"Cốc cốc..."
"Xin chào! Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi là một bán ma nhân đang đi tìm chị mình, xin hãy giúp đỡ, tôi không có ý định xấu với các bạn." - Tà Huyết nói vọng vào qua khe cửa, yên lặng chờ sự hồi đáp. Tiếng nói cười trong nhà bỗng im bặt. Ba thiếu nữ đã để ý thấy có sự xuất hiện của kẻ lạ. Tà Huyết hơi đánh trống ngực, tiếp tục chờ đợi nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. "Xin chào, tôi biết có người trong nhà, tôi không mang theo vũ khí và chỉ đi một mình, làm ơn rủ lòng thương, tôi thực sự chỉ cầu xin sự giúp đỡ." - Tà Huyết thử lại lần nữa với giọng khẩn khoản hơn. "Chị mau mở cửa cho anh ấy vào đi." - Hồng Hoa lí nhí nói, nàng kéo kéo váy của Tử Tinh. "Chị xem, em gái của chúng ta trứng rụng lộp bộp rồi kìa." - Bạch Cúc cười khúc khích trêu chọc. "Suỵt! Để hắn đợi thêm một chút đi, chúng ta đã đóng kịch thì phải diễn thật đạt, đừng lộ ra sơ hở." - Tử Tinh trả lời bằng giọng nói rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho hai cô em gái nghe. Ba nàng để cho Tà Huyết đứng ở bên ngoài gần nửa tiếng, thì mới chịu hồi đáp. "Chàng trai, chúng tôi không có dư đồ ăn, hãy tìm nơi khác đi." - Âm thanh của Tử Tinh, nàng cố nói bằng giọng lạnh lùng. "Thưa tiểu thư, tôi chỉ là một ma nhân máu đang trêи đường tìm kiếm chị mình, tôi không cần thức ăn, chỉ xin được tá túc lại một đêm để hồi sức, sáng mai khỏe lại tôi sẽ đi ngay." - Tà Huyết giải thích chậm và đều, hy vọng các thiếu nữ sẽ tin tưởng. "Chị, em vừa quét hình xung quanh rồi, chỉ có một mình anh ta thôi. Anh ta không nói dối đâu." - Tà Huyết nghe thấy giọng nói lanh lẹ của cô em út vang lên, nàng giống như đang rất sốt ruột. "Chúng tôi tạm tin anh, nhưng anh chỉ được ở lại một đêm và phải đi ngay vào sáng mai, hoặc chúng tôi sẽ xử lý anh!" - Chị cả nghiêm giọng nói. "Đó là tất cả những gì tôi muốn, thưa tiểu thư." - Tà Huyết trả lời chắc nịch. Cánh cửa trước mặt hắn tự động hé ra, khung cảnh bên trong căn nhà dần dần hiện lên. Tà Huyết hơi bất ngờ vì trong đây rộng hơn mình nghĩ rất nhiều, không gian thoáng mát, sạch sẽ, nội thất bày trí một cách hài hòa, ngăn nắp. Chị cả đang đứng trước mặt Tà Huyết, theo sau là hai cô em gái, họ cảnh giác giữ một khoảng cách an toàn với hắn. Ba cặp mắt tò mò nhìn về phía hắn, nửa thích thú, nửa dò xét. Họ mặc trêи người những lớp váy ngủ mỏng tang, cảm giác giống như đem một làn sương trắng phủ lên người hơn là đang mặc y phục. Những đường cong quyến rũ của họ lấp ló, ẩn hiện sau màn sương ấy, thật sự là khiến Tà Huyết không thể rời mắt. "Này kẻ lạ kia, cẩn thận con mắt của anh!" - Cô em thứ thay đổi nét mặt, giọng cô đanh lại, trêи tay rực cháy một quả cầu lửa. "Chị đừng hù anh ấy chứ!" - Hồng Hoa liền kéo áo Bạch Cúc. "Tôi...tôi rất lấy làm xin