Mặc Mạch

Chương 78: Cuộc sống (05)

Nhà Lục Nhung bây giờ hơi nhiều người, Lâm Mộ ăn cơm xong ở lại chơi thật lâu, đến cuối cùng cũng thấy xấu hổ không dám ở lại nữa. Phương Lạc Dao biết quan hệ giữa hai người họ, lần nào bắt gặp hai người vẻ mặt của dì cũng tràn ngập từ ái của bà dì, giống kiểu mấy bà mợ bà thím hơn bốn mươi thích trùm khăn đỏ chụp hình ấy, mấy thứ như tám chuyện hóng này kia đã trở thành bản năng ăn sâu vào máu rồi. Hơn nữa dì Dao cũng xem Lục Nhung như một nửa con trai mình, mà bạn trai của con trai tất nhiên phải chú ý rồi.

Phương Nặc có hơi bám người, giống hệt như cái đuôi tối ngày lẽo đẽo theo sau Lâm Mộ. Cậu nhóc chắc là không biết quan hệ giữa anh Mộ với chủ nhà của mình, thi thoảng còn ghen tị với Lục Nhung nữa, tự nghĩ là do mình còn nhỏ cho nên mới không thể thân cận với anh Lâm Mộ được như chủ nhà vậy.

“Anh Mộ.” Phương Nặc chăm chú nhìn Lâm Mộ hỏi, “Lễ thành lập trường năm nay anh có trở về không?”

Lâm Mộ đùa một câu: “Nếu Chung Hòa mời thì anh về.”

Phương Nặc chớp mắt nói: “Lúc đám học sinh mới tụi em đến trường nhận thư thông báo còn thấy sân trường treo băng-rôn của anh đó.”

Lâm Mộ nghĩ thầm trong lòng, này là chuyện bình thường ấy mà, sở thích lớn nhất của Chung Hòa là vắt ép giá trị vinh dự của học trò ở mức tối đa nhất có thể, tuyệt đối không bao giờ buông tha cơ hội dát vàng lên mặt dù chỉ là một chút xíu, luôn luôn là quán triệt phương châm “Mai này Khôn Kiền sẽ tự hào về các em”.

Trần Mỹ Hoa ăn xong cơm muốn đi tản bộ, hiện giờ bà gần như chẳng còn nhận được ai, mà dù có nhận ra thì phần lớn cũng là lầm Lục Nhung là ông nội Lục Tranh Niên. Nhưng chẳng hiểu tại sao bà lại nhớ rõ Lâm Mộ vô cùng, chỉ có thi thoảng nhầm một chút, gọi Lâm Mộ là “Chị gái” giống như lúc mới đầu quen nhau.

Lâm Mộ cũng không cố ý sửa đúng bà, những lúc không có người lạ ở đây vẫn để mặc bà gọi, dù sao cũng chả thiệt hại cái gì.

“Hay là lần sau tớ mặc váy đi chơi nhờ?” Lâm Mộ bỗng nảy ra ý tưởng kỳ cục, với cậu mà nói thì mặc đồ nữ cũng chẳng có gì đáng xấu hổ hay là e ngại, khác biệt nhau nằm ở 0 lần cùng 100 lần. Vẻ ngoài của cậu không thay đổi gì mấy, chỉ có diện mạo dần trở nên anh tuấn hơn, nhưng ra đường nếu đứng bên cạnh Lâm Triều, người ta vẫn sẽ lập tức nhận ra hai người họ là sinh đôi.

Lục Nhung vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ nhìn đối phương một cái, khẽ lắc đầu: “Thôi, Mỹ Mỹ khó lắm mới phân biệt được rõ ràng, cậu đừng làm bà nhầm lẫn nữa.”

Lâm Mộ cùng hai bà cháu họ đi dạo quanh khu Đào Hoa Ổ, hoa đào nơi đây đến ngày xuân mới chịu nở rộ. Hiện tại đang là mùa hoa dành dành, hương hoa thơm ngát lan tỏa trong không khí. Mấy năm nay khu vực này lục tục có thêm mấy cửa tiệm khai trương buôn bán, thế nên cứ đến đêm về hai bên đường cái đèn đuốc sáng choang, mấy ngôi nhà cũ kỹ như lọt thỏm vào giữa, cứ thế một im ắng một ồn ào, càng nổi bật lên vẻ sầm uất náo nhiệt.

