“Cậu nhóc, ta nghĩ là nên nói cho cậu một số chuyện.”
Cô gái kia đi tới bên cạnh con sói, chậm rãi ngồi xuống. Giờ phút này, con sói lớn kia cũng mở ra đôi mắt đỏ như máu ra, nhìn chằm chằm vào Ngu Ngốc.
Ngu Ngốc không biết đối phương muốn làm gì, tuy cô ta vừa chữa thương cho cậu, nhưng cậu chưa bao giờ thấy kiểu chữa thương như vậy. Ít nhất là người trong tiệm thuốc và bệnh viện không có làm như vậy. Nghĩ tới khuôn mặt bí ẩn của cô ta, Ngu Ngốc cảnh giác trở lại, cậu ôm bé gái vào ngực, nhìn thẳng vào cô gái kia.
Nụ cười dịu dàng dưới lớp mũ đã biến mất. Thay vào đó, là một giọng nói nghiêm túc và uy nghiêm. Cô gái nắm lấy một nắm cát nhỏ, giơ tay lên cách mặt đất khoảng năm xen-ti-mét, mở tay ra. Những hạt cát đó rơi xuống, nhưng ngạc nhiên là những hạt cát không rơi xuống đất, mà là ngưng tụ thành một con quái vật đầu rắn, chân nhện, đuôi bọ cạp.
“Đừng sợ, thứ này chỉ là ảnh ảo. Nhóc đừng nghĩ nó chỉ nhỏ chừng này, kích cỡ của con quái vật này lớn cỡ một ngọn núi. Tám trăm năm trước, con quái vật này đã phá huỷ một nửa Đại Lục Bi Thương, trở thành tai nạn huỷ diệt kỉ nguyên lớn nhất.”
Ngu Ngốc yên lặng nhìn chăm chú vào con quái vật kia, không biết cô gái kia muốn nói cái gì.
“Thực lực của thứ này quá cường đại, năm đó mọi người trên Đại Lục Bi Thương tốn một thời gian thật dài, bỏ ra một cái giá rất lớn mới có thể tiêu diệt nó. Vì vậy mà, năm mươi ba quốc gia hủy diệt, mấy chục triệu người chết oan chết uổng. Thậm chí sau khi tiêu diệt con quái vật mười năm, đa số quốc gia vẫn không thể phục hồi, số người chết đói, chết khát gần như bằng với số người chết vì chiến đấu.”
“Đây là một đoạn lịch sử vô cùng bi thảm, nhưng tiếc là, quái vật như này không chỉ có một con.”
Cô gái lại nắm thêm một nắm cát, vẩy giữa không trung. Những hạt cát rơi xuống tạo nên rất nhiều quái vật hình thù cổ quái tại trong hang động, một số quái vật thậm chí còn chạy đến bên chân Ngu Ngốc, khiến cậu không khỏi co chân.
“Lấy tiêu chuẩn cơ bản của nhân loại để chia, những ma thú này đại khái chia làm mười cấp bậc. Từ ma thú cấp một hạ đẳng nhất đến đẳng cấp cao nhất là ma thú cấp Sử Thi, số lượng sắp xếp theo kiểu Kim Tự Tháp. Nhưng điều ta muốn nói là, trước Kỷ Nguyên thứ hai, chưa bao giờ có tình trạng ma thú hoành hành.”
“Trận chiến cuối cùng vào kỉ nguyên thứ hai, là một trận chiến không thể dùng lời nói mà hình dung được. Cuộc chiến đấu thật sự ác liệt, thương vong cực lớn, có lẽ dựa vào trí nhớ cũng không cách nào miêu tả chi tiết.”
Nói đến đây, cô gái liếc nhìn vào cánh tay phải của Ngu Ngốc.
“Cuộc chiến đấu kia tuy kết thúc với việc nhân loại dành được thắng lợi, nhưng một số loại sức mạnh không nên tồn tại vì chủ soái bên địch bị phong ấn mà mất đi khống chế, từ một không gian khác tràn ra bên ngoài, ăn mòn thế giới này. Rất nhiều sinh vật đều bị lây bệnh, sau đó lần lượt phát sinh đột biến. Thời gian trôi qua hơn nghìn năm, không còn xuất hiện lượng lớn ma thú cấp Sử Thi, nhưng cho dù là ma thú bình thường, cũng tạo thành uy hiếp với nhân loại.”
