o-
Kể từ sau chuyện xảy ra ở quán tàu phớ, chuyến du ngoạn của hai người đã trở nên sôi nổi hơn hẳn. Mai Lang Vương đã nghĩ ra vô vàn trò trêu ghẹo mới để áp dụng với em còn Sao thì cũng không nể nang gì chàng nữa, em có thể thoải mái hạ chân hạ tay với chàng khi thấy những trò đùa của chàng khiến em xấu hổ bức bách.
Lạ một điều là mỗi lần em đấm chàng, Mai Lang Vương lại để yên cho em đấm. Trông chàng thậm chí còn tỏ ra vui thích, giống như việc em đấm chàng cũng là một trò ghẹo mà chàng cố tình tạo ra vậy.
Tất nhiên, những cú đánh của em chỉ là phủi bụi mà thôi, em làm sao nỡ ra tay với chàng chứ? Mai Lang Vương thừa biết thế, cho nên càng được nước lấn tới.
Hai người đi hết con đường bán đồ vặt đó rồi lại đi đến con đường khác, bất cứ nơi nào có thể vui chơi chàng đều đưa em đi. Dẫu vậy, vùng Vàm Thuật lớn mà hai người lại chỉ có một ngày, dù có rất nhiều danh lam thắng cảnh muốn tham quan đi nữa nhưng thời gian lại không cho phép.
Cuối ngày, Mai Lang Vương đưa em đến một tòa lâu nằm ở rìa của vùng Vàm Thuật, nơi gần với bức tường cẩn sứ. Tòa lâu đó rất cao, có tên Mây Trắng, là một tòa lâu nổi tiếng, đứng trên tầng cao nhất của nó có thể bao quát được cả vùng Vàm Thuật và thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy cả lớp kết giới trong suốt bên trên.
Buổi tối, cũng ở tầng cao nhất của Mây Trắng lầu người ta sẽ phục vụ nhiều tiết mục rất đặc sắc, đặc biệt là tiết mục "Mưa sao băng".
Thật ra "Mưa sao băng" không phải là tiết mục chỉ diễn ra ở quán Mây Trắng mà là tiết mục do vùng Vàm Thuật tổ chức nhằm quảng bá du lịch. Người ta sẽ phóng những viên đá được chế tác bằng vật liệu đặc biệt lên kết giới bên ngoài. Những viên đá lao đi với vận tốc khủng khiếp đó nhanh chóng ma sát với kết giới và bị đốt cháy, tạo nên những vệt sáng lấp lóa xẹt ngang bầu trời Vàm Thuật tựa như một cơn mưa sao băng.
Tiết mục này được trụ sở quản lí của vùng Vàm Thuật tổ chức năm ngày một lần. Nơi ngắm nó lý tưởng nhất chính là tầng cao nhất của Mây Trắng lầu nên nó cũng được xem là tiết mục đặc sắc nhất ở đây. Tất nhiên vì là nơi lý tưởng nhất nên không dễ gì mua được vé và tranh được chỗ. Mai Lang Vương đã hỏi Sử Quân nhiều ngày trước và lên kế hoạch tỉ mỉ mới chiếm được vị trí cạnh ban công - Nơi vừa có thể xem các tiết mục trình diễn ở sân khấu một cách rõ ràng lại vừa có thể xem "Mưa sao băng" một cách trọn vẹn.
Tất cả những chuyện mà chàng đã làm đều được giữ kín với Sao, khiến em nghĩ rằng mọi việc diễn ra đều là ngẫu nhiên. Thậm chí khi hai người đi vào quán và được đưa đến nơi lý tưởng như vậy bởi người phục vụ tận tình chuyên nghiệp, Sao cũng không mảy may nghĩ ngợi nhiều. Duy có ánh mắt tiếc nuối của những vị khách giàu có khác thỉnh thoảng rơi lên vai hai người là khiến em có chút ngần ngại. Sao chẳng hiểu tại sao họ cứ nhìn mình.
