Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 11: Khuất nhục!

Thiên Hỏa thành người người đi lại đông đúc, hai bên đường phố xá sầm uất, các trung tâm giao dịch, cửa hàng, tửu lâu, có mặt trên khắp các nẻo đường.

Không chỉ có những con phố bán đan dược, phố bán binh khí, mà còn có những cửa hàng chuyên bán những nguyên liệu đặc biệt cho luyện đan, luyện khí, thậm chí còn có nơi chuyên bán võ học, tuyệt kỹ. Ngoài ra còn có vô số các gian hàng kì quái bán đủ các loại đồ vật.

Hai người Hoàng Thiên sau khi rời khỏi Tụ Bảo Các thì nhanh chóng đi tới một cửa hàng pháp khí.

- Không biết thanh linh kiếm hôm đó giờ còn không, nhất định phải mua bằng được a?

Trác Mộc vừa đi vừa cười cười, giơ cánh tay lên lắc lư túi trữ vật trước mặt. Hoàng Thiên đi bên cạnh im lặng không nói gì, hắn nhớ lại cảnh tượng ở trong

Tụ Bảo Các, khuôn mặt lại đỏ ửng lên, thầm nghĩ:

- Ta không có cố ý a, chỉ là nó đập vào mắt thôi!

Hai người đi một lát thì tới nơi, đây là một gian hàng nhỏ, nằm ngay trên con đường lớn nội thành, lại gần ngã tư, người đi lại đông đúc, rõ ràng nơi đây là một nơi có địa thế kinh doanh rất tốt. Xung quanh có rất nhiều lầu các hoa lệ, đặc biệt là phía đối diện có một tửu lâu khá lớn, nhìn cung cách bài trí thập phần tinh tế, khiến cho người ta có cảm giác cao quý.

Nhưng đối lập với khung cảnh xung quanh, gian hàng này trông rất cũ kỹ, lại vắng người, trước cửa hàng có treo một tấm biển hiệu bằng gỗ đã bạc màu, ghi hai chữ “Binh Phường”.

Hoàng Thiên nhìn chăm chú chiếc biển hiệu cũ kỹ này, hai chữ viết trên đó nét chữ uyển chuyển như rồng bay phượng múa, nhưng cũng không kém phần sắc bén mạnh mẽ, hiển nhiên người viết hai chữ này không phải hạng tầm thường.

Một gian hàng có cả thiên thời địa lợi nhân hòa nhưng không hiểu sao lại ế ẩm như vậy. Khẽ lắc đầu không quan tâm nữa, hắn bước chân vào trong.

- Lão già này. Lúc trước ngươi nói một ngàn linh thạch. Bây giờ, thiếu gia đã lấy ra, giờ lại lật lọng hả.

Một âm thanh cuồng ngạo vang lên khiến cho Hoàng Thiên và Trác Mộc ngẩn người. Bên trong cửa hàng có một người nam tử áo đen cùng với một gã thanh niên anh tuấn ăn mặc đẹp đẽ. Có điều, khuôn mặt tuấn tú của y lúc này có sự cuồng ngạo khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

- Công tử bớt giận, thực sự đây là thanh kiếm mà chủ nhân để lại, chúng ta không thể bán.

Trả lời hắn là một lão giả ốm yếu, mái tóc đã ngã hoa râm, thân hình gầy gộc, khuôn mặt hằn lên những vết thương của năm tháng. Bên cạnh lão là một gã thiếu niên, ánh mắt nhìn chằm chằm hai kẻ đối diện.

- Chẳng phải chỉ là thanh kiếm cũ của một tên ma đầu thôi sao, ta nói cho ngươi biết, ở trong Thiên Hỏa thành này không có việc gì mà thiếu gia ta không làm được, ngươi không muốn bán cũng phải bán.

Thiếu niên nghe thấy vậy thì tức giận, quát lớn:

- Cha ta không phải là một ma đầu.

- Còn không phải sao, hôm đó trên đỉnh Long sơn, các vị tiền bối đã tận mắt chứng kiến cha ngươi ma hóa, nếu chẳng phải trước đây hắn đã lập nhiều công lao cho chính đạo thì bây giờ cửa hàng của các người cũng sớm bị phá đi rồi.

