Sớm hôm sau, vẫn như thường lệ, Mai Thần và Sao cùng đón buổi sớm ở tràng kỷ. Đêm qua Mai Lang Vương đã bế Sao về tận phòng, sáng khi em thức dậy, thấy mình nằm trên giường và còn được đắp chăn cẩn thận, em vô cùng vui vẻ.
Sao đã quen với việc được chàng bế về phòng mỗi tối vì vậy em có thể ngủ ở bất kì đâu trong nhà. Đôi khi em chơi cờ với các tiểu đồng đến khuya, buồn ngủ quá không nhích thân về phòng được, em liền ngủ bất chấp ở sập gỗ mun bên nhà trái. Mai Lang Vương làm việc xong, luôn lướt ra ngoài để kiểm tra xem em đã về phòng chưa, nếu thấy em ngủ ở ngoài thì chàng sẽ bế em về.
Có lẽ vì sự cưng chiều đó nên Sao dần dà không còn tự giác về phòng vào buổi tối nữa, Mai Lang Vương ban đầu định tìm cách chỉnh đốn thói quen xấu này của em, tuy nhiên giờ đây chàng e rằng không còn giữ ý định đó nữa.
Chàng muốn Sao được tự do vui vẻ, chỉ cần em thích thì thế nào cũng được.
- Chị Sao, có chút chuyện chúng em cần hỏi ý chị ạ. - Có tiểu đồng đến thì thầm vào tai em.
Sao ngạc nhiên, gật đầu với nó, tiểu đồng liền lập tức lui đi. Công việc của Sao là quản lí những tiểu đồng ở Mai Viện và coi sóc những chuyện trong khu lưu trú, chính vì vậy em luôn có việc để làm. Một số việc tiểu đồng không thể tự quyết được mà phải trông chờ vào sự cho phép của em.
Sao đứng dậy, nghiêm mặt đi theo tiểu đồng kia. Mai Lang Vương đang uống trà, liếc mắt nhìn sang thấy em trở nên căng thẳng thì chàng biết hẳn là có việc cần em xử lí rồi. Mai Lang Vương mở quạt, thong thả lay lay và ngắm nhìn sân vườn. Chàng sẽ ở đây đợi Sao một chút, khi nào em trở lại thì chàng cũng sẽ lên đường đến gặp Vĩnh Nghiêm.
Khi chàng đang nhìn cây sanh tạo dáng tuyệt mĩ ở góc vườn trái thì một bóng hình mong manh dần xuất hiện trong tầm mắt chàng. Mai Lang Vương dừng hẳn quạt lại, quan sát người đó hồi lâu, ánh mắt dần trở nên rét buốt.
Thị Hoa - Nàng ta đang được thị nữ dìu đỡ mà yếu ớt tiến vào. Trông nàng ta thật xanh xao yếu nhược, khuôn mặt trắng toát, dáng đi lảo đảo, dù vậy vẫn một mực tiến đến chỗ chàng.
Mai Lang Vương gấp quạt lại, nhìn tiểu đồng, ra hiệu cho chúng đến đỡ nàng ta một tay. Các tiểu đồng nhận lệnh từ chàng, nghiêm trang dắt tay Thị Hoa đưa vào dù đáy mắt chúng hàn quang giăng kín.
- Vương! - Thị Hoa vừa nhìn thấy chàng thì lập tức nức lên, nàng thật yếu đuối và hư nhược, đáy mắt tràn ngập nỗi đau tan vỡ, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào.
Mai Lang Vương chợt cảm thấy không khí tươi đẹp của buổi sớm mất đi mấy phần yên ả, chàng gõ quạt lên tay đánh bạch một tiếng, gật đầu với nàng theo lẽ lịch sự, chậm rãi nói - Nếu nàng cần chu cấp gì thì cứ cho ta hay.
Thị Hoa ngồi xuống tràng kỷ đối diện chàng, trông nàng vẫn rất đau khổ. Thật ra nàng vốn định đi đến ngồi bên cạnh chàng cơ, tuy nhiên các tiểu đồng đã cố tình ấn nàng xuống chỗ này.
