cao cấp nhất định phải quay lại thế giới hỗn chiến, hoàn thành kết cục, thu hoạch được sách. Lúc này bọn họ là người chơi luân hồi. Trong mỗi một thế giới, những người chơi này chỉ có thể sử dụng 3 mã QR, 3 lần kỹ năng ban đầu, nên nhất định phải thật cẩn thận, không đến thời khắc mấu chốt nhất thì không thể tùy tiện dùng kỹ năng.”

Quan Lĩnh bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên những người chơi đạt được điểm dựa vào săn giết lượng lớn người chơi khác chứ không phải đánh ra kết cục hoàn mỹ dù có đạt được điều kiện tiến vào cửa cuối cùng ở thế giới cao cấp, cũng sẽ bị ép trở lại thế giới hỗn chiến để khiêu chiến hình thức càng khó khăn hơn. Đây chính là nhân quả luân hồi ư?”

Tào Thiến nói: “Vậy cái đồng hồ quả quýt kia là sao? Tôi cảm thấy nó không phải kỹ năng ban đầu, cũng chẳng phải là mã QR. Nó không hạn chế số lần sử dụng, nên gã mới có thể nghiêng về việc dùng đồng hồ.”

Suy đoán của Tào Thiến không hẹn mà trùng hợp với Hình Diệp, cô đã trưởng thành rất nhanh.

“Nếu như biết được thân phận ở hiện thực của con trai chủ thành thì tốt quá, như thế có thể xác định được trong hiện thực hắn ta có bình yên không.” Quan Lĩnh bất an nói.

Hắn vẫn không đánh mất lương tri, vẫn sẽ quan tâm đến an nguy của người chơi ở thế giới hiện thực.

Nhắc đến đồng hồ quả quýt, Hình Diệp cảm thấy càng lúc càng khó chịu. Anh có một suy nghĩ, mà cũng không dám tin vào phỏng đoán của mình.

Tấm gương phát hiện ra cảm xúc của Hình Diệp không đúng, bèn nắm chặt lấy tay anh.

Hình Diệp khó khăn nói: “Tôi cần ở một mình một lúc, bây giờ sắc trời cũng chưa tối lắm, hai người có thể về nhà trước không?”

Tào Thiến và Quan Lĩnh rất khó hiểu, nhưng vẫn quan tâm tỏ vẻ mình sẽ về nghỉ ngơi.

Vì lý do an toàn, Tào Thiến quyết định cùng Quan Lĩnh đến nhà lão Nick tá túc một đêm, như thế hai người có thể chăm sóc cho nhau.

Mọi người hẹn nhau hôm sau sẽ gặp ở tiệm sửa chữa, sau đó hai người Tào Quan rời khỏi căn nhà nhỏ của Hình Diệp.

Dõi theo bóng lưng dần xa của họ, rốt cuộc Hình Diệp không thể gắng gượng nổi nữa. Anh dựa vào tường chầm chậm trượt ngồi xuống.

Tấm gương bất an đi tới đi lui bên người Hình Diệp, không rõ tại sao đột nhiên Hình Diệp lại yếu ớt như thế, vả lại cũng buồn bã khôn nguôi. Anh còn thẳng thắn đuổi Quan Lĩnh và Tào Thiến đi, đây không phải là Hình Diệp – một người bình thường có khó khăn đến đâu cũng sẽ cố gắng chống đỡ!

Cậu rất lo lắng, lại không biết mình có nên hỏi hay không, nom vô cùng mờ mịt.

Hình Diệp ngẩng đầu lên, nhờ ánh trăng để nhìn thấy dáng vẻ chật vật của con rối gỗ phản chiếu trên gương đồng.

“Trước tiên chúng ta đóng cửa lại đã.” Hình Diệp nói.

Anh đứng dậy cầm lấy cánh cửa rồi đóng lại dưới sự giúp đỡ của gương, sau đó trốn trong căn phòng tối mịt, co mình thành một cục.

Tấm gương lẳng lặng bầu bạn bên cạnh anh, vô cùng tri kỷ.

Qua hồi lâu, Hình Diệp mới chậm rãi mở miệng: “Cậu còn nhớ em trai của tôi không? Thằng bé học chung trường với cậu hồi cấp ba, tên Hình Thước.”

