Thái độ kiêu kỳ của Thị Hoa cùng những lời kì quái của nàng ấy khiến Sao hơi băn khoăn một chút, dẫu vậy với tâm tính đơn giản nghe rồi quên ngay của em, Sao nhanh chóng cho mọi chuyện trôi vào quá khứ. Dù sao em cũng chỉ là khách ở đây, vài ngày nữa Mai Lang và em sẽ rời đi, thế nên Sao cho rằng bản thân không cần bận tâm đến thái độ của những người trong phủ thần sông làm gì.
Thị Hoa rời đi được tầm mười phút thì một toán thị nữ quay trở lại nhà bếp, bấy giờ hoành thánh cũng đã sẵn sàng để dâng lên cho thần sông.
- Tiểu thư, người lên hầu ông một chút đi ạ. - Một thị nữ cất tiếng.
- Vâng. - Sao gật đầu, em đã hứa với Thủy Cơ là sẽ đảm đương việc này thay nàng. Sao bê khay hoành thánh, theo nhóm thị nữ tiến đến chỗ thần sông, bấy giờ ngài đang ngồi ngoài hoa đình nhàn hạ nhai trầu.
- Ô, cô bé! - Thần sông hơi ngạc nhiên khi thấy Sao, sau đó, sự ngạc nhiên nhanh chóng bị niềm vui trong ánh mắt khỏa lấp.
- Con chào ngài. - Sao cúi đầu lễ phép.
- Đến đây. - Thần sông vẫy tay, Sao vui vẻ tiến đến chỗ ngài, thần sông cho phép Sao ngồi bên cạnh mình.
Sao bày hoành thánh lên bàn cho ngài rồi mới ngồi xuống, thần sông nhìn bát hoành thánh, mỉm cười hỏi Sao - Thủy Cơ đâu rồi? Thông thường em ấy sẽ mang thức ăn lên hầu ta.
Sao biết không thể giấu được ngài nên thành thật báo - Chị Thủy Cơ bị bỏng rồi ạ.
- Gì cơ? - Thần sông khựng lại.
Sao buồn bã đáp, hai tay khe khẽ nắm lại - Vâng, chị ấy bị bỏng khá nặng, chuyện chỉ vừa xảy ra đây thôi. Hôm nay con đến nhà bếp cùng chị chuẩn bị thức ăn, giữa chừng thì xảy ra sự việc đó… Hiện tại chị đã đi tìm thầy lang rồi ạ, trước khi đi chị đã nhờ con hoàn tất những công đoạn còn lại của món ăn thay chị.
- À… - Thần sông chậm rãi gật đầu - Đó cũng là lí do con đến đây?
- Vâng ạ.
- Ta hiểu rồi, nói vậy, bát hoành thành này cũng có công sức của Sao nhỉ? - Thần sông cười mỉm, vớt một viên hoành thánh lên thưởng thức. Hương vị hoành thánh này đúng là hương vị mà Thủy Cơ làm ra, thịt rất ngọt và lớp vỏ bên ngoài rất mềm.
Sao háo hức ngắm vẻ mặt hài lòng của ngài. Thật ra em muốn đính chính với ngài rằng bản thân chẳng có chút công sức nào trong hoành thánh hay nước lèo cả. Toàn bộ đóng góp của em chỉ nằm trong mấy lát hoa củ cải vụng về kia thôi.
Sao chờ ngài thưởng thức xong viên hoành thánh rồi sẽ nói rõ.
Em cũng muốn ngài ăn thử củ cải đỏ do chính tay em tỉa và cho nhận xét.
Trong lúc Sao mong chờ như vậy thì hai mắt thần sông bỗng dưng trừng lên. Sao cau mày, vẻ mặt của ngài đột nhiên trở nên thật khó tả.
Thần sông đưa tay bịt miệng, hai mắt trợn lớn khiến bọng mắt đỏ tấy nổi rõ mồn một. Đồng tử ngài co lại, tròng trắng căng phồng, vằn vện tia máu hệt như sắp tràn ra ngoài.
- Ông! - Các tì nữ hốt hoảng.
Sao lúc này đã luống cuống tay chân, tim em đập thình thịch, tâm trí hỗn loạn.