Thị Hoa chấm nước mắt, tủi thân thốt - Vương, người không đến thăm em thêm lần nào ư?
Mai Lang Vương xoay chén trà, hờ hững cười - Ta bận trăm công nghìn việc.
Thị Hoa nghe vậy, ấm ức ngậm miệng nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra đau đớn. Nàng ngồi trước mặt chàng khóc thút thít hồi lâu, đến nỗi Mai Lang Vương phải ái ngại, đành lấy khăn mùi xoa của mình đưa cho nàng.
Thị Hoa thấy chàng chìa khăn ra, nhất thời không tin được vào mắt. Nàng sững người một chút rồi ngọt ngào nhoẻn cười, yểu điệu đón lấy chiếc khăn chàng đưa. Nàng dùng khăn lau nước mắt, giữ chặt khăn trên hai tay, cắn môi, chân thành nói - Em sẽ giặt sạch rồi trả lại cho ngài.
- Không cần đâu. - Mai Lang Vương lập tức từ chối.
- Không được, khăn của Vương quý giá như vậy sao em có thể giữ?
- Nàng cứ giữ đi, chỉ là một chiếc khăn, không có gì to tát đâu. - Chàng xòe quạt, tiếp tục nhìn cây cảnh đằng xa, nhẹ giọng đáp.
Thị Hoa cười lúng liếng, siết lấy chiếc khăn rồi giấu vào tay áo. Mai Lang Vương không chú ý đến nàng, chàng đang nghĩ về những công việc mà mình phải hoàn thành vào hôm nay.
Đúng lúc ấy, ngoài cổng tròn lại có một tên đầy tớ chạy vào, hắn quỳ xuống thềm nhà, bẩm với chàng rằng Vĩnh Nghiêm muốn chàng sang bàn chuyện. Mai Lang Vương hướng mắt về phía cửa buồng, Sao vẫn chưa quay lại, chàng phải báo với em lịch trình hôm nay thì mới rời đi được.
Mai Thần cho tên đầy tớ lui, yên lặng ngồi đợi thêm một chốc, gần mười phút trôi qua và Sao vẫn chưa giải quyết xong công việc. Không còn cách nào khác, Mai Lang Vương đành gọi một tiểu đồng đến và ân cần dặn dò - Em bảo với Sao rằng vì Vĩnh Nghiêm đã cho người đến gọi nên ta phải đi ngay, không thể chờ em ấy được, bảo em đừng dỗi ta. Còn nữa, có lẽ ta và Vĩnh Nghiêm sẽ đi làm việc luôn nên đến giờ cơm trưa mới về, bù lại ta sẽ ngoan ngoãn về đúng giờ, bảo em đừng lo lắng.
- Vâng ạ. - Tiểu đồng nhận lệnh.
Mai Lang Vương dặn xong, thấy lòng nhẹ hẳn đi, tuy vậy chàng vẫn luyến tiếc nhìn cửa buồng một lần nữa rồi mới đứng dậy.
Cuộc trò truyện giữa Vương và tiểu đồng đã lọt vào tai Thị Hoa, nàng ta ngồi nghe mà cảm thấy hoang mang tột cùng. Gì vậy, Vương đi đâu cũng phải thông báo với con bé đó ư? Thậm chí còn sợ nó giận? Ngay cả bộ dạng của Vương… Bộ dạng dùng dằng luyến tiếc đó là thế nào?
Nàng càng lúc càng hoài nghi về vị trí của Sao ở Mai Viện.
Mai Lang Vương dấn bước rời khỏi hiên nhà, Thị Hoa thấy chàng di chuyển, nàng cũng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa mà cũng lập cập đứng lên, yểu điệu cất tiếng - Vương, xin cho em đi cùng.
Các tì nữ tháp tùng Thị Hoa vội vàng tay đỡ tay nâng nàng ra khỏi tràng kỷ, dáng điệu nàng vô lực và hư nhuyễn. Mai Lang Vương dừng lại khi bị nàng giữ chân, chàng đứng ngoài sân, nơi cách hiên nhà vài bước mà lạnh nhạt trông điệu bộ rề rà của nàng.
