Ma Vương Vú Em

Chương 2: Tâm Hồn Lạnh Giá

Cậu bé sững sờ, cảm thấy cực kì kì lạ. Kể cả người này không có sữa thì tại sao chính mình không tự mình ngậm mềm bánh mì cho con gái ăn, mà lại phải nhờ một tên ăn mày chứ?

Nhưng đã không còn thời gian cho cậu nghĩ nhiều, cậu vội vàng đem một mẩu bánh mì nhỏ bỏ vào miệng, dùng nước bọt làm mềm nó. Bánh mì vẫn ngọt như trước, nhưng chỉ được ngậm trong miệng, không được nuốt, lại phải phun ra nữa, đấy là một điều rất khó chịu.

“Hừ!”

Cậu cắn môi, lấy một nắm tuyết rửa sạch tay, lấy một chút dịch bánh mì ra, đưa tới bên miệng đứa trẻ. Cùng với sự hỗ trợ của mẹ bé, cuối cùng cậu cũng cho bé ăn được một chút.

Cậu cứ đút như vậy. Cắn bánh mì, ngậm mềm, đưa vào trong miệng đứa bé. Bụng cậu vẫn đói như trước, bánh mì thơm ngọt vẫn đang dụ dỗ cậu hãy nuốt chúng vào bụng. Nhưng khi thấy khuôn mặt đứa trẻ dần dần hồng hào, cậu không thể nào nuốt được miếng bánh mì xuống.

Cuối cùng, bé gái không ăn nữa. Bé nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Cậu bé thở ra một hơi, cau mày nhìn chiếc bánh mì đã mất hơn nửa trong tay, cuối cùng đưa về phía người phụ nữ kia.

“Cho cô. Đừng có để cho nó lại bị đói.”

Người phụ nữ kia lẳng lặng nhìn đứa trẻ trước mắt, cô có thể nghe được tiếng kêu của bụng cậu, cũng có thể thấy cậu muốn chiếc bánh mì trong tay như thế nào. Nhưng đứa bé này vẫn đưa thức ăn của mình ra, chỉ để cứu con gái của cô...

Người phụ nữ suy nghĩ một chút, kéo áo choàng ra, lộ hoàn toàn gương mặt ra ngoài. Cậu bé cuối cùng cũng thấy khuôn mặt thật sự của người phụ nữ này.

Tuổi của cô cũng không lớn, chắc chắn không quá hai mươi. Cho dù cậu còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra cô gái trước mắt này rất xinh đẹp, xinh đẹp tới mức khiến người nhìn ngạt thở. Nếu như là người đàn ông trưởng thành ở đây, sợ rằng đều sẽ vì gương mặt này mà điên cuồng. Nhưng cũng may cậu còn chưa tới tuổi tò mò về người khác giới, cho nên ngoại trừ xinh đẹp ra, cậu cũng không suy nghĩ gì khác.

“Cậu biết ta không? Cậu bé.”

Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, cậu lùi lại phía sau một bước, nói:

“Tôi không biết cô. Tình huống của tôi tốt hơn cô, nên cô đừng nghĩ dùng tên cô để cho tôi tôn trọng.”

Biết được cậu bé trước mắt không biết mình, người phụ nữ này liền yên tâm. Cô thò tay vào ngực, dường như muốn lấy thứ gì đó, nhưng nghĩ nghĩ, tay cô vẫn dừng lại.

“Đứa bé này có thể nhường thức ăn cho con gái mình, có lẽ bản tính không xấu. Nhưng lúc trước, hành động của nó có vẻ tự tư và thù hằn hơn là tha thứ, bao dung. Vả lại con dao trên người nó cũng có mùi máu tươi. Không được, không thể giao tất cả cho nó một cách đơn giản được. Kể cả tình huống có khẩn cấp hơn nữa, cũng không thể tùy tiện...”

Ngay khi cô do dự, thì bé gái trong ngực cô lại không bình thường. Cô cúi xuống, chỉ thấy khuôn mặt bé gái càng đỏ hơn trước, hơn nữa còn lộ ra vẻ khó chịu và suy yếu. Sờ trán của nó... thật nóng! Có lẽ trận tuyết rơi này đã khiến cho nó bị nhiễm lạnh.