- Thần sông! - Sao lao đến đỡ lấy ngài.
Thần sông cố gắng điều chỉnh hơi thở, ngài đưa mắt nhìn Sao, đáy mắt lóe sáng, dường như trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy ngài đã thấu tỏ được hàng trăm khuất tất.
Ánh mắt ngài chuyển từ hoài nghi sang kinh ngạc rồi thương xót.
Thần sông cố gắng xoa đầu Sao, em không hiểu, lúc ấy, máu cũng đã bắt đầu ào ạt tuông ra từ kẽ tay ngài.
- Thần… Sông… - Sao nín thở nhìn máu không ngừng rơi xuống từ đôi tay gầy guộc, sâu thẳm trong lòng có thứ gì đó vừa vỡ ra.
- Thần sông! - Sao hét lên, điên cuồng gọi - Mai Lang! Mai Lang! Mai Lang!
Em vừa khóc vừa cố gắng đỡ lấy thân hình trĩu nặng của người đứng đầu sông Vàm Thuật, thét gọi - Mai Lang mau đến cứu thần sông đi! Ngài ấy chết mất!
Các thị nữ đang sợ hãi nghe em nói thế, họ lập tức hoàn hồn tất tả đi gọi Mai Thần và Vĩnh Nghiêm, còn lại ở đó chỉ có Sao và một vài thị nữ, thần sông bấy giờ đã trở nên suy kiệt cực độ, ngài không ngừng bật ho, máu cũng theo những cơn ho đó mà đổ ập lên áo dài của ngài.
- Thần sông! - Sao run rẩy vuốt ngực cho ngài, nước mắt rơi lã chã - Ngài đừng lo, Mai Lang sắp đến rồi!
- S... a… o - Thần sông run rẩy gọi.
- Vâng, con đây! - Sao rốt rít nắm lấy tay ngài.
Trong lòng em, thần sông ái ngại thở hắt ra một hơi, những trận họ khiến ngực ngài đỡ đau đớn hơn, ngài đã có thể nói liền mạch hơn trước - Ta… Thương con quá…
- Ngài nói gì vậy? Con không sao cả! Con chỉ lo cho ngài thôi!
- Ổn thôi Sao. - Thần sông nhoẻn miệng cười, ngài cố gắng nhìn về bụi hoa mười giờ bên góc vườn, bao nhiêu đau đớn thoáng chốc dịu lại.
Ngài ôm ngực ho một tràng dài, lẫn trong vụng máu mà ngài khạc ra ẩn hiện những chiếc lưỡi câu sáng lóe.
- Lưỡi câu? - Sao lạnh toát người, môi run bần bật.
Sau trận ho đó, thần sông dường như cũng đã đạt đến giới hạn cuối cùng, ánh mắt ngài dại đi, đồng tử dãn rộng.
Ngài ra đi trong lòng Sao, đôi mắt hiền từ nhắm lại, khuôn mặt tái xanh và hốc hác. Những đường gân xanh chằng chịt chạy dọc khắp tay, chân.
- …
Tất cả âm thanh vây quanh Sao đều tắt lịm.
Cảnh vật trước mắt chỉ giống như một thước phim không lời.
Trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ đó, em có thể cảm nhận rõ rệt từng cơn nhói buốt đang lan tỏa trong lòng.
Em… Lại phải chứng kiến sự ra đi của một người yêu quý nữa…
- o-
Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm đến nơi thì mọi chuyện đều đã muộn, thần sông ngủ yên vĩnh viễn trong lòng Sao còn vẻ mặt em thì tối sầm, ngồi trong góc hoa đình ôm lấy ngài tựa như một kẻ mất hồn.
Mai Lang Vương đứng im như phỗng khi trông thấy bộ dạng đó của em. Giữa ngực chàng, nơi hơi chếch về bên trái đột nhiên lan tỏa một cơn đau khó chịu.
Thứ ở đó cứ thắt lại, Mai Lang Vương cố gắng điều chỉnh hơi thở, vẫn không có tác dụng gì, khi vẻ mặt đau đớn đến ngây dại của em tràn vào mắt chàng, thứ đó lại càng đau nhiều hơn, đến nỗi chàng suýt đứng không vững.