Thị Hoa cuối cùng cũng đến được gần chàng, nàng đứng bên cạnh bóng dáng khôi vĩ, hơi nghiêng cằm, nhoẻn môi cười duyên. Tia nắng trên cao phủ chiếu xuống đôi mắt huyền, bị hàng mi dài ngăn trở, liền đọng lại trên đầu mi cong cong. Trông nàng lúc đó thật mê hoặc, ánh mắt lả lơi hướng về chàng, ánh nhìn thâu tóm tâm can.
Mai Lang Vương đong đưa quạt thư nhàn, mắt chỉ dừng trên người nàng một chút rồi lướt đi.
- Đi thôi. - Mai Lang Vương ngắn gọn nói.
- Vâng!
Thị Hoa hơi tức giận khi lần tấn công vừa rồi không đạt được hiệu quả như mong đợi. Tuy vậy nàng không bỏ cuộc sớm thế. Nàng nhẹ bước đi bên cạnh chàng, tay giả đò lau mồ hôi trán, tỏ ra yếu nhược bệnh tật. Sau khi đi được vài bước chân, nàng lại giả vờ vấp ngã, Mai Lang Vương thấy nàng chuẩn bị đổ ra đất, cơ thể của người học võ tự động phản xạ, chàng vội đỡ lấy nàng.
Thị Hoa thấy chàng đã rơi vào bẫy, càng thả lỏng eo hơn, chân nàng khuỵu xuống và ngả hẳn vào lòng chàng.
Mai Lang Vương không còn cách nào khác ngoài phải ôm trọn nàng trong tay.
- Vương… - Thị Hoa yếu ớt thì thào, tựa vào ngực chàng, nước mắt tuông rơi.
Mai Lang Vương im lặng, mãi sau mới nói - Đã không khỏe sao còn đến đây làm gì?
Thị Hoa vùi mặt vào người chàng, giọng nghẹn lại - Thì em nhớ Vương nên mới phải khổ sở thế này! Hôm qua em muốn gặp Vương, Vương lại hững hờ không cho em gặp… Chính người ép em phải đến đây trong lúc bệnh tật thế này! Tại người hết đó!
Mai Lang Vương nhíu mày lặng im. Những lời của Thị Hoa chẳng phải là lời phong nguyệt hay sao? Nàng ấy tại sao lại nói thế với chàng? Chẳng phải nàng ta và tên Vĩnh Nghiêm kia có tơ tình ư?
Chàng nhất thời không thể hiểu nỗi nàng ta nữa.
Mai Lang Vương hướng mắt về phía đám thị nữ, họ lập tức bước tới đỡ Thị Hoa ra. Thị Hoa bị tách khỏi người chàng, mặt nàng ta thoáng tái xanh, vội vàng níu lấy một góc áo thêu hoa mỹ lệ nhưng Mai Lang Vương đã ý tứ tránh đi.
Thị Hoa sững sờ đứng một bên, ánh mắt vô hồn rơi lên người chàng.
Mai Lang Vương vẫn rất bình thản, chàng gọi tiểu đồng ra, trong lúc chờ các tiểu đồng đến, chàng trầm giọng nói với nàng - Ta xin lỗi, lần sau sẽ không để nàng phải khổ sở như vậy nữa, rõ ràng ta đã nói nếu cần chu cấp gì thì nàng cứ bảo với người hầu, ta tưởng nàng hiểu ý ta rồi. Thôi thì cũng đã lỡ, ta không trách nàng, giờ ta sẽ gọi tiểu đồng mang võng đến và đưa nàng về dưỡng bệnh.
- Vương! Em không phải cần sự chu cấp! - Thị Hoa anh ách hét lên.
Mai Lang Vương hướng mắt sang nàng, nàng hơi khựng lại rồi dồn tất cả sức mạnh và khả năng diễn xuất mà bật ra tiếng khóc bi ai nhất, nghẹn ngào nhất - Em… Em mến V…