Cậu bé khi nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ trở nên lo lắng thì cũng hoảng hốt, vội vàng đi tới. Khi cậu thấy cô sờ trán bé gái rồi lộ ra sầu khổ thì cậu đã biết rõ tình hình.

“Này, cô có tiền hay không? Mau đưa nó đi khám bệnh.”

Cậu bé lo lắng nói, nhưng người phụ nữ kia lại lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự mê man.

Tình trạng bé gái càng lúc càng tệ, nó không ngừng hít thở, tần suất càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng nhanh. Nhanh tới nỗi mắt cũng không mở được.

Cậu bé khẽ cắn môi, xoay người định đi ra ngoài. Người phụ nữ thấy thế vội vàng hỏi:

“Cậu muốn đi đâu vậy?”

“Tiệm thuốc.”

“Cậu có tiền sao?”

“Tôi có dao!”

Nghe được câu trả lời của cậu, khuôn mặt người phụ nữ trầm xuống. Nhưng khi thấy cậu bé cũng không quay đầu lại tiếp tục bước đi, khuôn mặt cô lại dãn ra...

“Cũng không thể trách nó. Nó chịu vì con gái mình mà đưa bản thân vào nguy hiểm, đây đã là lời hứa tốt nhất...”

Người phụ nữ ôm lấy bé gái, hôn lên trán nó. Sau đó, cô duỗi đôi tay khô gầy không tương xứng với khuôn mặt tuyệt mỹ của mình ra, vạch trên mặt tuyết một cái, những bông tuyết chậm rãi bay lên, trôi nổi giữa không trung.

“Đi đi, bảo vệ đứa bé kia, đừng để nó có chuyện, cũng đừng để cho nó khiến người khác có chuyện.”

Bông tuyết bay quanh không trung một chút, rồi bay về phía cậu bé nhanh như chớp. Sau khi những bông tuyết đó bay đi, người phụ nữ này lại vươn tay lần nữa, đọc thầm vài từ tối nghĩa. Một quả cầu ánh sáng màu trắng dần dần hiện lên trên tay cô.

Khi quả cầu tới gần bé gái thì hô hấp của bé lập tức bình thường hơn nhiều. Chỉ một lát, nhiệt độ của cô bé bình thường trở lại, chờ tới khi bé hô hấp trở lại bình thường, người mẹ liền thở phào, buông tay ra, quả cầu ánh sáng trong tay cũng tiêu tán theo.

“Con gái, thật xin lỗi... mẹ và ba chỉ sợ không thể chăm sóc con nữa. Mẹ không biết sau này con có hận chúng ta hay không, nhưng hôm nay mẹ vì an toàn của con, có thể phải đưa con cho đứa bé kia... Xin con… Đừng hận cha mẹ...”

Lạnh lẽo và tối tăm là cảm giác duy nhất mà con đường này mang tới cho người đi đường. Cậu bé vuốt ve con dao trong ngực, bởi vì cầm dao có thể làm cho cậu tăng thêm dũng khí, cậu đi trên mặt đường đầy tuyết.

Đôi giày bằng vải đay thô của cậu đã hoàn toàn rách nát, đầu ngón chân lộ ra ngoài. Từ ngõ nhỏ an toàn đi tới đường cái đầy nguy hiểm, khiến cậu phải suy nghĩ một chút, bởi vì bên ngoài quá lạnh, rất không an toàn.

Tuyết, càng lúc càng nhiều hơn.

Trên mặt đất phủ một lớp tuyết dày, chỉ cần đi qua đều để lại một cái hố.

Cậu bé không ngừng xoa tay, đem mẩu bánh mì chỉ còn nhỏ bằng ngón tay cho vào miệng, dùng nước bọt làm ướt. Cậu không dám cắn, cũng không nỡ cứ nuốt vào như vậy. Miếng bánh mì cứng như đá này là thức ăn duy nhất của cậu, cậu không nỡ ăn hết mà muốn nhấm nuốt một cách tinh tế, dùng để chống lại cơn giá lạnh bên ngoài.