Mai Lang Vương nhấc ấm trà lên và rót ra một chén. Bàn ghế của nơi này đều được chế tác từ gỗ mun. Ở đây phục vụ trà cao cấp và các món ăn sang trọng. Khi hai người an tọa, trà đã được đem ra sẵn và thức ăn thì cũng lần lượt dọn lên.
- Ể, từ bao giờ thế? - Sao thắc mắc.
- Lúc nãy ta đã gọi. - Mai Lang Vương đáp.
Sao nhớ lại lúc hai người đi vào, hình như Mai Lang chỉ nói vài câu với người phục vụ mà thôi. Em không nghĩ chỉ trong vài câu ngắn gọn đó mà chàng có thể gọi cả món ăn và trà. Em đâu biết rằng mọi thứ đã được đặt sẵn kể từ lúc Sử Quân đi săn vé.
Vẫn như bao lần, thức ăn mang lên cho hai người chỉ là những món chay thanh đạm. Vì không phải thức ăn do Sao chuẩn bị nên Mai Lang Vương không ăn nhiều, chàng chỉ ăn vài đũa, sau đó thì tập trung uống trà.
Đợi hai người ăn xong, phục vụ lại đến dọn bàn ăn và mang lên một tráp đầy đồ ngọt thượng thặng. Đây mới đúng là điều Sao mong chờ, hai mắt em sáng lên, vui vẻ ăn thử hết các loại bánh trong tráp.
- Em thích chứ? - Mai Lang Vương cười hỏi.
- Thích ạ! - Sao vừa cắn một miếng bánh cốm vừa mãn nguyện đáp.
- Có muốn ăn thêm gì không?
- Em no lắm rồi ạ. - Sao lắc đầu, nhìn tráp bánh cười tít mắt - Chỉ cần tráp này còn ở đây thì em không muốn thêm gì nữa.
- Ừm. - Chàng phì cười.
Bấy giờ âm nhạc đã ngân vang, trên sân khấu người ta đang biểu diễn ca trù. Sao nghệt mặt ra nghe tiếng phách, tiếng đàn và tiếng trống chậm rãi đệm lên, động tác nhai bánh của em chậm dần lại, đây là lần đầu tiên em thưởng thức tiết mục văn nghệ ở nơi này, trong không gian sang trọng tao nhã như vậy.
"Non xanh xanh, nước xanh xanhSớm tình tình sớm, trưa tình tình trưa"Giọng của ca nương dịu ngọt cất lên, thả vào không gian những ca từ thanh tao quyến luyến. Mai Lang Vương lắng tai nghe lời ca, chàng thỉnh thoảng lại nhịp ngón tay lên quạt, dường như rất thích tiết mục này.
Sao chú ý đến ánh mắt chàng, trông Mai Lang khá là mơ màng, đôi mắt nâu dần sẫm lại, em chưa bao giờ thấy chàng lưu tâm đến thứ gì như vậy.
"Nhớ ai tháng đợi năm chờNhớ người độ ấy bây giờ là đây!"- Hồng, Hồng, Tuyết, Tuyết. Mới ngày nào còn chửa biết cái chi chi. - Mai Lang Vương mơ màng khẽ ngâm - Mười lăm năm thấm thoát có xa gì… Ngoảnh mặt lại, đã tới kỳ tơ liễu…
Sao ngẩn ngơ nghe chàng ngâm, Mai Lang Vương không để ý đến ánh nhìn của em mà chỉ dõi mắt ra ngoài, thư thái thả hồn theo thi từ và âm nhạc. Bài "Hồng, Hồng, Tuyết, Tuyết" này chàng đã nghe nhiều lần. Mỗi lần chàng đi làm công vụ ở phủ của những vị thần lớn, họ đều có gọi cô đào đến và đệm hát góp vui. Lúc trước chàng không hiểu ý nghĩa sâu xa của bài trù này lắm, chỉ yêu vì ca từ thú vị. Thế nhưng hôm nay nghe lại, chàng dường như đã hiểu được chút gì đó ẩn ý ngầm của tác giả, dường như có thể thấu được chút gì đó cảm xúc của ông.