Gió hè buổi đêm không quá nóng, cơ mà cũng chẳng mát mẻ được bao nhiêu, mỗi một ngọn gió đều khoác lên mình hơi ẩm nóng ướt, khẽ khàng vuốt ve trên da thịt. Lâm Mộ chân mang dép tông, đứng ở xe hàng ven đường lựa kem bòn bon, ánh đèn nê-ông sáng tối rũ trên đỉnh tóc, tựa như một tấm ảnh của tờ báo cũ xưa.

Lục Nhung không kềm được lòng, vươn tay khẽ chạm vào đối phương, Lâm Mộ hơi nghiêng mặt nhìn cậu.

“Cậu muốn ăn vị nào?” Đối phương dùng giọng Tô Châu hỏi.

Lục Nhung đáp: “Vị nho đi.”

Lâm Mộ lấy tiền ra, mua ba cái kem nho, theo thói quen bọc túi nilon lại bẻ que kem bòn bon ra làm đôi, mỗi tay cầm một cái, sau đó đưa cho Trần Mỹ Hoa.

“Lạnh không?” Cậu hỏi Mỹ Mỹ.

Trần Mỹ Hoa đáp chẳng ăn nhập gì cả: “Ngọt!”

Lâm Mộ bật cười, Lục Nhung bắt đầu giở giọng điệu nghiêm khắc, căn dặn bảo: “Bà chỉ được ăn nửa cây thôi.”

Trần Mỹ Hoa vẻ mặt kinh ngạc tột độ, ánh mắt hết sức ghét bỏ nhìn cháu của mình.

Lục Nhung dứt khoát: “Kem lạnh lắm, ăn nhiều sẽ tiêu chảy.”

Trần Mỹ Hoa tức muốn chết, giả vờ khóc lóc thật lâu, bà bây giờ chẳng còn được mấy cái răng nữa, thế nên vì tránh phí phạm, bà phải vừa khóc vừa bặm môi cắn ống nhựa que kem. Lục Nhung bên kia vẫn chăm chú nhìn bà, thấy bà ăn hết nửa cây kem liền lập tức vươn tay lấy nửa cây còn lại.

“Không được ăn nữa.” Người nào đó cực kỳ công chính nghiêm minh lặp lại.

Trần Mỹ Hoa mếu máo, vẻ mặt quyến luyến không thôi ngậm nửa cái ống kem trống rỗng.

Lần nào nhìn hai bà cháu họ đối thoại với nhau cũng cực kỳ thú vị, thế nên Lâm Mộ xem mãi chả bao giờ thấy chán, cụ bà lớn tuổi như trẻ con, mà “đứa trẻ” thật sự lại giống người lớn.

Tuy Lục Nhung không nói ra, nhưng năm 12 cuối cùng của thời học sinh này với cậu mà nói cũng chẳng phải trôi qua trong êm đềm thoải mái. May mà nhờ có Phương Lạc Dao với Sở Lâm, một người giúp bên trong trường còn một người đỡ bên ngoài, Lục Nhung mới miễn cưỡng hoàn thành việc học tập. Lục Nhung rất ít khi kể khổ với Lâm Mộ, nhưng trong lòng Lâm Mộ thừa sức hiểu được việc này.

Mà, sau khi Lục Nhung quyết định sẽ thi vào đại học, Trần Mỹ Hoa giống như kỳ tích, có vài lần tỉnh táo minh mẫn.

Lục Nhung cầm thư thông báo trúng tuyển đưa cho bà nội xem, lúc ấy bà nội không nói được mấy lời, chỉ có hai bàn tay là run rẩy thật lâu.

“Mỹ Mỹ có để dành một số tiền.” Lục Nhung nhìn Trần Mỹ Hoa đang cố gắng mút lấy một vài giọt nước nho cuối cùng sót lại trong ống, “Để tớ học đại học.”

Lâm Mộ hỏi: “Bao nhiêu?”

Lục Nhung nói ra một con số, sau đó trầm mặc thật lâu, cuối cùng cười rất khẽ: “Không nhiều lắm, bà để dành quá sớm, khi ấy chắc không ngờ tới giá tiền hiện tại.”

Lâm Mộ ngẫm nghĩ một lát, cũng hiểu được.

Lục Nhung thở dài, ngước đầu lên, từng trận gió hè thổi tới, như muốn nung trái tim người ta nóng đến quặn đau, “Bà biết mình không khỏe, cho nên bắt đầu để dành tiền từ rất sớm.”

“Mỗi khi bà nhớ tới liền bỏ thêm một ít vào, để dành mãi cho đến bây giờ.” Nam sinh khẽ nói, “Bà biết hết mọi thứ.”

Người thiếu niên nho nhỏ ấy đã dần trưởng thành, sẽ chẳng bao giờ rơi nước mắt nữa. Huống hồ gì đây là một việc vui, khóc lóc lại đâm ra lằng nhằng quá.