Một bóng người nhỏ bé đi trên đường phố rộng lớn. Cậu dựa vào tường, giống một con chuột chậm rãi đi về phía trước. Ở ban đêm như này, lãng phí thể lực không khác gì là tự sát. Đi chậm rãi sẽ an toàn hơn là đi nhanh.

Tích..., Tắc..., Tích....., Tắc......

Bây giờ là mấy giờ? Cậu nhìn về phía chiếc đồng hồ thạch anh ở ngã tư đường... tám giờ, nếu là những ngày bình thường thì hiện tại cậu đã ở trong ổ được dựng bởi tấm vải rách của mình dưới vòm cầu rồi, nơi đó ấm áp như lò sưởi vậy. Nhưng hiện tại, cậu lại đang chậm rãi đi về phía tiệm thuốc.

“Vì sao?”

Bất tri bất giác, cậu đột nhiên tự hỏi mình vấn đề này.

Dựa vào cái gì mà mình phải đi lấy thuốc cho một đứa trẻ không quen biết? Nó sống hay chết thì có gì liên quan tới mình đâu? Nếu được sinh ra trên thế giới này thì mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm cho mạng sống của mình, kể cả trẻ sơ sinh cũng vậy.

Đúng, tại sao mình lại phải chăm sóc nó? Nó chết, bởi vì nó không đủ tư cách tiếp tục sống mà thôi. Không đáng vì nó mà mình phải đi liều mạng, dựa vào một con dao cùn đi cướp tiệm thuốc. Lại nói, mình còn không biết thuốc nào mới có thể chữa được bệnh của nó, đi tới thì được cái gì?

Tuyết trắng rơi xuống như một lễ rửa tội bao phủ cậu bé. Trái tim của cậu cũng giống như thế giới màu trắng đáng sợ này, dần dần lạnh lùng. Cậu không bước tiếp nữa mà dừng lại, xoay người, cậu không muốn trở lại đầu hẻm nhỏ kia nữa mà muốn trở lại cái ổ nhỏ của mình, đắp chăn và dùng giấc ngủ để chống lại thời tiết lạnh lẽo và cơn đói của mình.

“Ọc....”

Đói quá, nếu không cho nó mẩu bánh mì thì thật tốt.

Cậu bắt đầu quay về, móng chân cậu đã bị đông cứng đến mức nứt ra, những tia máu chảy ra cũng rất nhanh bị đông lại. Hai chân cậu càng ngày càng chết lặng, ngón tay đã mất cảm giác. Nếu như không nhanh trở lại cái ổ của mình thì cậu nhất định sẽ chết cóng.

“Tên bại hoại! Muốn chạy trốn sao? Sứ giả chính nghĩa đang chờ ngươi ở đây!”

Đột nhiên có một giọng nói của một cô bé từ phía sau truyền tới làm cậu giật mình, cậu lập tức chạy thật nhanh vào một ngõ nhỏ chất đầy rác rưởi.

Cậu biết thân phận của mình, một là kẻ trộm, hai là kẻ cướp. Còn thân phận thứ ba là tội phạm giết người thì cậu tin rằng bản thân sẽ mắc phải nhanh thôi, nên cậu phải cảnh giác với tất cả những binh lính lạnh lùng và tàn nhẫn kia, cậu giống như một con gián vậy, người gặp người đánh, người gặp người chửi.

“Hừ! Ngươi cho rằng chạy trốn là ta không nhìn thấy ngươi sao? Đi ra ngoài! Không ra sao? Tốt, vậy thì ta sẽ tới lôi ngươi ra ngoài!”

Thanh âm của cô bé kia lại vang lên. Nghe được câu nói này, cậu đưa tay nắm chặt con dao cùn. Quả tim cậu đập nhanh, không phải lo sợ vì sắp giết một cô bé, mà lo sợ rằng nếu như không thể giết chết cô bé thì khi bị người nhà cô bé bắt được, cậu chết chắc.

Tuyết, vẫn tiếp tục rơi.