“Nhớ chứ.” Gương nhỏ giọng nói, cậu vẫn còn nhớ cậu thiếu niên bị bắt nạt kia. Sau khi quen Hình Diệp, gương vẫn luôn hối hận tại sao lúc trước mình lại không duỗi tay giúp đỡ cậu thiếu niên ấy.

Hình Diệp siết chặt nắm đấm, tiếp tục nói: “Vài ngày trước đó Hình Thước đã qua đời, nguyên nhân cái chết là đột tử do tim. Tôi không tin một người luôn khỏe mạnh như em mình lại sẽ chết vì bệnh, nên đã dốc sức điều tra nguyên nhân cái chết của em. Cuối cùng tôi nhớ lại mã QR trong di động Hình Thước rồi vẽ lại, sau đó tiến vào trò chơi.”

Tấm gương hoàn toàn không ngờ được còn loại người có thể dùng cách này để tham dự trò chơi. Nhưng bây giờ không phải là lúc để kinh ngạc về trí nhớ của Hình Diệp, điều cậu có thể làm chỉ là dang tay ôm lấy bả vai của con rối gỗ nhỏ.

“Sau khi tham gia trò chơi, tôi phát hiện quy tắc căn bản của trò chơi, đó là người chơi sẽ không tử vong. Ngay cả một đạo cụ như cậu, thì cơ thể cũng không hoàn toàn tử vong.”

Hình Diệp không tiếp tục nói hết, nhưng gương đã hiểu rõ ý anh.

Hôm nay sau khi nhìn thấy hành động của Randy, Hình Diệp đã nhận ra trong thế giới này, rất có thể em trai mình đã bị người chơi nào đó dùng một loại năng lực giết hại. Điều này làm lòng anh vô cùng đau đớn.

“Không, không nhất định là như thế chứ!” Gương lắp bắp an ủi: “Có lẽ…”

Cậu mắc kẹt. Có lẽ là cái gì? Có lẽ con trai chủ thành vẫn chưa chết, chỉ là thất bại trong trò chơi rồi trở lại không gian hệ thống mà thôi? Có lẽ Hình Thước thật sự chết vì bệnh ư?

Mặc kệ là nguyên nhân gì, cái chết đều khiến người ta tuyệt vọng đến thế.

“Gương ngốc à.”

Trong bóng tối, Hình Diệp bỗng nói một câu như vậy.

“Hả?” Gương quá đỗi khó hiểu, sao đột nhiên Hình Diệp lại nói đến cậu chứ?

Hình Diệp không trả lời, chỉ lặng yên dựa vào tấm gương.

Kim loại lạnh lẽo không có nhiệt độ, không cách nào sưởi ấm cõi lòng buốt giá của Hình Diệp, nhưng bản thân việc dựa nương đã có thể cho người ta sức mạnh.

Không chỉ là cái chết của Hình Thước, mà còn là chiếc đồng hồ quả quýt nhìn thấy hôm nay.

Biểu hiện của Randy nói cho Hình Diệp biết, tuyệt đối chiếc đồng hồ đó không phải là kỹ năng ban đầu hoặc là mã QR đặc thù. Như vậy, đồng hồ sẽ là loại đạo cụ nào?

Tào Thiến và Quan Lĩnh không biết được thân phận thực của gương, đương nhiên không thể suy đoán, nhưng Hình Diệp thì khác.

Trừ đạo cụ mã QR và kỹ năng ban đầu, cũng chỉ còn đạo cụ do người chơi phục mệnh biến thành!

Hình Diệp từng vô số lần nghĩ tới, nếu như tấm gương bị hủy diệt trong thế giới trò chơi thì sẽ như thế nào? Ví dụ như trong thế giới gương thần đầu tiên, Hình Diệp thực thi nhiệm vụ thất bại, Claire và gương rơi vào tay nữ hoàng. Claire chỉ đơn giản là chết, mất đi một nửa điểm, lập tức tiến vào thế giới người mới kế tiếp, nhưng còn gương thì sao?

Cậu đã không còn điểm, chỉ đơn giản biến thành một đạo cụ bị hệ thống đánh giá nửa sao. Đạo cụ bị hủy, liệu linh hồn có biến mất không? Và cơ thể trong thế giới hiện thực của gương sẽ lại như thế nào?

______________________