- Sao… - Mai Lang Vương chậm rãi tiến đến bên em.
- … - Sao không nói gì hết, nước mắt lặng lẽ đổ xuống, rơi lên khuôn mặt yên nghỉ của thần sông những giọt tí tách.
- Anh trai…
So với Sao và Mai Thần thì Vĩnh Nghiêm mới là người phải chịu đả kích nặng nề nhất. Chàng ta gần như chết điếng, hai mắt mở lớn ghim chặt vào thân xác bất động của thần sông, đôi chân vốn vững chãi nay run lẩy bẩy.
- Anh trai… - Vĩnh Nghiêm khuỵu xuống, đầu gối đập lên mặt sân lát gạch đánh bịch một tiếng.
Vĩnh Nghiêm vừa quỳ vừa bò về phía thần sông. Chàng run rẩy nâng mặt anh trai lên, khuôn mặt hiền từ ấy chẳng có chút phản ứng nào, bất động như pho tượng. Vĩnh Nghiêm càng cảm thấy lòng run lên một trận nghiêng ngã, chàng ôm lấy anh trai, gục đầu bên đôi vai gầy gò của ngài mà bật khóc.
Tiếng khóc của Vĩnh Nghiêm thật não lòng.
Chất giọng trầm ấm mạnh mẽ ấy giờ đây lại trở nên yếu ớt, khàn đục, khiến người ta nghe mà nhói buốt như thể bị những mũi kim nhọn chích vào tim.
- Mai… Lang… - Sao suy sụp ngã vào lòng chàng.
Mai Lang Vương ôm lấy Sao, dù chàng rất đau lòng và bàng hoàng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh. Hiện tại chỉ có chàng là có thể trở thành điểm tựa cho Sao và Vĩnh Nghiêm. Chàng tuyệt đối phải tỉnh táo, cho dù thế nào cũng phải cùng Vĩnh Nghiêm gánh vác chuyện này.
- Em đã ở cạnh thần sông ngay từ đầu ư? - Mai Lang Vương khẽ hỏi.
- Vâng ạ. - Sao lau nước mắt, gật gật đầu - Em vừa mang hoành thánh lên cho ngài ấy. Đó là hoành thánh do em và chị Thủy Cơ chuẩn bị. Thần sông đã ăn rất ngon miệng, trông ngài thật vui vẻ… Tại sao? Tại sao sau đó mọi chuyện lại diễn ra như thế này?
- Bình tĩnh nào. - Mai Lang Vương thấy Sao bắt đầu run lên thì lòng lập tức đau nhói, chàng vỗ về lưng em, khuyên nhủ - Giờ ngài ấy cũng đã ra đi rồi, chuyện cần thiết là phải điều tra cho rõ nguyên nhân dẫn đến cái chết của ngài ấy, đó mới là việc mà chúng ta nên làm cho thần sông. Em hãy mạnh mẽ lên, giờ em là nhân chứng duy nhất, em hãy cùng ta giải quyết chuyện này.
- Vâng. - Sao cắn môi, nhắm chặt hai mắt. Nước mắt vẫn còn đổ xuống gò má nhưng tâm trí đang hỗn loạn của em đã dần trở nên bình tĩnh.
- Thần sông sau khi ăn hoành thánh thì xảy ra chuyện ư? - Mai Lang Vương thấy em đã tỉnh táo trở lại thì nhẹ giọng hỏi.
- Vâng. - Sao đáp, một hình ảnh bất chợt xẹt qua tâm trí, em lao đến chỗ vũng máu mà ban nãy thần sông khạc ra, trong vũng máu đỏ ói ghê rợn có thể thấy rõ những chiếc móc câu nằm ngổn ngang, trên thân tỏa ra tia sáng ánh bạc.
- Là thứ này! - Sao không do dự khẳng định.
- … - Mai Lang Vương khựng lại, chàng có cảm giác như vừa bị sét đánh trúng.
- Móc câu? - Vĩnh Nghiêm gằn giọng, hai mắt chàng trợn trừng lộ ra sau bờ vai của thần sông, trông đáng sợ vô cùng.
