Trở về Mai Viện nghĩa là chàng và em phải quay lại lịch sinh hoạt cũ, Sao vì vậy cũng không thể kề cận bên chàng sớm tối như lúc ở phủ thần sông.
Khi về Mai Viện, em sẽ quay về khu của em, không còn cùng chàng ở chung một nhà như trước. Nhiệm vụ của em là quản lí các tiểu đồng ở Mai Viện và chịu trách nhiệm trước các vị Hoa Tiên, nói cách khác em giống như thuộc cấp của các nàng vậy. Đôi khi em sẽ quản lí công việc của các tiểu đồng, đôi khi em phải tự tay làm những công việc riêng biệt, đôi khi em phải giúp đỡ các chị làm một số việc khác, công việc của em vô cùng bận rộn.
Vì sự bận rộn đó, em không tới lui khu của chàng quá nhiều, khi ở Mai Viện, Sao chỉ mang bữa sáng đến cho chàng như thường lệ rồi kiểm tra mọi việc trong khu của chàng qua một lần, dặn dò các tiểu đồng những lưu ý cần thiết rồi sau đó em sẽ quay về các khu sau và hoạt động chính ở đấy, không trở lên trên nữa, trừ khi chàng sai bảo.
Chính vì vậy mà thời gian chàng được gặp em trở nên vô cùng ít ỏi.
Sau thời gian ở phủ thần sông, Mai Lang Vương đã quen với việc được em chăm bẵm rồi. Chàng quen với việc có em hầu cơm, hầu trà, hầu trong lúc làm việc. Quen luôn cả việc có em chuẩn bị phục trang cho mỗi sáng, rồi cả việc được em chào lúc đi làm, đón lúc tan ca, cả tiếng guốc của em nữa, nếu không nghe thấy nó thì chàng cảm thấy cả người buồn bực và bứt rứt vô cùng.
Mai Lang Vương vì thế trở nên rất phiền muộn, suốt một tuần liền, chàng ăn không ngon, ngủ không yên.
Cuối cùng, chàng không chịu được nữa, quyết định đến gặp Ưu Liên và thẳng thắn nói với nàng rằng muốn Sao hoàn toàn trở thành tiểu đồng của chàng, em chỉ cần hầu hạ mình chàng mà thôi.
Ưu Liên rất kinh ngạc về yêu cầu này.
- Chuyện này…- Ưu Liên đắn đo hồi lâu, thật sự không biết nên quyết thế nào.
- Khu của ta cũng có rất nhiều việc, hãy để Sao đến đó phục vụ. - Mai Lang Vương dứt khoát nói.
- Nhưng chẳng phải khu của ngài đã có các tiểu đồng chăm chút ư? Đó đều là những tiều đồng thân cận, chúng đã phục vụ ngài nhiều năm liền. - Ưu Liên bàn bạc rõ ràng.
- Đúng vậy, nhưng ta muốn Sao phục vụ cho ta. - Mai Lang Vương dùng quạt che ngang mặt, chậm rãi nói.
Ưu Liên thở dài, nàng làm sao không hiểu được tâm tư của Mai Lang chứ? Kể từ lúc thấy chàng dõi theo cô bé không rời là nàng đã hiểu được lòng chàng. Ưu Liên tiến đến giường tre và ngồi xuống suy ngẫm, trong khi Mai Lang Vương thì đứng cách nàng hai bước chân, cánh quạt màu liễu che ngang khuôn mặt tuấn mĩ.
Nàng biết Mai Lang yêu Sao, tình cảm mà chàng dành cho cô bé đã không thể giấu kín được nữa.
Tuy nhiên, Mai Lang đã có hôn ước với Đào Hoa Cơ, hôn ước đó được định ra từ lâu, là một hôn ước bền chặt. Mai Lang không thể hủy bỏ hôn ước đó, chàng sẽ phải cưới Đào Hoa Cơ vào một ngày không xa, vì vậy Sao chỉ có thể trở thành thiếp của chàng mà thôi.
Nếu Mai Lang yêu Sao, các nàng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cũng không ngăn cản tình cảm đó. Thậm chí nếu chàng muốn, các nàng hoàn toàn có thể để Sao trở thành thiếp của chàng, ngay khi cô bé đủ tuổi.