lỗi, thưa các quý cô, tôi đã quá vô lễ rồi, nhưng thực sự các cô mới xinh đẹp và rực rỡ làm sao, giống như những nữ thần hoa vậy, tôi không thể không ngắm nhìn." - Tà Huyết cúi đầu xuống và tán dương họ. "Nữ thần gì chứ, anh tâng bốc chúng em quá rồi..." - Cô em út đỏ mặt, che miệng cười khúc khích. "Hừ! Tên này cũng khéo ăn khéo nói đấy nhỉ." - Cô em thứ hừ nhẹ. Cô búng tay dập tắt quả cầu lửa. Chị cả nãy giờ vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, cô khẽ hất tay một cái, chỉ vào những bộ váy họ đang mặc, lập tức trêи váy mọc ra những đóa hoa xinh đẹp, khéo léo che đi những chỗ cần che trêи cơ thể ba chị em. "Chúng tôi đang dùng bữa, anh cũng sẽ được mời, nhưng hãy nhớ phải đi ngay ngày mai!" - Tử Tinh nhắc lại điều kiện. "Vâng thưa cô, như đã hứa, tôi chỉ cần được nghỉ tạm qua đêm và không cần thức ăn, xin cô hãy dẫn tôi tới nhà kho, đêm nay tôi sẽ ngủ ở đó, tránh làm kinh động tới ba người." "Chị Tử Tinh chỉ đùa thôi, anh đã được chị cho phép vào đây thì tất nhiên được xem như là khách rồi, cùng ngồi xuống và thưởng thức bữa ăn nào." - Hồng Hoa rối rít như chú chim non, chạy đến kéo lấy tay Tà Huyết dẫn vào phòng ăn, nhanh nhảu ấn hắn ngồi xuống ghế. Phòng ăn tỏa ra không khí ấm áp, gần gũi. Trần nhà đính những bông hoa phép thuật trong suốt như pha lê, chúng đang phát ra thứ ánh sáng lung linh, diễm lệ, đưa cơ thể vào trạng thái thư giãn, dễ chịu. Nội thất phòng này tất thảy đều được làm từ gỗ. Chiếc bàn ăn to lớn đặt ngay giữa phòng cũng không phải là loại bàn thông thường, nó được tạo nên từ những nhánh cây uốn cong, bện chặt lại với nhau mà thành. Cả bộ ghế xếp xung quanh cũng được bện từ những sợi dây leo nhỏ. Bề mặt chúng được cẩn thận mài nhẵn, bên trêи chạm khắc họa tiết những bông hoa nhỏ tinh tế, cong cong uốn lượn. Tà Huyết để tay lên chiếc bàn, cúi người hít hà. Trêи bàn lúc này bày ra những đĩa thức ăn nghi ngút khói, tỏa ra hương thơm ngào ngạt kϊƈɦ thích dạ dày. Những cái đĩa đựng thức ăn được làm từ cánh hoa và lá cây. Đĩa của chị cả là cánh hoa màu tím, của cô em thứ là cánh hoa màu trắng, của em út là cánh hoa màu đỏ, còn của Tà Huyết là một chiếc lá. "Anh cứ tự nhiên ngồi vào ghế của mình nhé. Nào mọi người, chúng ta tiếp tục bữa ăn." - Tử Tinh vui vẻ cất lời. "Này kẻ lạ mặt, sao anh không giới thiệu về mình một chút đi." - Bạch Cúc nói với giọng lạnh lẽo, nàng mặc dù ngoài mặt lạnh lùng, nhưng thực ra cũng đã bắt đầu thích Tà Huyết, muốn biết thêm về hắn. "Tôi là một bán Ma Nhân Máu, đến từ ngôi làng trêи ngọn núi phía Đông. Tôi sống với chị gái, chị tôi đã mất tích một cách kỳ lạ, nên tôi đang đi tìm nàng." - Tà Huyết thành thật trả lời. Sẵn tiện kể vắn tắt cho họ nghe những sự kiện mà hắn đã trải qua trong mấy ngày qua. "Tội nghiệp chị gái cậu quá, chắc nàng ấy