Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng . Tuệ Nhi nhắm nghiền mắt lại để đón nhận cái tát của nó, nhưng dường như nhỏ không cảm thấy đau. *Tua lại thời gian* Nó giơ tay định tát Tuệ Nhi nhưng vừa giơ tay lên hắn đã cằm chặt tay nó.
Hắn giơ tay lên tát mạnh vào má nó 1 cái, 5 ngón tay in hằn trên khuôn
mặt trắng xinh, Nó nhìn hắn, mắt rưng rưng. nó đứng như trời trồng. Nó
không ngờ có ngày hắn tát nó mà không có lí do. *Trở về hiện tại* Cả 4 người còn lại vừa bước đến đã thấy hết cảnh đó. - Em...em...làm gì sai? - Nó mím chặt môi đến bật máu. - Cô làm gì thì cô tự hiểu đi! Cô đi chết đi. - Hắn quát mắt hắn đỏ ngầu. - Anh mới là người sai. Anh ôm cô gái khác trước mặt em. Anh coi em là gì hả? Không khí sau? - Nó quát lớn. - Vậy cô coi tôi ra gì không? Cô không coi trọng tình cảm của tôi. Cô hôn người con trai khác sau lưng tôi. Cô có hiểu cảm giác của tôi không.
Chính cô là người phản bội tôi trước mà. - Hắn quát lớn. cả trường tò mò tập trung lại chỗ của hắn. - Anh sai mà anh còn viện lý do. anh
là đồ tồi. tôi đã lầm khi yêu anh. - Nó bực tức, đến lúc này thì nó đã
không kiềm chế được nữa, nước mắt nó vô thức rơi. Hắn nghe câu
nói của nó xong vô cùng tức giận, hắn không kìm chế được mình nữa. Hắn
giơ tay định tát nó thêm 1 cái nữa. Thế Huy bay lại đỡ tay hắn. - Mày điên hả? - Thế Huy tức giận, mắt hằn lên 1 tia giận dữ. - Anh 2! Anh bị gì vậy. - Hy hơi ức chế. - Chính em cũng thấy Hạ Băng phản bội anh 2 em mà Hy. - Tuệ Nhi chêm vào. Thế Huy đứng trước mặt hắn cả 2 nhìn thẳng vào mặt nhau. - Mày điên sao mà đánh Hạ Băng. - Thế Huy tức giận. - Mày và cô ấy làm gì sao lưng tao? - Hắn tức giận. - Tao hỏi mày? Mày có thật sự yêu Hạ Băng không? - Tao yêu cô ta nhưng tại sau mày và cô ta lại lén lút sau lưng tao. Bạn
bè chơi với mày 10 mấy năm đến giờ tao mới biết được bộ mặt của mày. -
Hắn quát. - Tao và cô ấy sao chứ? Tao không làm gì có lỗi với mày hết. - Ừ! Không có lỗi. Vậy ai xô Tuệ Nhi xuống suối? Ai ôm Hạ Băng? Ai hôn Hạ Băng? - Tao không có. - Thế Huy quát. - Mày đừng chối. - Hắn. - Thôi 2 người dừng lại đi. - Vĩnh Kỳ can ra nếu không sẽ có đổ máu. - Mày tránh ra để tao giải quyết. - Hắn quát Vĩnh Kỳ. - Tao nói cho mày biết. Tao từng yêu Băng. Nhưng vì tình bạn của tao với
mày nên tao từ bỏ Băng. Mày nói yêu cô ấy? Yêu mà ôm con Tuệ Nhi và đánh cô ấy như vậy sau? - Thế Huy nói ánh mắt đầy căm phẫn. - Vậy tại sau mày lại hôn Hạ Băng chứ? - Hắn quát, hắn đang thực sự rất nóng giận. - Tao không có. Mà mày còn nhớ lúc trước nói gì với tao không? - Thế Huy hằn giọng. - Tao hứa gì? - Hắn hơi hạ giọng. - Mày nói là mày làm cho Hạ Băng hạnh phúc, không để cô ấy rơi nước mắt.
Mày nói mày yêu cô ấy rất nhiều. Chính vì tao nghĩ mày sẽ làm cho cô ấy
hạnh phúc hơn là tao nên tao mới nhường cô ấy cho mày. Xem ra tao đã
sai. - Thế Huy nói vẫn giữ nguyên khuôn mặt lãnh đạm. - Cả 2 người thôi đi. Có gì từ từ giải quyết. - Vĩnh Kỳ. - Ủa con Băng đâu rồi? Hy hốt hoảng. - Lúc nãy Hạ Băng cô ấy chạy lên đường núi rồi. - 1 nữ sinh nói. _____________THE END________________