Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 7

Vừa về được đến nhà đã thấy 1 bóng người vác cây rìu to đi qua đi lại trước nhà, ma quân sợ có kẻ xấu đến làm hại ân nhân của mình thì liền nấp vào lùm cây trước mặt và nói với người trên lưng:

Tiểu Phi, im lặng nhé, hình như trước cửa nhà có kẻ xấu đang chờ chúng ta kìa.

Đâu, đâu, anh thấp đầu xuống để tôi coi coi.

Thấy chưa? Ông ta vác cây rìu to đi qua đi lại đó.

Trời ơi, ma quân ơi, làm tui hết hồn à. Đó là Bác Tiều sống ở cái chòi nhỏ phía sau vườn rau của mình á. Anh mau cõng tôi vào nhà coi ông ấy cần gì đi.

Nghe giọng cậu mạnh mẽ như vậy chắc hết lạnh, hết mệt rồi nhỉ. Chắc không cần tôi cõng nữa đâu ha?

Thôi, lỡ rồi cõng vào nhà luôn đi, tui thích nằm trên lưng anh hơn tự đi. Ai biểu anh hay cõng tui làm chi cho tui quen.

Một giọng nói rất nhỏ không đủ để nghe thấy "Tại tôi thích cõng cậu". Thiếu Phi cất tiếng gọi:

Bác Tiều ơi, bác Tiều, bác tìm con có gì không?

Ờ, Phi Phi, cậu về rồi hả? Tôi mang cho cậu ít bắp và khoai.

Bác để dành ăn từ từ đi, con mới mua dự trữ nhiều rồi.

Cậu nhận đi, cậu có 2 người còn bác chỉ có một thân già cô đơn.

Bác có con cái không?

Có, con trai của bác mới chết năm rồi vì bị bọn phá rừng bắn chết.

Hả???? Anh ấy làm công việc gì vậy?

Nó trạc tuổi cậu, ngày ngày đi đốn củi cùng bác trong rừng. Chúng tôi chỉ nhặt củi khô, chặt và bó lại đem về bán chứ không hề chặt phá cây rừng còn sống. Năm ngoái bác đang cùng con trai bó củi bên bờ suối thì nghe tiếng cưa, tiếng chặt cây ầm ầm. Con trai của bác chạy vào ngăn cản xua đuổi nên bị bọn chúng bắn chết ngay tại chỗ. Bác chạy thoát, rồi từ vụ đó bọn chúng cũng hơi sợ vì đã giết người nên im ắng một thời gian không chặt phá nữa. Nhưng mới gần đây bọn nó lại vào dựng lều gần hang đá nhỏ để tiếp tục chặt phá rừng.

Con trai của bác là một thiếu niên anh hùng, anh ấy sẽ được chào đón trên thiên đường. Nên bác đừng buồn nha bác.

Phi Phi, từ ngày con lên đây ở bác thấy rất vui, không thấy cô đơn nữa. Mỗi lần thấy con cười thì bác vui và cười cả ngày, bác thích nhìn thấy con và nghe tiếng của con nên hay mang đồ ăn tới, còn đừng từ chối bác nha.

Dạ, con nhận, con nhận hết. Con cảm ơn bác ạ.

Phi Phi, bạn con, cậu ấy đi đâu vậy?

Ơ, Mạc Hàn, anh đi đâu đó? Sắp tối rồi mà.

Cậu vào nhà trước đi, tôi đi đây một chút.

Đứng lại, không được đi.

Nhìn ma quân vẫn phăng phăng bước vào lối mòn dẫn ra hang đá nhỏ, biết mình nói nhẹ nhàng sẽ không thể cản được anh ta nên bất chợt ngã lăn ra đất hét lên trước sự bất ngờ của bác Tiều. Quả là không gì hiệu nghiệm bằng khi chỉ trong nháy mắt ma quân đã bên cạnh nâng cậu bế trên tay đi vào nhà.

Tiểu Phi, cậu sao vậy?

Tôi bị đau bụng.

Đau bụng mà té lăn ra đất hét lên hết hồn vậy hả?

Ai biểu tôi kêu anh đứng lại mà anh vẫn đi phăng phăng hả? Anh tưởng tôi không biết là anh đi ra tìm mấy tên phá rừng trừng trị bọn chúng sao?

Thì tại bọn xấu đó làm chuyện xấu mà còn giết người, phải cho chúng đền mạng.

Mạc Hàn, nhìn tôi này, nghe tôi nói này. Ở đây, thời đại này không giống chỗ của anh giang hồ hiểm ác, giết người không màng pháp luật. Ở đây giết người, kể cả giết kẻ xấu đều phải ngồi tù, phải bị pháp luật trừng trị. Tôi không muốn anh giết người, tôi không muốn anh gặp rắc rối. Anh có hiểu không?

Tiểu Phi, tôi hiểu rồi, cậu buông tôi ra đi.

Anh hứa với tôi đi.

Tôi hứa, tôi hứa tôi sẽ không giết người, bây giờ tôi sẽ không đi tìm bọn chúng. Buông tôi ra đi, cậu siết chết tôi rồi này.

Thiếu Phi thở phào nhẹ nhõm thả ma quân ra nằm xuống giường.

Vậy đau bụng là giả hay thật?

Là giả.

Tốt rồi, tôi giúp cậu thay đồ khô rồi ngủ sớm cho khoẻ, hôm nay mệt quá.