Tên thanh niên cười cười, nét mặt cực kỳ cao ngạo. Hắn vốn là người của một gia tộc lớn trong Thiên Hỏa thành. Trước đây, khi chủ nhân của Binh Phường còn tại thế đã từng đánh bị thương cha hắn, khiến gia tộc hắn mất mặt mà đem lòng hận thù. Bây giờ đối phương sống chết không rõ, hắn liền tìm tới cửa hàng này gây phiền toái.

- Thiếu gia cần gì nhiều lời, không còn Phong Võ, nơi đây còn ai có thể ngăn được chúng ta, chi bằng trực tiếp cướp đi.

Tên nam tử áo đen bên cạnh lên tiếng, giọng điệu dường như muốn động thủ. Hắn chợt lắc mình, lao nhanh về phía trước.

Lão giả khi nãy thấy vậy nhưng không tránh né, mặt không đổi sắc khẽ phất tay, cây bổng trong tay chợt phát sáng chắn ngang một đòn của tên nam tử áo đen.

Cú va chạm tưởng chừng như bình thường nhưng lực chấn lại cực mạnh, khiến cả hai đều lui mạnh về phía sau, khóe miệng nam tử áo đen trào ra một vệt máu đỏ thẫm.

- Ngưng nguyên hậu kỳ…

Nam tử áo đen nhìn lảo giả với ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, thốt lên bốn chữ. Hắn thật không ngờ đối phương lại có tu vi như vậy, hơn hẳn hắn một bậc. Nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khóe môi nở nụ cười nham hiểm.

- Vậy thì sao chứ, ngươi nghĩ mình còn có thể vận dụng được bao nhiêu phần Nguyên lực, ta thật muốn xem xem Ngưng nguyên hậu kỳ sẽ như thế nào.

Nói rồi trong tay hắn xuất hiện một thanh đao, sát khí lăng lệ, muốn lao vào lão giả. Lúc này Hoàng Thiên bất chợt lên tiếng:

- Một tên thanh niên trai tráng lại ra tay với một lão già, không biết xấu hổ sao?

Thanh âm rất nhỏ nhẹ nhưng lại khiến cho tên nam tử áo đen phải dừng lại, ánh mắt đỏ rực nhìn Hoàng Thiên.

- Tên khốn không biết sống chết, ngươi chán sống sao?

Gã thanh niên khi nãy chợt lên tiếng, Hoàng Thiên nói vậy chẳng khác gì chửi hắn. Đang định phát tác thì bị nam tử áo đen cản lại:

- Không ngờ là đạo hữu của Thiên Hỏa tông, đắc tội rồi.

Nói rồi hắn chắp tay về phía Trác Mộc, mỉm cười. Trác Mộc lắc đầu bất đắc dĩ, hắn mặc dù bất mãn nhưng thực sự không muốn can thiệp vào chuyện này.

Bởi tu vi của nam tử áo đen ngang với hắn, nơi đây lại là địa bàn của đối phương, nếu như không có cái mác đệ tử nội môn Thiên Hỏa tông thì hắn cũng phải dữ nhiều lành ít. Nhưng Hoàng Thiên đã lỡ đắc tội với đối phương nên hắn cũng không cần ẩn nhẫn nữa.

- Ta thực sự cũng không muốn can thiệp vào việc của đạo hữu, nhưng lão giả này đối với ta từng có ân. Có thể nể mặt ta mà bỏ qua chuyện lần này không?

- Chuyện này…

Nam tử áo đen khẽ nhăn mặt, hắn mặc dù không sợ Trác Mộc nhưng cũng không muốn gây thù với đệ tử của Thiên Hỏa tông, im lặng suy nghĩ một lát, rốt cục hắn thu thanh đao lại, nói:

-

Thôi được, nể mặt đạo hữu, ta bỏ qua chuyện này, sau này nếu có thời gian, kính mong đạo hữu ghé Trần gia chúng ta, cáo từ.

Hắn xoay người, kéo theo tên thanh niên bước nhanh ra khỏi cửa hàng, không quên liếc qua Hoàng Thiên một cái như một lời cảnh cáo.

Đợi bóng hai người khuất xa, Trác Mộc mới thở phù một cái, nói nhỏ với Hoàng Thiên:

- Ta biết ngươi rất bất mãn với hai tên đó, nhưng thế gian này có nhiều thứ ngươi cần phải ẩn nhẫn, muốn bảo vệ người khác thì trước tiên phải bảo vệ mình cái đã… ài, ngươi cần phải học hỏi nhiều a!

