Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng

Chương 2: Ngôi trường mới

*Reng...reng...reng

6h sáng, chiếc đồng hồ của nó đã reo lên inh ỏi. Nó lấy gối chặn hai tay cố nhắm mắt ngủ thêm. Bổng Dưới nhà có tiếng vọng lên:

- Hạ Băng! Con gái ơi! Thức được rồi đó. Hôm nay ngày đầu tiên đi học đừng để trể nghe con - mẹ nó dịu dàng bảo.

Nó nghe mẹ nói xong lập tức giở mền ngồi bật dậy lẩm bẩm

- Chết tiệt! Quên mất phải đi học nữa. Thế là mùa hè của mình hết rồi Sao. Rồi Mình chưa chuẩn bị gì hết. A a a! Chán thật.

*Cốc... Cốc... Cốc...*

Mẹ nó gõ cửa bước vào mang theo bộ đồ đồng phục trường Quản Cơ Thành cùng chiếc ba lô hình gấu mà nó thích

- Con với cái hà! Quên chuẩn bị đồ đi học rồi phải không? Hên là mẹ còn nhớ đó. Đây là đồ con nè Còn đây là cặp của con đó. khổ với đứa con này quá... - Mẹ nói vừa đưa đồ vừa mắng yêu.

Nó nhảy xuống giường lại ôm chầm lấy mẹ

- Mẹ thật tuyệt vời con thương mẹ nhất - nó ôm mẹ và nói ngọt.

- Thôi đi cô, cô vô tắm rồi thay đồ lẹ để xuống ăn sáng đi trễ học bây giờ - Mẹ nó cười

- Dạ, mẹ xuống trước đi 5 phút sau con xuống - nó vừa nói vừa đẩy mẹ nó ra

- ukm, lẹ đi 3 con đang chờ ở dưới đấy.

Nó chạy vào nhà tắm để VSCN và thay đồ, 5 phút sau nó bước ra với bộ đồ đồng phục xinh xắn. Áo sơ mi trắng có carvat cùng với chiếc váy ngắn màu hường, tóc cột cao nhìn cực cute.

Nó bước xuống lầu ba nó vừa thấy nó liền bảo:

- Con gái ngồi xuống đây ăn sáng với ba luôn hả đi học - Ba nó ân cần

- Dạ thôi Ba ơi con đến trường ăn sau cũng được - nói tươi cười đáp

- Ừ. vậy để ba bảo bác Hùng lái xe đưa con đến trường nhé.

- Dạ vâng ạ

Ngồi trên xe 10 phút mà đầu óc nó cứ suy nghĩ đâu đâu. Nó nhớ về 2 năm trước quãng thời gian hạnh phúc của nó với Trung Hiếu. Nhưng thời gian đó đã là quá khứ rồi, có giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Bỗng dưng xe dừng lại nó ngơ ngác thì ra đã đến trường nó bước xuống xe và đi vào trường. Biết bao ánh mắt đổ dồn vào nó ngưỡng mộ có, ganh tị cũng có. Nó đi thẳng lên phòng hiệu trưởng.

Tại phòng hiệu trưởng.

- Thưa thầy em là Lưu Hạ Băng con gái của Lưu Hà Tôn - nó nói

- À thì ra là cháu, ba cháu có dặn thầy là cho cháu vào lớp chọn - Thầy hiệu trưởng nói

- Dạ vâng cháu muốn biết lớp của cháu. Nhờ thầy dắt cháu đến lớp được không ạ.

- Được rồi cháu đi theo thầy - Thầy hiệu trưởng đứng dậy dắt nó đi vào dãy phòng học của lớp 10.

Lúc này đã vào học, thầy hiệu trưởng dất nó vào lớp 10A3

*Nghiêm*

Cả lớp đứng dậy chào thầy hiệu trưởng. Cô chủ nhiệm 10A3 bước ra tươi cười.

- Chào các em hôm nay thầy dắt đến lớp chúng ta một học sinh mới. Mong các em giúp đỡ bạn ấy.

Nói xong thầy hiệu trưởng bước ra đi về, không quên nói khẽ với Hạ Băng

* Cháu ở lại học tốt nhé* Nó mỉm cười. Cả lớp xì xào bàn tán

- bạn ấy thật xinh và dễ thương - HS1

- hiệu trưởng đích thân dẫn vào chắc cũng là nhân vật có ảnh hưởng đây - HS2

- Cũng bình thường thôi có gì đâu - HS3 bla...bla

- cả lớp im lặng! - cô giáo lên tiếng, nói xong quay sang Hạ Băng.

- em tự giới thiệu nhé!

- Chào các bạn mình là Lưu Hạ Băng, học sinh mới, rất vui được làm quen với các bạn - mặt nó lạnh tanh.

- Thế bạn là con của tập đoàn nào thế? - một nữ sinh hét lớn không quên kèm theo nụ cười khinh bỉ :/

- mình là con của Lưu Hà Tôn chủ tịch tập đoàn H&T - nó nhấn mạnh từ *H&T*

- Thôi được rồi Các em ổn định, Hạ Băng em về chỗ của mình đi chúng ta bắt đầu học - Nó bước xuống bàn gần cuối nơi còn một bàn trống, nó ngồi xuống đó lấy sách vở ra bắt đầu tiết học.

*reng... reng... reng*

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến, nó nhanh chóng dọn dẹp để xuống căn tin kiếm gì ăn vì từ sáng tới giờ trong bụng nó chưa có thứ gì. Căn tin rất rộng phải cố gắng lắm nó mới chen vào mua được một ly sữa bước ra khỏi căn tin nó vội vã đi về lớp.

*Bộp*

- Trời ơi! Cái gì vậy? - hắn la lên.

- Tôi xin lỗi, xin lỗi nhiều. Tại tôi đi gấp quá - Nó lúng túng

- Xin lỗi một câu là xong hả? Cả ly sữa của cô đổ vào áo tôi rồi này - Hắn bực mình

Nó ngước mắt lên nhìn hắn, một khuôn mặt baby xinh xắn, hắn đứng hình, nghĩ thầm *sao mà xinh vậy, mình muốn cô ấy là của mình, của một mình mình*

- Nếu không có gì thì anh cho tôi về lớp nha. -Nó nói cắt ngang suy nghĩ của hắn

- Cô tưởng đi dễ dị sao? Muốn sống yên trong cái trường này thì cô phải nghe lời tôi trong 3 tuần - hắn lạnh tanh nói với nó.

- Ơ ơ - Nó ngơ ngác

- Tôi cho cô một ngày để suy nghĩ, ngày mai tan học tôi đợi cô ở sân bóng rổ - hắn lạnh lùng bỏ đi để lại nó ngơ ngác, nó lẩm bẩm

- Sắp có chuyện gì xảy ra với mình nữa đây.

Nó đi vào gần tới lớp thì bị 4 cô gái chặn đường lại. Khả Như nhìn nó với ánh mắt giận dữ đến gần nó và nói lớn

- Cô tốt nhất hãy tránh xa Hạo Thiên, Vĩnh Kỳ và Thế Huy ra, nếu không cũng không yên với bọn này đâu ha.

Khả Như vừa nói vừa trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

→→→→THE END←←←←

Cap: Ai hóng chap sao không, cho mị xin ý kiến