Ngu Ngốc cúi đầu, không biết tại sao đối phương muốn nói với mình những lời này.
“Cậu bé, cậu biết ta tại sao phải nói cho biết những này sao?”
Cô gái nhẹ buông tay, những con quái vật từ cát kia tiêu tán, một lần nữa hóa thành cát bụi về với đất.
“Bởi vì, nhóc rất giống một con dã thú.”
“Trong mắt của ta, nhóc giống như một con dã thú đang tìm kiếm con mồi không có khát nhau. Cũng bởi vì dã thú không có lòng tự tôn, không có đạo đức, mọi thứ chúng làm chỉ để sống sót, cho nên mới thèm muốn sức mạnh, không cách nào kháng cự được sự được sự dụ dỗ của "Sức mạnh không nên tồn tại”.”
Ánh mắt dưới áo choàng nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của Ngu Ngốc, giống như cảm nhận được điều gì, Huyết Đồng đã mở ra, dùng con ngươi đỏ rực kia để đáp lại cô gái đối diện.
“Nhưng mà, người thì vẫn là người, không phải là dã thú. Ta thật sự không muốn nhóc nối gót “Người Phía Trước”. Ta cũng không hy vọng nhìn thấy một ngày nào đó nhóc sẽ đánh mất bản thân, trở thành một thứ sẽ khó đối phó hơn ma thú cấp Sử Thi.
Ám Diệt hừ một tiếng, phát ra cười lạnh:
“(Ngôn ngữ không biết) Nói nhảm hết lời này đến lười khác.”
Ánh mắt kia sâu thẳm như sao trời:
“(Ngôn ngữ không biết) Đúng vậy a... Ta không muốn lại phải phong ấn ngươi lần nữa. Không phải là vì ngươi, mà là vì đứa bé quấn chăn này.”
Ám Diệt cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cô gái ngẩng đầu, khi ánh mắt từ Ám Diệt chuyển sang Ngu Ngốc, vẻ lạnh lùng lại trở lại thành dịu dàng...
“Nhưng là trẻ con, nhóc cũng có quyền lợi lựa chọn, đúng không?”
Nói xong, cô gái trỏ ngón trỏ lên chóp mũi cậu. Khuôn mặt dưới mũ trùm khẽ nở nụ cười. Cô gái lớn tiếng nói ra:
“Bởi vì một vài nguyên nhân, ta không thể can thiệp thế giới. Nhưng ta có thể cho ngươi lựa chọn. Nhóc, bây giờ ta cho nhóc hai cái tương lai, nhóc tự mình chọn lựa đi.”
Ngu Ngốc ngẩng đầu, vẫn không hiểu đối phương muốn nói cái gì. Không đợi cậu kịp phản ứng, ngón tay của cô gái khẽ co lại, nhẹ nhàng búng ra...
Những mảnh đá vụn bay ra vào mặt cậu, thật là đau.
Trái tim của cậu như ngừng... Không, nói cho đúng, trái tim của cậu là vào lúc ấy quên đập. Ở trên vách đá bỗng dưng có thêm một cái lỗ to như nắm tay. Cái lỗ này vẫn còn kéo dài, vậy mà... Không nhìn thấy đáy...!
“Đây là sức mạnh, ta có thể dạy nhóc như thế nào cách chính xác để có được sức mạnh. Sức mạnh vô song có thể đối kháng trăm người, ngàn người, vạn người. Chỉ cần sức mạnh như này, nhóc sẽ không bị bất kì kẻ nào ức hiếp. Nhóc có thể làm điều mình, giết người mình muốn giết bất luận là kẻ nào.”
“Nhưng có một điều kiện...”
Cô gái dùng ngón tay chỉ vào bé gái trong ngực Ngu Ngốc.
“GIao đứa bé này cho ta.”
Ngu Ngốc sững sờ một chút, ngẩng đầu. Cậu nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên cậu không biết là điều gì xảy ra, cô gái vẫn nói điều kiện cho cậu.
“Ta nhìn ra được, cô bé này là sự lo lắng của nhóc, nhưng nó cũng là gánh nặng của nhóc. Nó sẽ khiến cho nhóc không thể tập trung tu luyện, càng có thể có thể khiến nhóc đi sai hướng. Cho nên, đem đứa bé này giao cho ta, ta sẽ phụ trách chiếu cố nó, đem nó nuôi lớn. Còn nhóc, có thể mang theo thanh kiếm và sức mạnh rời khỏi đây, đi một con đường mà cả hai sẽ mãi mãi không thể gặp nhau.”