- Cảm tạ hai vị tiểu huynh đệ đã giúp đỡ.

- Không có gì, chỉ là trông thấy bất bình ra tay tương trợ thôi, Trác Mộc ta xưa nay luôn vậy a, ha ha.

Lão giả vừa rồi còn cảm kích hắn, nhưng giờ nghe vậy không hiểu sao lại cảm thấy tên này có gì đó không ổn, da mặt hơi dày thì phải.

Hoàng Thiên nghe vậy cũng không biết nói gì, gãi gãi đầu. Hắn không biết lúc này bên ngoài, đang có một ánh mắt nhìn chằm chằm hắn:

- Xú tiểu tử này, thật thú vị!

oOo

- Phải rồi, không biết hai vị đến tiểu quán có việc gì?

- À! ta tới là vì thanh linh kiếm này, không biết lão có thể bán cho ta được không?

Trác Mộc vừa nói vừa chỉ về phía một góc, trên kệ đá đã cũ kỹ có đặt một thanh kiếm gãy đã gỉ sét, trông cực kỳ tầm thường. Lão giả khẽ nhíu mày, thanh kiếm này bị khuyết một nửa, do Phong Võ mang về, đặt ở đây đã khá lâu rồi, không hiểu sao thiếu niên này lại có hứng thú với nó.

- Thanh kiếm này vốn khuyết thiếu, chẳng khác gì một thanh phế kiếm, ngươi thực sự muốn nó.

Lão giả nhìn Trác Mộc hỏi lại.

- Phải! chắc chắn, ta muốn mua nó.

Trác Mộc ánh mắt không rời thanh kiếm, khẳng định.

- Được rồi, hôm nay huynh đệ có ân với chúng ta, xin được tặng thanh kiếm này cho ngươi thay lời cảm tạ.

- Như vậy thì tốt quá, ta sẽ không khách sáo.

Trác Mộc cầm kiếm trên tay, vuốt ve một cách say mê, rồi nhanh chóng cất vào trong túi trữ vật. Cáo từ lão giả, hai người bước ra khỏi gian hàng. Đằng sau, lão giả khẽ thở dài, nơi đây không còn yên bình nữa, phải mau chóng rời đi.

Bước ra khỏi gian hàng, chợt có một thanh âm vang lên khiến Hoàng Thiên rợn tóc gáy:

- Tiểu tử gan không nhỏ a!

Hắn giật mình quay lại, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp chừng mười lăm mười sáu đứng dựa vào cánh cửa, ngón tay khẽ vuốt vuốt mái tóc. Một thân y phục màu lam phất phơ trong gió.

Nàng đứng đó trông cực kỳ dịu dàng nhưng không hiểu sao lại khiến cho Hoàng Thiên lòng cảm thấy bất an. Trác Mộc nhìn qua thiếu nữ, khẽ sững sờ, còn Hoàng Thiên lại vờ như không quen biết, bước về phía trước.

- Nhìn thấy rồi còn muốn bỏ đi sao?

Thiếu nữ bị Hoàng Thiên lơ đi thì bực mình thốt lên, vẻ mặt trở nên ửng đỏ. Hoàng Thiên cười khổ, xoay người nói với thiếu nữ:

- Vậy thư thư muốn như thế nào, ta thực sự không cố ý, chỉ tại nó đập vào mắt thôi…

Thiếu nữ nghe vậy thì biến sắc, vội vàng lên tiếng chặn ngang lời hắn:

- Ngươi còn nói nữa…

Trác Mộc đương nhiên không hiểu chuyện gì, hắn có cảm giác dường như có cái gì đó mờ ám giữa hai người. Bèn chen vào:

- Hoàng Thiên, ngươi giấu ta chuyện gì phải không, ngươi làm gì con gái nhà người ta rồi?

- Ngươi câm miệng lại cho ta.

Thiếu nữ tức giận tung một cước đá bay Trác Mộc ra ngoài:

- Ta không quan tâm vô tình hay cố ý, ngươi nhìn thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm…

- Xin lỗi, ta không có hứng thú với nữ nhân ngực lép!