Trần Mỹ Hoa vẫn rất vui vẻ, mới giây trước còn giả vờ khóc lóc vì nửa cây kem, ấy mà giây tiếp theo lại có thể bật cười khúc khích chỉ vì một đóa hoa dành dành nở rộ ven đường.

Bà đứng ở dưới gốc cây đầy hoa, hô to gọi Lâm Mộ: “Chị gái! Chụp hình!”

Lâm Mộ ghẹo bà: “Chụp bà hay là chụp hoa nè?”

Trần Mỹ Hoa thật lòng suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Chụp hết! Cùng nhau chụp chung!”

Lục Nhung cầm di động chụp hình cho bà, album ảnh trong điện thoại cậu phần lớn đều là hình chụp Trần Mỹ Hoa và Lâm Mộ, nếu hết dung lượng liền đi rửa thành ảnh, sau đó bỏ vào album cất ở trong nhà.

“Cậu có tính tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường không?” Lục Nhung hỏi.

Lâm Mộ tức cười hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi y chang Phương Nặc vậy.”

Lục Nhung liếc nhìn đối phương một cái, giọng điệu tỏ vẻ rất là khinh thường: “Tớ với nó sao mà giống nhau?”

Lâm Mộ hồi lâu mới giật mình nhận ra, bảo người nào đó cũng biết ghen ta.

Lục Nhung cũng không phủ nhận, người khác nhìn vào đều thấy cậu là người trầm lặng biết tự kiềm chế, nhưng thực ra thì tính chiếm hữu cực kỳ cao. Còn nhớ năm 12, vào giai đoạn bận rộn tối mày tối mặt nhất mà mỗi tuần Lục Nhung đều phải dành thời gian liên lạc với Lâm Mộ năm sáu lần, sau đó bắt đầu hỏi vòng hỏi vo thăm dò tình hình bên phía Lâm Mộ, bởi thế nên chẳng tới một năm mà thậm chí mỗi ngày bạn cùng phòng của Lâm Mộ đi WC mấy lần, cậu cũng biết rõ mồn một.

“Dân học y đứa nào cũng bận như một con chó ấy.” Lâm Mộ rất thật lòng nói, “Mỗi ngày đều phải lo lên lớp rồi thí nghiệm, tâm trí cũng chỉ thừa được một chút chỗ cất cậu vào thôi.”

Nói tới đây, đột nhiên liếc xéo Lục Nhung một cái, đổi giọng cảnh cáo: “Cậu đấy, vào đại học cũng phải đàng hoàng cho tớ nghe chưa.”

Lục Nhung nhạt giọng nói: “Nếu cậu thấy lo thì tớ dẫn theo Mỹ Mỹ đi học vậy.”

“…” Lâm Mộ nghẹn lời.

***

Thực ra thì dù Lục Nhung với Phương Nặc không nhắc đến, Lâm Mộ cũng sẽ trở lại tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường. Không phải do Chung Hòa mời cậu, mà là vì Tào Trạm cũng sẽ đi.

Vì sao Tào Trạm sẽ tham gia? Bởi vì lần này Chung Hòa chỉ mời mỗi cậu nhóc này trở về tham dự ngày lễ thôi.

Nếu đổi lại là ba năm trước đây, có ai dám đứng ra tuyên bố Tào Trạm sẽ có tiền đồ, chắc là cả trường Khôn Kiền sẽ cảm thấy người nọ đầu óc mơ mộng viển vông hoặc là có hố to, cho nên mới dám phát ngôn như vậy.

Cơ mà Tào Trạm quả thực là có tiền đồ, còn rất lớn nữa chứ.

Năm ấy, điểm thi đại học các môn văn hóa tuy rằng đủ tiêu chuẩn, nhưng lại không đạt để vào chuyên ngành mà cậu mong muốn, bị điều chỉnh chuyển sang chuyên ngành thiết kế mỹ thuật điêu khắc. Tô Châu vốn là sân nhà của điêu khắc Tô Công, lừng danh cả nước về các sản phẩm khắc gỗ, khắc hạch cùng khắc ngọc, độ nổi tiếng quốc tế cũng chẳng kém gì gấm Tô Châu.