Ngu Ngốc sẽ đáp ứng điều kiện này sao? Không biết. Chỉ biết là cậu ôm thật chặt bé gái, không có ý định buông tay.
Thấy cảnh này, cô gái chờ một lúc, duỗi ngón tay thứ hai ra.
“Con đường thứ hai, nhóc có thể giữ lại đứa bé này, sau đó mặc kệ nhóc bò hay lăn gì cũng có thể tiếp tục chăm sóc nó. Tuy nhiên vẫn có điều kiện, ta muốn lấy đi thanh kiếm trên cánh tay nhóc. Nó đã hoà làm một với cánh tay của nhóc, cho nên ta sẽ lấy luôn cả tay phải. Đến cùng, ta sẽ không cho nhóc bất kì sức mạnh nào, cũng sẽ không cho nhóc đồ ăn nước uống, bỏ mặc nhóc ở nơi này, nhìn nhóc dãy giũa như dã thú.”
Điều kiện kiểu này sẽ có người chọn sao?
Giữa đêm khuya bão cát lăn lộn, gào thét nơi sa mạc. Nó cuốn bụi lên che kín bầu trời, nuốt chửng hết những vì sao và bầu trời nơi xa...
Ngu Ngốc ôm chặt đứa bé, thu mình lại trong góc. Cậu không có trả lời, cũng không có mở miệng nói một chữ. Chỉ là, thân thể của cậu đang run rẩy, đôi tay ôm lấy đứa bé... cũng đang run rẩy.
Đứa bé trong tã lót dùng cặp mắt trong suốt màu xanh nhìn cậu. Đứa bé này không có quan hệ máu mủ, thân thích gì với cậu. Cậu lại tiếp tục đấu tranh tư tưởng...
Muốn sức mạnh, hay là muốn đứa bé?
Đây là một vấn đề căn bản không cần phải cân nhắc.
Con đường thứ nhất có điều kiện thật là phong phú. Cô gái trước mắt sẽ mang đứa bé chỉ là gánh nặng này. Hơn nữa, cô ta còn sẽ dạy cho mình thứ được gọi là “Sức Mạnh”. Con bé đi theo cô ta, hoàn toàn không phải lo lắng có cơm ăn hay không, có đói bụng không, có cảm lạnh không. Không cần phải giống như mình, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải lo lắng, sợ hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết?
Vậy con đường thứ hai thì sao? Là người chắc chắn sẽ không chọn con đường thứ hai. Nếu như nói con đường thứ nhất đầy lợi ích, thì con đường thứ hai chỉ là nỗ lực mà hoàn toàn không có hồi báo. Cả thế giới sẽ có người ngốc đến mức chọn con đường không có chút thù lao, chỉ có nỗ lực, lại không có hồi báo này?
Đáp án... rõ ràng như thế. Chỉ cần giao đứa bé này ra, bản thân có thể giải thoát khỏi sợi dây trói buộc nặng nề này. Thế nhưng mà...
Đôi tay này... Vì sao lại nặng như vậy...
Nặng quá, ngay cả một đứa con nít còn không nâng nổi?
Cô gái lẳng lặng ngồi im tại chỗ, chờ đợi sự lựa chọn của Ngu Ngốc. Lựa chọn đơn giản như vậy mà tốn gần nửa giờ. Cậu bé trước mặt nhìn vào bé gái trong ngực, thỉnh thoảng cúi đầu xuống, dùng cái trán khẽ chạm vào đầu cô bé. Đứa bé thỉnh thoảng cười cười, dùng hai cái tay vỗ nhè nhẹ đánh vào khuôn mặt cậu, phát ra tiếng cười thuần khiết....
Thời gian, vẫn cứ trôi. Đến một canh giờ, cô gái đứng lên, đi đến trước mặt Ngu Ngốc. (DG: 1 canh giờ = 2 tiếng)
“Cân nhắc có được không?”
“Xem ra, nhóc vẫn không có đáp án. Rất đáng tiếc a, đối với đáp án là không có đáp án của nhóc, ta rất...”
Cô gái giơ tay lên.
“Hài lòng.”