Dù sao thì chuyện thành gia lập thất của Mai Lang cũng đã khiến các nàng đau đầu suốt mấy trăm năm qua. Mặc dù các nàng đã dạm ngõ Đào Hoa Cơ cho Mai Lang nhưng chàng cứ nhất quyết không chịu cử hành lễ cưới, các nàng biết lòng chàng nguội lạnh vì vậy cũng không thúc ép. Giờ thì hay rồi, Mai Lang cuối cùng cũng chịu rung động, tuổi tác của chàng và Sao tuy có chút cách biệt nhưng rồi sẽ ổn thôi, em sẽ lớn rất nhanh và khi em trưởng thành thì các nàng có thể tổ chức một buổi tiệc nhỏ và rước em về ngõ sau cho chàng.
Nếu Sao trở thành người nâng khăn sửa túi cho Mai Lang tạm thời thì cũng không sao cả, lấy thiếp trước rồi sau đó lấy vợ, cũng không sao.
Ưu Liên suy nghĩ, cảm thấy mọi chuyện an bài như vậy cũng rất hài hòa.
- Được thôi, ta đồng ý. - Ưu Liên mỉm cười gật đầu.
Mai Lang Vương gấp quạt lại, vui mừng ra mặt.
- Tuy nhiên, Sao vẫn sẽ ở khu của em ấy, không chuyển đến ở cùng ngài đâu. - Nàng nghiêm giọng.
Mai Lang Vương trầm lặng nghe nàng nói tiếp, ngữ điệu của Ưu Liên dần trở nên nghiêm khắc - Trai đơn gái chiếc làm sao có thể ở chung một nhà được? Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì? Sao sẽ phục vụ ngài cả ngày, duy đến cuối giờ tuất thì phải quay về khu của mình. Ngài cũng không được níu kéo em ấy, mỗi ngày ta sẽ đến kiểm tra, nếu quá giờ quy định mà Sao vẫn ở khu của ngài thì ta sẽ phạt ngài quỳ.
Mai Lang Vương chỉ cần có thế, chàng lập tức ưng thuận an bài của Ưu Liên. Duy chỉ có suy nghĩ của nàng là chàng không tìm hiểu rõ. Mai Lang Vương không biết Ưu Liên đã tính đến chuyện để Sao trở thành thiếp của chàng. Thật ra chàng muốn em đến phục vụ mình chỉ vì quá nhớ em và khao khát muốn gặp em, chàng cũng chẳng suy nghĩ sâu xa gì cả.
Thế nên chàng không bàn thêm gì với Ưu Liên nữa mà trở về khu của mình, xao xuyến chờ đợi. Ưu Liên sau đó cũng đến gặp Sao và nói rõ với em mọi việc. Công việc của Sao cũng được trao lại cho Bạch Sứ, em từ đó không phải lo toan gì nữa, chỉ việc hầu hạ chàng.
Chiều hôm đó, Mai Lang Vương ngồi sẵn ở giường tre, mong chờ liếc nhìn cửa tròn mãi, chỉ ngóng đợi tiếng guốc quen thuộc và dáng hình mà chàng đã nhớ nhung suốt bao đêm. Quả nhiên, đợi tầm một khắc, em liền xuất hiện, vẫn như thường lệ tươi cười rạng rỡ khi thấy chàng.
- Mai Lang! - Em tiến lại, ân cần hỏi - Ngài muốn dùng bữa chưa?
Mai Lang Vương một tay nâng sách, một tay gác lên gối trái dựa, ngẩn ngơ ngắm em, vì nỗi nhớ trong lòng thoắt chốc được lấp đầy nên chàng chẳng kịp nghe em nói gì cả, trong đầu chỉ có hình bóng em mà thôi.
- Mai Lang! - Sao phải gọi lại một lần nữa thì chàng mới sực tỉnh.
- Ừm. - Chàng cười êm đềm, vỗ tay lên giường tre, nhẹ nói - Ngồi xuống đây.