"Ngã lãng du thời quân thượng thiếu,Quân kim hứa giá, ngã thành ôngCười cười nói nói tương phùng,Mà bạch phát hồng nhan chừng ái ngại."- Ngã lãng du thời quân thượng thiếu, quân kim hứa giá, ngã thành ông - Mai Lang Vương trầm ngâm đọc.
- Ta rong chơi thời em còn nhỏ, đến khi em có thể hứa gả, ta đã thành ông rồi. - Sao vô tư thuật dịch - Cười cười nói nói gặp lại. Đầu bạc, má hồng, ái ngại làm sao…
- Thế thì có gì đâu ạ? Nếu họ gặp lại thì chẳng phải cũng sẽ rất vui vẻ sao? Tại sao lại ái ngại khi được tương phùng với bạn cũ chứ? - Em vô cùng thắc mắc.
- Có lẽ là vì tuổi thanh xuân đã qua đi chăng? Họ gặp nhau không đúng thời điểm? - Mai Lang Vương rót trà ra, từ tốn uống một ngụm.
- Thời điểm là gì ạ? Chẳng phải được gặp nhau trong đời đã là một niềm vui rồi ư? - Sao chóng cằm, cười hì hì - Giống như em và anh Yang chẳng hạn, cho dù nhiều năm sau có gặp lại thì em và anh ấy cũng vẫn sẽ là những người bạn tốt của nhau. Anh Yang cũng lớn tuổi hơn em nhưng em không hiểu tại sao phải ái ngại khi gặp anh ấy.
- Em đúng là "chửa biết cái chi chi". - Mai Lang Vương nhẹ nhàng nói.
- Hửm? - Sao chớp chớp mắt.
Chàng cười mơ hồ, lắc lắc đầu, không nói gì nữa.
Thật ra chàng chỉ cảm thấy có chút bâng khuâng trong lòng, chàng cũng chẳng hiểu tại sao thi nhân lại ái ngại, có lẽ chàng và vị thi nhân ấy không giống nhau. Đối với chàng, thời gian là một vòng tuần hoàn bất tận bởi vì chàng có thể sống hoài sống mãi, giữ được vẻ xuân sắc vĩnh cửu, trong khi vị thi nhân kia vốn là một con người bình thường, thời gian và tuổi xuân của ông có giới hạn. Thế nên sự ái ngại mà ông nói đến có lẽ là sự ái ngại của tuổi thanh xuân, một chiếc lá úa gặp gỡ cánh hoa đương hồng…
Ông ấy và cô gái trẻ kia đã lỡ làng chăng?
- Đối với những vấn đề rắc rối như thế này, em vẫn sẽ tuân theo quy tắc cũ của mình. - Sao thấy chàng tỏ ra băn khoăn thì bận tâm lắm, em muốn nói gì đó để giúp chàng cảm thấy dễ chịu hơn. Thế nhưng em chẳng biết nên nói gì, bởi những điều mà chàng đã trải nghiệm hẳn phải nhiều hơn em cả vạn lần. Em lo rằng mình không đủ hiểu biết để xoa dịu cõi lòng chàng, vì thế chỉ có thể thật thà nói ra kinh nghiệm của bản thân cho chàng nghe mà thôi.
- Quy tắc? - Mai Lang Vương hiếu kỳ, vẻ tư lự trên mặt dần tan biến.
Sao thấy chàng đã tươi tỉnh trở lại, em càng phấn khởi hơn, chóng hai tay lên má, cười đáng yêu - Vâng, "chuyện gì khó quá cho qua" - Đó là quy tắc mà em luôn áp dụng!
Mai Lang Vương nắm tay lại, che trước miệng, vai run lên.
Sao thấy chàng như thể đang nén cười, em lập tức đỏ bừng mặt, đầu cơ hồ bốc khói vì ngượng.
- Ha ha ha ha! - Mai Lang Vương cuối cùng không nén nhịn được nữa, chàng dùng quạt che ngang mặt rồi cười thật thoải mái.