Câu nói của Hoàng Thiên không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

- Ngươi… rõ ràng ý ta không phải vậy, ngươi thật đê tiện.

Thiếu nữ vừa giận vừa xấu hổ, rõ ràng đối phương đã cố ý hiểu nhầm ý của nàng. Còn dám chê nàng là… hai tay bất giác giơ lên che đi.

- Thư thư còn gì nói không? Nếu không thì ta đi trước a!

- Xúc phạm người khác còn muốn bỏ đi như vậy sao? Thật làm mất mặt Thiên Hỏa tông ta.

Một thanh âm từ xa vang lên khiến cho vẻ mặt Hoàng Thiên chợt biến. Từ trong đám đông bước ra một thân ảnh, một thân áo trắng cực kỳ bắt mắt, hắn đứng đó như hòa hợp với thiên địa, quanh thân như có như không tỏa ra một làn khí trắng. Hắn tuổi không lớn lắm, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, lại có nét gì đó cực kỳ cuốn hút.

Khi Trác Mộc trông thấy đối phương thì biến sắc, khẽ nhìn Hoàng Thiên không nói gì.

- Việc của Hoàng Thiên ta không cần ngươi xía vào.

Tên thanh niên mặt không biểu cảm, nhìn Hoàng Thiên cất tiếng:

- Việc riêng của lũ hạ nhân các ngươi thì ta tất không quản, nhưng việc gây ảnh hưởng tới thanh danh của tông môn thì lại khác rồi.

Nói rồi hắn quay sang với thiếu nữ, giải thích:

- Thật tình xin lỗi, hắn vốn là một tên tạp vụ trong tông môn, quản giáo không nghiêm, đắc tội tiểu thư rồi…

Sau đó, hắn quay sang tiến về phía Hoàng Thiên. Trác Mộc thấy vậy thì biến sắc, muốn lao tới ngăn cản nhưng lại bị một luồng lực lượng khủng bố bao trùm, khiến hắn không thể nhúc nhích, vội vàng hét lên:

- Diệp Vọng, ngươi muốn làm gì?

- Làm gì ư? Trước tiên hãy quỳ xuống tạ tội với Dương tiểu thư đi.

Trên khóe môi của Diệp Vọng nở một nụ cười tàn nhẫn, hắn giơ tay về phía trước, một luồng lực lượng vô hình lan tỏa ra khiến mọi người xung quanh không chịu được mà phải thối lui.

Hoàng Thiên vẫn đứng đó, hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn thân ảnh phía trước một cách căm thù. Khóe miệng đã trào máu tươi, xương cốt phải gánh chịu một lực lượng quá lớn mà vang lên tiếng răng rắc. Nhưng hắn vẫn đứng đó, kiên cường chống đỡ.

Máu từ thất khiếu, từ từng lỗ chân lông bị Nguyên lực tối cường mạnh mẽ ép ra, trông cực kì ghê rợn. Hoàng Thiên thống khổ, ánh mắt nhìn những người xung quanh, ai cũng có vẻ mặt vô tình, có kẻ lại hả hê, cũng có kẻ ánh mắt đầy thương hại.

Lại nhìn về phía thiếu nữ, nàng vẫn đứng đó, khuôn mặt có chút không nỡ, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Hoàng Thiên hắn từ khi sinh ra tới nay, chưa bao giờ làm một việc xấu, cũng không gây thù chuốc oán với ai. Vậy mà bây giờ, hắn liên tục bị người ta ức hiếp, và những người xung quanh thì lạnh lùng, vô cảm.

Vì cái gì? Vì cái gì mà hắn bị đối xử như thế, hắn không biết, hắn không cam lòng. Ánh mắt của hắn lại thay đổi, đen, lạnh lùng và chết chóc.

Một tấc, hai tấc, năm tấc… cơ thể hắn thấp dần thấp dần, xương chân rạn nứt gần như sắp vỡ nát. Bàn chân không biết tự lúc nào đã máu thịt bầy nhầy, từng dòng máu đỏ tươi chảy xuống nền đá, ấm nóng mà thê lương.

Đầu gối chạm đất, không một tiếng rên, không một chút cảm xúc, hắn cúi gục đầu. Hôm nay, Hoàng Thiên hắn đã phải quỳ, không phải quỳ phụ mẫu, mà quỳ trước kẻ thù.