Sao không hiểu gì cả, dẫu vậy em vẫn ngồi xuống bên cạnh chàng, Mai Lang Vương lấy chiếc mứt rau câu mà chàng đã giữ lại trên đĩa bánh ban sáng đưa cho em. Sao nhìn thấy món yêu thích, hai mắt sáng rỡ, tíu tít cảm ơn chàng rồi hạnh phúc thưởng thức. Mai Lang Vương nhích lại gần em một chút, chờ đợi em tựa vào người chàng, lồng ngực đập rộn rã.
Cuối cùng, em không khiến chàng thất vọng, thật sự đã tựa vào chàng và ngon lành ăn bánh. Mai Lang Vương cảm thấy vườn mai nhà mình hôm nay đẹp một cách kì lạ, chàng cũng không quan tâm đến việc chiều đang buông xuống nữa, chàng muốn ở đây cùng em đến tối.
Từ nay em sẽ ở bên cạnh chàng và phục vụ chàng mãi mãi. Mai Lang Vương mãn nguyện cười thầm. Vậy là chàng không còn phải trằn trọc đêm thâu nữa rồi.
Kể từ đó, Sao được chàng giữ lại nhà và chỉ việc chăm chút cho riêng mình chàng. Buổi sáng thay vì thức sớm và chuẩn bị thức ăn cùng các chị thì em sẽ lên đường đến khu của chàng và hầu chuyện phục trang trà nước cho chàng. Khi chàng đi làm, em cũng không cần trở về khu nhà sau để làm việc nữa mà chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong nhà đợi chàng trở về mà thôi. Những việc mà em cần quản lí cũng chỉ quanh quẩn trong khu nhà chàng. Lúc chàng trở về, họ lại chào đón nhau như khi ở phủ thần sông. Bữa trưa và chiều của chàng cũng do em chuẩn bị và em lại hầu cơm chàng như trước. Mai Lang Vương vì thế có thể ăn nhiều hơn hẳn. Các vị Hoa Tiên thấy tinh thần chàng phấn chấn như vậy cũng rất nhẹ lòng, các nàng giờ chỉ chờ Sao đủ tuổi và chờ chàng gật đầu nữa thôi là sẽ hoàn toàn để em trở thành người hầu hạ cho chàng.
Buổi tối, khi làm việc, Mai Lang Vương thường gọi Sao vào phòng và bắt em ngồi ở sập đối diện bàn làm việc đọc sách. Mai Lang Vương trước đây có thói quen làm việc trong phòng riêng, từ khi em đến phục vụ, chàng liền dứt khoát làm việc ở thư phòng, công việc cũng được chàng xử lí dứt điểm hơn trước, cứ sau giờ tuất thì y như rằng mọi việc đều được giải quyết xong.
Ưu Liên giữ lời nói của mình, đầu giờ hợi nàng sẽ đích thân đến khu của chàng để kiểm tra, Mai Lang Vương luôn tuân thủ yêu cầu của nàng, chàng lúc nào cũng đưa Sao về khu của em vào cuối giờ tuất cả.
Chuỗi sinh hoạt mới ấy dần đi vào quỹ đạo và mọi người quen hẳn với nó. Mai Viện lại chìm vào thanh tao yên bình, những biến động bên ngoài không thể ảnh hưởng đến chốn thế ngoại bồng lai ấy.
Vào một buổi sớm, sau khi tiễn Mai Lang Vương đi làm xong, Sao liền trải chiếu hoa ở sân sau, nơi có cây mai khổng lồ mà ngồi đó may áo. Em đang tập tành may vá, thứ mà em may chỉ là những bộ trang phục dành cho gấu bông thôi. Ưu Liên bảo rằng em cứ may những thứ nho nhỏ đó trước rồi khi nào thuần phục thì hãy tập may những thứ khác, đến khi nào em có thể tự tay may cho Mai Lang một bộ trang phục thì xem như đạt yêu cầu.
Ưu Liên nói rằng, nàng sẽ dạy em nhiều thứ hơn nữa. Lúc trước nàng không định dạy em quá nhiều về nữ công giá chánh, bởi nghĩ có lẽ em nên hiểu về văn thư hơn. Thế nhưng kể từ lúc quyết định rằng em sẽ theo Mai Lang thì các nàng liền ra sức dạy em hiểu rõ về công dung ngôn hạnh, sau này em sẽ cùng Mai Lang sống chung một nhà, trở thành người hầu hạ bên gối cho chàng, vì vậy các nàng không thể để em cứ vô tư vụng về như thế mãi.
