. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng . CHƯƠNG 17: HẾT BỆNH Hắn cảm nhận sự cử động, hắn mở mắt ra thấy nó đang nhìn hắn chằm chằm.- Nhìn gì dữ vậy?- À à, không gì.Hắn đứng dậy bước vào nhà tắm để VSCN.Hắn bước ra với vẻ mặt lạnh lùng.- Em đói không? - Hắn hỏi.- Đói! Em rất đói. - Nó vẻ mặt ngây thơ.- Đợi tí đi Hy đem vào cho ăn. - Hắn- Ơ. Tưởng có sẵn chứ. - Nó lầm bầm.- Nói gì đó. - Hắn nhìn.- Không gì. - Nó xụ mặt.- Tình cảm dữ bây. - Vĩnh Kỳ trêu.Vĩnh Kỳ nói cắt ngang không gian yên tĩnh.Hy bước vào xách theo một cà mên cháo tổ yến. Thế Huy thì xách một giỏ trái cấy.- Chắc tỉnh hẳn rồi hén. - Hy cười.- Hy! Tao đói! - Nó nhìn Hy bằng ánh mắt long lanh.- Rồi rồi, để tao đút cho mà ăn.- Em khỏe hắn chưa vậy? Có đau chỗ nào không? - Thế Huy quan tâm.- EM cũng khỏe hẳn rồi. - Nó nhìn Thế Huy cười.Hy bê chén cháo tổ yến lại chỗ nó đút từng thìa cháo.- Hy!!! Anh 2 em cũng đói, hôm qua tới giờ anh có ăn gì đâu.! - Hắn tỏ vẻ bất bình.- Anh Thiên!!! Anh ăn không em đút cho anh ăn. - Vĩnh Kỳ trêu hắn.- Thôi, tao lại mày nhìn mặt mày hết muốn ăn. - Hắn cười.- Trời trời. tao đẹp trai quá mà. - Vĩnh Kỳ đắt chí.- Thôi nè! Tao mới đẹp trai này. - Thế Huy vừa nói vừa vuốt tóc.- 3 Người xuống giùm cái. - Hy cười.Cả 5 người cười sặc sụa.- Chuyện gì mà vui thế. - Mẹ nó mở cửa bước vào.- Cho bác góp vui với được không? - Papa nó cười hiề.- A!! Baba mama, con nhớ 2 người quá. - Nó reo lên.- Con gái lì quá . báo hại mọi người phải cực khổ. - Baba nó trêu.- Con có muốn đâu. - Nó phồng má làm thái độ giận dỗi.- Em chỉ giỏi gây rắc rối thôi. - Hắn chen vào.- Em có đâu.- À. mà ba mẹ chỉ về được một vài ngày thôi, công chuyện đang ngập đầu,
nên mai ba với mẹ phải bay qua Úc nữa rồi. Con ở nhà một mình được
không? - Mẹ nó lo.- Không sao đâu. Con ổn mà. - Nó cười.- Ổn thật không đó. - baba nó lo.- Hay là 2 bác cho Hạ Băng ở lại nhsf cháu đi! Cháu với Hy lo được cho cô ấy mà! - Hắn nói.- ĐƯợc đấy 2 bác, như vậy thì vui quá còn gì. - Hy nói theo.- Vậy có phiền các cháu không? - Mama nó nói.- Không gì đâu... - Hy cười.- Vậy thì nhờ 2 cháu. - Baba nó cười.Nó cũng chỉ biết ngồi cười.- Hạo Thiên, cho tao ở chung với. - Vĩnh Kỳ nói.- Nếu mày muốn. - Hắn- Nhà hết phòng rồi. - Hy trêu Vĩnh Kỳ.- Hết thì ở chung với em. - Vĩnh Kỳ nháy mắt.- Có cho anh lắm. - Hy liếc.- Còn mày? Ở chung không? - Hắn quay sang Thế HUy.- SAo cũng được. - Thế Huy cười.- Chắc thành trại tâm thần quá. - Nó lên tiếng.------------------------THE END----------------------------------#NOTE Chap sau vui. ai hóng không??