đang rất mong cậu." - Tử Tinh lấy làm xúc động, nàng là một người chị, nên nàng biết tình cảm chị em quý giá tới mức nào. "Chậc, tôi khuyên thật, anh nên quay trở lại rèn luyện thêm vài năm nữa đi, yếu như anh thì chưa tìm được chị mình, có khi đã bị lũ côn trùng ăn rồi." - Bạch Cúc mỉa mai. "Kìa chị!" - Hồng Hoa trừng mắt liếc chị mình, vẻ không đồng tình. "Em thấy anh ấy thật dũng cảm, em còn chưa bao giờ đi ra khỏi vườn hoa nhà mình." "Nhất định anh sẽ tìm được chị gái của mình thôi, cố lên." - Hồng Hoa nhoẻn miệng cười với Tà Huyết, nụ cười của nàng giống như một thiên thần an ủi hắn. "Cậu đã giới thiệu về bản thân, vậy chúng tôi cũng sẽ giới thiệu về mình, tôi là Tử Tinh, chủ nhân của cánh đồng hoa này, còn đây là em gái tôi Bạch Cúc." - Tử Tinh vừa nói vừa chỉ tay về phía em gái. "Còn đây là ... " "Em là Hồng Hoa, nhỏ nhất nhà, nhưng em đã mười lăm ngàn năm tuổi rồi đó nha, hì hì." - Hồng Hoa nhanh nhẹn tự giới thiệu về mình. Tà Huyết ngẩn người vài giây khi nghe Hồng Hoa tự giới thiệu. "Mười...mười lăm ngàn năm tuổi, mình có nghe nhầm không nhỉ?" - Hắn suy nghĩ một chút. "Này Hồng Hoa, em mới mười lăm tuổi đúng không, trông em rõ ràng là nhỏ hơn anh mà, ma nhân chỉ có hai trăm năm tuổi thọ thôi, làm sao em mười lăm ngàn năm tuổi được." - Tà Huyết hiếu kì hỏi, hắn cảm thấy Hồng Hoa rất dễ thương, nên muốn nói chuyện với nàng nhiều hơn một chút. "Nhưng em đâu phải là ma nhân, anh nhìn này!" - Hồng Hoa trả lời, nàng quên mất là đang đóng kịch cùng với hai người chị của mình. Hồng hoa xoay người nhẹ một cái, biến thành hình dạng thật của nàng. Da thịt trắng muốt của cô bắt đầu chuyển dần sang màu xanh, bộ váy màu hồng nhạt cũng được thay thế bằng những cánh hoa chen chúc với lá cây. Tóc cô ấy cũng cuộn lại thành hình những cánh hoa xếp vào nhau, rồi hóa thành một bông hoa hồng thứ thiệt. Giờ đây trông cô như một cây hoa có khuôn mặt ma nhân vậy. Tà Huyết chợt nhận ra vấn đề, làm thế quái nào lại có ba cô gái Ma Nhân Tộc sống giữa vườn hoa rộng mênh ʍôиɠ thế này được chứ. Hắn đã nhận ra họ chính là thánh tộc, Hoa Yêu Thánh Tộc, một chủng tộc thuộc họ thực vật cấp cao, có thể biến thành hình dạng ma nhân. Mà hỡi ôi, Thánh tộc và Ma tộc chính là kẻ thù trời sinh truyền kiếp! Trái tim Tà Huyết bỗng chốc chùng xuống. Ma quỷ vẫn thường rỉ tai nhau về truyền thuyết Hoa Yêu, họ có thể biến thành hình dạng thiếu nữ xinh đẹp, hay mỹ nam anh tuấn. Rồi dùng sắc đẹp dụ dỗ những kẻ ngu ngốc, đi vào xào huyệt của họ, rồi giết chết, hút sạch máu thịt. Khuôn mặt Tà Huyết trở nên vô cùng khó coi, nếu truyền thuyết là thật thì hắn đã bước chân vào chỗ chết. "Không! Mình không thể chết ở đây được, mình phải tìm được Hải Lam!" - Tà Huyết tự nhủ thầm, ánh mắt hết sức tập trung vào ba cô gái, sẵn sàng cùng họ chiến đấu.