Mới đầu Kỷ Thanh Văn chỉ là ôm ý nghĩ thử xem sao, đến nước nào thì hay nước ấy vậy, cũng chẳng cần Tào Trạm có thể trở thành đại sư gì, sau này có thể học việc kiếm ít tiền lương là được. Người làm mẹ như cô rất rõ ràng khả năng của con trai mình tới đâu, cô cũng không cầu mong Tào Trạm có thể vượt trội hơn người, chỉ cần tay làm hàm nhai là quá ổn. Lại thêm gia cảnh nhà Tào Trạm vốn giàu có, thế nên bọn họ cũng không yêu cầu quá nhiều đối với đứa con trai bẩm sinh khiếm khuyết trí tuệ này, mong ước duy nhất là con trai mình trở thành một người hiền lành lương thiện, tam quan ngay thẳng, biết chăm chỉ lao động, ấy là đã tuyệt vời lắm rồi.

Tào Trạm sau lại quyết định đi theo con đường điêu khắc ngọc, mỗi ngày đều lụi cụi với mấy mớ đá cùng ngọc. Kỷ Thanh Văn cũng không nhúng tay, để mặc con trai muốn làm gì làm. Tô Công quan trọng nhất là tay nghề khéo léo, điêu khắc tinh tế như tự nhiên mà thành. Mỗi ngày Tào Trạm ngoại trừ học làm cách nào để đục đẽo đá các loại ra, còn tự mình chạy ra ngoài tìm bái sư phụ, cuối cùng quả thật hết sức tình cờ bái trúng một vị cao nhân.

Giới điêu khắc Tô Công nói lớn cũng không lớn, nhưng bảo nhỏ cũng chẳng phải, chủ yếu phân ra làm hai phái nam và bắc. Phái bắc chủ yếu là viên điêu, chính là dùng vật liệu lớn trực tiếp điêu thành vật phẩm. Còn phái phía nam lại nổi danh phù điêu, cũng chính là điêu một khối ngọc hoàn chỉnh thành tinh phẩm, chú ý nhất là không phá vỡ tính chỉnh thể của khối ngọc, mà chỉ tô điểm trang trí bên ngoài, càng thể hiện rõ tài năng của người thợ.

Sau khi phân chia nam bắc như vậy, phía bắc có rất nhiều người lặn lội cất công đến tận Tô Nam học nghề. Giới điêu khắc ngọc Tô Châu hiện tại tính ra chỉ có năm vị là trụ cột chính, ngoài ra cũng có vô số nghệ nhân tài năng lớn nhỏ khác, nhưng cơ bản chỉ có năm vị kia được mọi người thừa nhận là đại sư.

Hai vị đại sư Dương và Tưởng thành danh đã lâu, trên tay có vô số tác phẩm nổi tiếng, cũng từng được trưng bày ở nhà bảo tàng Quốc Gia, tiếng tăm có thể nói là lừng lẫy. Bên dưới có ba vị đại sư Cung, Phương và Cố xem như vãn bối lớp sau, tay nghề khắc ngọc tinh xảo mà trác tuyệt, quả thật có thể xưng một tiếng xảo đoạt thiên công. Hai vị Cung, Cố một người thạo điêu khắc khỉ, một người am hiểu khắc hoa sen, còn Phương đại sư thì kiêm luôn cả hai vị kia, cả khỉ lẫn hoa sen đều sở trường.

“Hoa sen của Cố đại sư trong trẻo mà đầy chất thiện, còn Phương đại sư thì ngược lại, đóa hoa đầy đặn mà phô trương.” Tưởng Thiên Hà hiện tại xem như nửa người trong nghề, vị này với Tào Trạm có thể nói là cực kỳ may mắn, đâm đầu bậy bạ vậy mà làm quen được Phương đại sư trong ngày lễ kỷ niệm thành lập của học viện mỹ thuật Tô Châu. Phương đại sư nhìn tác phẩm điêu khắc dở dang của Tào Trạm liền hỏi cậu có muốn đến xưởng điêu khắc của mình học nghề hay không.

Tào Trạm khi ấy vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, chỉ có Tưởng Thiên Hà là mém té xỉu. Trước đó cậu chàng cứ e ngại sợ Tào Trạm bị bạn bè ăn hiếp, nên hở chút là chạy sang học viện mỹ thuật bên Tào Trạm, đến nỗi quen mặt cả tài xế giao thông chạy tuyến giữa hai trạm trường đại học, lần nào cũng trêu đùa Tưởng Thiên Hà đi thăm bạn gái.

“Đi thăm một đứa khờ thì có.” Hôm ấy là lễ kỷ niệm thành lập của học viện mỹ thuật, Tưởng Thiên Hà lại theo thường lệ bị lôi kéo chạy sang làm ‘bảo kê’ cho Tào Trạm, mặt mày tức giận nói, “Có dở hơi mới quen đứa bạn gái ngu ngốc như vậy.”