Sao không biết mục đích ngầm của các chị, em cũng chẳng quan tâm gì, các chị bảo sao thì em nghe vậy, hơn nữa, em cũng có nhu cầu may áo cho gấu bông nên liền chăm chỉ học thêu thùa may vá. Ưu Liên đưa cho em chút vải vụn mà nàng may áo còn sót để em luyện tập, từ khi chuyển đến khu của chàng, em có nhiều thời gian rỗi hơn, vì vậy khả năng may vá tiến bộ nhanh chóng.
Sao đang đơm một chiếc cúc đồng lên áo của gấu bông thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau. Đó không phải là tiếng guốc mà là tiếng hài, Sao không hề tỏ ra ngạc nhiên, em chỉ cười gọi - Chị!
Thần Tình hớn hở phẩy quạt, ngồi xuống chiếu hoa. Hai người ngồi tựa lưng vào nhau, bóng của cây mai trên cao che rợp khoảnh sân, hoa mai thỉnh thoảng lại rụng xuống, cánh mai tĩnh lặng chao liệng trong không trung.
- Lâu rồi em mới thấy chị á. - Sao mặc áo vào cho gấu bông, ngắm qua ngắm lại chú gấu dễ thương đó, vô tư nói.
- Ờ… - Thần Tình dài giọng rên rỉ - Tên đó không cho ta xuất hiện trước mặt hắn mờ…
- Chuyện gì vậy ạ? - Sao khó hiểu.
- Tên Mai Lang Vương đó giận dai thật đấy, còn phủ cả kết giới lên khu của hắn nữa, có lẽ là không muốn ta ló mặt vào đây mà!
Kể từ sau lần nàng chọc giận chàng, Mai Lang Vương liền dứt khoát phủ kết giới lên khu của chàng luôn, cốt là để nàng không thể đến gây phiền cho chàng nữa. Kết giới của chàng khá mạnh, Thần Tình mất nhiều thời gian mới đục được một lỗ nhỏ mà chui vào, đó là lí do mà nàng có mặt ở đây.
Trước đó, khi nàng đón đường chàng ở khu làm việc hay trên lối đi chính, chàng cũng chẳng buồn liếc nhìn nàng. Trước đây nàng quấy chàng, Mai Lang Vương có chú ý đến nàng nên nàng mới có thể bắt chuyện với chàng nhiều như vậy. Giờ đây khi chàng thật sự lạnh nhạt với nàng, nàng mới hiểu thế nào là "phớt lờ". Mặc kệ nàng có làm gì, Mai Lang Vương đều xem nàng như không khí, tựa như rằng nàng không hề tồn tại vậy.
Thần Tình gây chú ý với chàng mãi không được, chỉ đành tiu nghỉu đi phá kết giới của chàng mà thôi.
- Sao này, em đi năn nỉ tên đó một tiếng hộ ta được không? - Thần Tình chân thành nhờ vả.
- Mai Lang ạ? Chị lại khiến ngài ấy giận ạ? - Em hỏi lại.
- Ờ, lỡ phát biểu ngu nên bị hắn giận rồi. - Thần Tình buồn buồn bộc bạch - Hắn không thèm để ý đến ta nữa, khiến cho Ưu Liên kia thích chí lắm. Nàng ta cứ đòi ta tiền trọ suốt. Ưu Liên đe dọa rằng nếu ta không khiến Mai Lang Vương hết giận thì nàng ta sẽ tăng tiền trọ lên mười viên ngọc trai. Ta nghèo như thế này, em xem? Tiền đâu mà trả cho nàng ta mười viên ngọc trai? Chắc ta chỉ còn nước dọn ra ngọn dừa ngoài Mai Viện ngủ thôi, chịu mưa chịu nắng, chịu muỗi mà qua ngày.
Sao nghe nàng nói vậy, mủi lòng than - Tội chị quá. - Nhưng rồi em lại nhớ đến câu hỏi của Ưu Liên khi xưa, rằng tại sao nàng lại không tá túc ở Cổ Loa mà lại tá túc ở Tản Viên Sơn, lòng hiếu kì trỗi dậy, em liền hỏi lại nàng.