Đó là lần đầu tiên Sao thấy chàng cười một cách tự do vui vẻ như vậy, trông như một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư lự.
Sao thở phào nhẹ nhõm, mắt thoáng rưng rưng.
Hai người đang nói đến đây thì một người phục vụ cung kính đi đến, tay mang theo một cái khay gỗ. Trên khay là tráp pháp lam đã mở sẵn và một hộp gỗ đầy những mảnh tre được tạo dáng đẹp đẽ đều đặn. Người phục vụ gập người lại, nâng khay lên và đứng bên cạnh chàng chờ đợi. Mai Lang Vương mỉm cười, rút thẻ tre trong hộp ra rồi bỏ vào tráp.
Chàng bỏ mười thẻ liên tiếp.
- Mai Lang, đó là gì vậy ạ? - Sao tò mò nhìn theo bóng người phục vụ đang dần khuất xa, hỏi ngay tắp lự.
- Là trù tiền. - Chàng nhẹ nhàng đáp.
- Trù tiền ạ?
- Ừm, đó là tiền thưởng dành cho những người biểu diễn. Thẻ tre được định giá sẵn, thay vì dùng tiền mặt thì người ta dùng thẻ tre để thưởng. Thẻ tre đó sau này sẽ lại được quy ra thành tiền và trả cho giáo phường.
- Ra là vậy.
Sau tiết mục ca trù, trên sân khấu còn diễn ra thêm nhiều tiết mục khác nữa, tất nhiên đó là những tiết mục mà một người yêu thích "Chàng khờ thủy chung" như Sao không thể cảm thụ được. Riêng Mai Lang Vương thì tỏ ra rất thư thái, chàng dường như rất yêu thích các tiết mục này. Sao thấy chàng vui, em đương nhiên cũng rất vui, dù sao nhớ lại bài "Dạ cổ hoài lang" mà chàng từng đàn cho em nghe thì em nghĩ, đây đúng là không gian thuộc về chàng.
Khoảng cuối giờ tuất thì tiết mục được mong chờ nhất cũng diễn ra, trên sân khấu, âm nhạc đã tắt từ lâu, các quan khách nhất thời cũng im bặt, mọi ánh mắt đều hướng về phía ban công bao quanh lầu, chờ đợi.
Sao dáo dát nhìn quanh, thấy mọi người đều tỏ ra kì lạ thì rất bỡ ngỡ, em không được thông báo về tiết mục đặc biệt ấy. Mai Lang Vương véo má em, chỉ tay lên bầu trời, cười mỉm chọc ghẹo. Sao hơi dỗi với nụ cười ấy, nhưng em cũng không có thời gian trừng phạt chàng, em đang nhìn theo hướng tay chàng.
Bầu trời Vàm Thuật lúc này vẫn chưa có biến đổi gì xảy ra quá nhiều, chỉ là trên vòm không trong suốt mơ hồ ấy đột nhiên có một vùng sáng bất ngờ lóa lên. Vùng sáng đó tựa như những dải cực quang uốn lượn óng ánh, huyền diệu và mê hoặc đến mức khiến người ta phải nín thở sững sờ.
Đâu đó có tiếng sao trúc trong trẻo âm vang.
Trên trời, một cơn mưa ngân hà đổ xuống.
- Đẹp… Quá… - Phải rất khó khăn Sao mới cất lên được hai chữ rời rạc ấy.
- Thích không? - Vẫn như bao lần, chàng hỏi em bằng hai từ đơn giản như vậy.
Sao không đáp, em đang bị những tia tinh tú xẹt ngang bầu trời hớp hồn. Bầu trời Vàm Thuật bấy giờ được bao bọc dưới một lớp kết giới màu xanh đen, bên trên dọc ngang những luồng cực quang kì bí. Trên cái nền tựa bức tranh ma thuật ấy, một cơn mưa sao băng lấp lánh tí tách lướt qua, hết tia này đến tia khác, huyền hoặc đến nỗi khiến em như bị thôi miên.
Đó quả là một cảnh tượng kì vĩ.