Chương 6: Đi chơi (1)
. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
Mở của phòng nó, Nhược Hy bước vào mắng xối xả:
- Con heo Hạ Băng này chứ, thức dậy coi, nói là đi chơi mà kì vậy. - Hy vừa nói vừa lay nó dậy.
- Rồi...rồi, đợi tao 10p - Nó nhướng mày lên và nói.
Nó phóng xuống giừơng đi thẳng vào nhà tắm. 10p sau nó bước ra với bộ đồ cực kì dễ thương.
- Lẹ lẹ đi, 2 tao đang chờ ở dưới kìa - Hy hốiCả 2 bước xướng lầu, thấy 2 đứa xuống cả 3 đứng dậy.
- Sao mà trễ vậy? Đi chơi mà phải đợi là mất vui rồi. - Hắn hơi cáu.
- Thôi thôi, đi lẹ đi. - Vĩnh Kì lên tiếng.
- Nhưng mà đi đâu mới được. - Hy hỏi.
- Đi khu vui chơi đi. - Thế Huy nói.
- Ý kiến hay đó - 4 người còn lại đồng thanh.
5 người bước ra xe. Hắn và nó ngòi cạnh nhau. Trên xe nó hỏi hắn.
- Hạo Thiên sao mà anh biết nhà tôi??
- Tao nói đó. - Hy lên tiếng
...
Trước khu vui chơi, cả 5người bước vào. Biết bao nhiêu ánh mắt nhìn
họ mà ngưỡng mộ. Ai cũng bị hớp hồn bởi bộ 3hotboy. Đứng
trước khu nhà ma.
- Này các cậu chơi trò này đi. - Hạo Thiên cười đắc chit.
- Được đấy... - Vĩnh Kỳ cũng hùa theo
- Thôi đừng chơi trò này... - Nó lên tiếng vẻ mặt lo sợ.
- Thôi mà có gì đâu, chôi đi mày, có 2 tao mày sợ gì... - Hy nói.
- Nhưng... Nhưng. - Nó hơi lo sợ.
- Không nhưng nhị gì nữa, chúng ta vào đi - Hạo Thiên nói.
Bước vào, đã có luồn hơi lạnh thổi ra. Nó sợ đến nỗi nắm chặt
tay hắn và nhích từng bước. Còn hắn thì cười đắc chí.
Còn về phần Hy, Hy cũng hơi sợ nên nắm chặt tay của Vĩnh Kỳ. Chỉ có mỗi Thế Huy là cô đơn.
Đi được 1/4 thì nó nghe được tiếng rên la, những âm thanh cực kì
ma quái. Nó nhắm nghiền mắt lại và ôm chặt cánh tay hắn hơn.
Càng ngày những âm thanh rợn người càng nhiều, cộng thêm ánh
đèn mập mờ càng khiến người ta sợ.
Đi được 1lúc nó sợ
quá, chân bước khong nổi ngã quỵ xuống. Hắn thấy vậy đỡ nó
lên và cõng nó. Nó rất là sợ ma. Nên chỉ vừa đi một lúc nó
đã khóc thét. Làm ướt hết cả phần vai áo của hắn.
Vừa
bước ra, cả 5 người lại quán kem bên cạnh ngồi nghĩ một lát.
Lúc này nó vẫn còn hơi sợ. Hy cũng đâu vẻ vang hơn mấy. Mặt
mày Hy xanh lè. Thấy vậy 3chàng trai cười khúc khích mãi.
- Còn cười nữa... Đồ đáng ghét. - Hy lên tiếng.
- Hứ! Mai mốt chả đi với các anh nữa. - Nó có vẻ dỗi
- Ơ hay, khóc ướt áo tôi, tôi chưa bắt đền là hên rồi đấy. - Hắn có vẻ đắc chí.
- Anh không ngờ em sợ ma đấy Hy. - Vĩnh Kỳ nói.
- Thôi thôi, đi chơi trò khác đi.. - Thế Huy bảo.
- Rồi Ok, chúng ta chơi vòng lượn siêu tốc đi. - Vĩnh Kỳ và Thế Huy đồng thanh...
→→→→THE END←←←←
#Note chap này hơi ngắn. Ai gợi ý tình tiết cho mị nha ^^