Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 54

Mọi người đã ngồi yên vị vào bàn ăn sáng. Dù đã được Tử Đằng gấp nhiều thức ăn vào chén mình nhưng nhìn cái cách anh Tán Siêu chăm lo và nhìn Tử Đằng thì cậu bỗng nhớ tới một người. Cánh cửa phòng ăn mở ra, Ma Tôn vừa dẫn vào một người mà ngay khi thấy cả 3 người đều làm rơi đôi đũa trên tay.

Anh hai, là anh phải không? Em tìm được anh rồi.

Lý Tử Đàm, anh.... anh... sao anh lại ở đây? Là anh, là anh mà.

Thiếu Phi, là em sao? Thật sự là em sao?

Lý Tử Đàm ôm chặt lấy Thiếu Phi khóc như một đứa trẻ lên ba, Thiếu Phi khóc nấc lên nói đứt quãng:

Tử Đàm... Tử Đàm.... em..... em..... em xin lỗi. Em không cố ý làm anh đau đâu, tại... tại... tại... tại em hoảng quá, em sợ anh giết chết Mạc Hàn.

Thiếu Phi, anh không trách, anh không giận em. Dù em có làm gì anh cũng không trách em.

Tử Đàm, Thiếu Phi mãi ôm nhau, mãi khóc. Tán Siêu thì cũng đang cố gắng dỗ nín Tử Đằng đang khóc nức nở vì gặp lại người anh yêu quý. Căn bản không một ai để ý tới vị Ma Tôn đau đớn nhăn nhó ôm ngực chạy ra ngoài.

Ma Tôn, ngài sao vậy? Có phải rất đau và rất lạnh không?

Đúng rồi, không ngờ phản phệ mà cậu nói lại đến nhanh đến vậy. Cậu mau giúp tôi vào mật thất đi, đừng để ai thấy.

Ma Tôn, ngài nhai viên thuốc này đỡ đi, hiệu quả chắc không nhiều nhưng chắc sẽ giảm đau một ít. Để tôi truyền thêm ít linh lực sưởi ấm cho ngài.

Học Phàm, cậu giúp tôi trông coi Ma Tộc, dạy võ và quy tắc cho 4 người họ trong vài ngày tôi bế quan trị phản phệ trong này, được không? Cậu đừng cho ai biết, cứ nói tôi đi Núi Tuyết có chút việc vài ngày.

Dạ, tuân lệnh. Ngài cố gắng tĩnh tâm ở đây khắc chế phản phệ, lâu lâu tôi sẽ chạy vào đưa thuốc giảm đau và truyền linh lực sưởi ấm cho ngài.

Vị Ma Sư trẻ chạy đi khỏi, Ma Tôn cố gắng vận công để áp chế cơn đau như kiếm xuyên tim của mình. Mồ hôi tuôn như suối, đau đớn chịu đựng được vài canh giờ thì ngất xỉu nằm im lìm trong mật thất.

Cả ngày tâm sự, chăm lo chuộc lỗi với Tử Đàm nhưng vẫn không quên sự biến mất kì lạ của Ma Tôn. Chạy đi tìm Ma Tôn cả ngày sắp phát khóc, may sao gặp được Ma Sư cho cậu biết tình hình thì cậu đỡ lo nhưng có chút dỗi lên giường nằm trách móc "Huynh đi mà không đưa đệ theo, lại còn không từ biệt tiếng nào nữa chứ". Nằm trằn trọc mãi không ngủ được vì thiếu hơi của vị Ma Tôn nên cậu đi lại tủ quần áo lấy một cái áo của Ma Tôn mang lại giường ôm ngủ.

Ma Sư Học Phàm sau khi vào mật thất cho Ma Tôn uống thêm thuốc giảm đau, truyền linh lực sưởi ấm thì theo lời dặn của Ma Tôn đi kiểm tra lần lượt 4 người xem có ổn không. Một người ôm cái áo ngáy o o. Hai người ôm nhau thật chặt trên giường ngủ say, không có vẻ gì là bị lạnh buốt xương. Mở cửa phòng người thứ tư bước vào đã thấy người trùm mền ấm kín mít run bần bật. Học Phàm lao đến giở mền ấm ra truyền ít linh lực để sưởi ấm, nhưng người được truyền vẫn không ngừng run rẩy.

Lạnh quá, lạnh quá, lạnh lắm.

Anh cố lên, để tôi nghĩ cách gì khác xem.

Thiếu Phi, anh lạnh lắm, em ôm anh một chút được không?

Ôm, đúng rồi, 2 người kia phát hàn tính ôm nhau khắc được hàn. Người này đang phát hàn tính, còn bản thân mình thuộc cơ thể âm hàn giống Ma Tôn. Đúng rồi, tôi sẽ giúp anh hết lạnh.

Học Phàm đỡ người Tử Đàm nằm xuống rồi ôm chặt. Chỉ vài giây sau Tử Đàm cảm thấy ấm áp rất dễ chịu nên vòng tay ôm lấy cơ thể và rúc sâu vào lòng của người đang ôm mình. Lần đầu tiên Ma Sư Học Phàm ôm một người và cảm thấy tim đập nhanh, cả người nóng rang rạo rực như vậy. Học Phàm hơi nhổm người dậy, vì tò mò muốn xem kĩ khuôn mặt của người mình đang ôm nên dùng tay nâng khuôn mặt của người đang rúc sâu trong lòng mình lên xem. Tim đập nhanh, cả người bủn rủn, hơi thở đứt quãng khi nhìn rõ gương mặt của người mà mình đang ôm. Một cảm giác không thể tả bằng lời, rất lạ, rất xao xuyến, rất mãnh liệt.

Trời chưa sáng hẳn mà Ma Sư đã lùa 4 con người như lùa bầy vịt ra mép núi Huyền Thuật luyện khí công và võ thuật. Tử Đàm cố bám dính lấy Hoàng Thiếu Phi trò chuyện vui vẻ làm người lùa vịt thoáng chút bực mình.

Thiếu Phi, tối qua em ngủ có ngon không? Em ôm anh cả đêm làm anh thấy ấm và ngủ ngon quá trời.

Hả?? Tối qua em ngủ không ngon vì lo cho một người nhưng em cố để ngủ ở phòng em chứ có qua phòng anh đâu mà ôm anh?

Thật hả? vậy tối qua không phải em ôm anh ủ ấm cả đêm hả?

Không, em ở phòng em cho tới khi Ma Sư lùa ra đây nè.

Hai người này tách ra, đi nhanh lên, nói chuyện suốt vậy?

Ma sư, Ma sư, khi nào Ma Tôn về vậy?

Không biết, Ma Tôn không có nói.

Ma Tôn có khoẻ không? Tôi thấy lo lo sao á.

Lo gì mà lo, cậu lo tập trung cùng mọi người luyện khí công đi kìa.

Thấy Thiếu Phi cứ léo nhéo hỏi về Ma Tôn nên vị Ma Sư trẻ bực mình đẩy cậu vào hàng cùng mọi người tập luyện, cú đẩy hơi mạnh nên làm Thiếu Phi loạng choạng suýt ngã. Lý Tử Đàm vội đỡ lấy người cậu rồi đột nhiên tham lam ôm chặt không buông còn nhìn vào mắt đầy yêu thương. Trong một khoảnh khắc ghen tuông thoáng qua, vị ma sư trẻ hất người Lý Tử Đàm ra văng luôn xuống vực sâu.