Sao chết trân khi bị ánh mắt đó chiếu phải, đồng tử của em không thể chuyển động, cả người cứng lại như hóa gỗ.
Giây phút ấy, Mai Lang Vương đột nhiên lí giải được căn nguyên của những cảm xúc bất an luôn tràn ngập lòng chàng thời gian qua.
Quả nhiên, chạy trời không khỏi nắng.
…
- Người đâu! - Vĩnh Nghiêm quát lớn.
- Vâng! - Những thị nữ sợ hãi nép xung quanh lập tức quỳ xuống dập đầu. Họ đều là những tì nữ đã đi cùng Sao ngay từ lúc còn ở bếp, sau khi thần sông gặp chuyện họ chia thành hai nhóm, một nhóm chạy đi tìm Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm còn một nhóm thì ở lại bên cạnh Sao và thần sông, giờ đây, tất cả bọn họ đều đã có mặt đông đủ, ai cũng run sợ trước bộ dạng dọa người của Vĩnh Nghiêm.
- Kể cho ta nghe toàn bộ sự việc! - Vĩnh Nghiêm lạnh lẽo nói.
- Vâng… - Một thị nữ nhanh nhẹn cất tiếng - Hôm nay cô Thủy Cơ và cô Sao cùng xuống bếp chuẩn bị hoành thánh cho ông, khi làm được nửa chừng, cô Thủy Cơ bị bỏng nên đã giao lại mọi chuyện cho cô Sao. Nàng ấy thay cô Thủy Cơ hoàn tất những công đoạn còn lại của món ăn rồi dâng lên cho ông. Ngay sau khi ông ăn viên hoành thánh đầu tiên thì… Người đột nhiên ho ra máu và khạc ra lưỡi câu…
- Lúc Thủy Cơ rời đi có ai ở lại bên cạnh Sao không? - Mai Lang Vương hỏi.
- Thưa không ạ, các nô tì đều lo cho tiểu thư Thủy Cơ nên đã tháp tùng người đến chỗ thầy lang.
- Vậy là con bé đó một mình trong bếp? - Giọng Vĩnh Nghiêm âm lãnh.
Mai Lang Vương lập tức liếc mắt về phía chàng ta tỏ ý bất mãn nhưng Vĩnh Nghiêm đã lơ chàng, chàng ta tiếp tục truy cứu các nữ hầu.
- Ai ở lại bên cạnh con bé đó lúc anh ta xảy ra chuyện?
- Thưa là chúng em ạ… - Bốn tì nữ ban nãy ở cùng Sao và thần sông lên tiếng.
- Anh trai ta có trăng trối gì không? - Vĩnh Nghiêm nghiến răng - Con bé đó có hành động đáng ngờ nào trên người anh ta không?!
Những lời tra hỏi của Vĩnh Nghiêm càng lúc càng khiến Sao choáng váng. Em ngồi đó nghe hết mọi chuyện mà tay chân lạnh toát. Ban đầu em vốn không hiểu lắm, không hiểu tại sao Vĩnh Nghiêm lại dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn mình, cho đến khi chàng hỏi cung thị nữ đầu tiên, em vẫn chưa có chút lo lắng nào, nhưng rồi… Càng về sau, những gì mà Vĩnh Nghiêm nói càng trở nên rõ ràng hơn. Mọi lời nói của chàng đều hướng về phía em, như thể đã ngầm nhận định em là hung thủ.
Sao run lập cập.
Mai Lang Vương lo lắng ôm chặt lấy em, chàng trừng mắt nhìn Vĩnh Nghiêm, yêu cầu chàng ta câm miệng ngay lập tức - Thôi đi!
Vĩnh Nghiêm đỡ thân xác thần sông trong tay, quát lên - Ngươi mới nên thôi!
- Đây thật là một cuộc tra khảo đầy cảm tính! Chưa có bằng chứng mà ngươi đã buộc tội em ấy như vậy thì có đúng không?
- Mai Lang Vương, chẳng lẽ ngươi không biết điều đó ư? - Vĩnh Nghiêm rít giọng - Cư dân sông Vàm Thuật chúng ta vốn không thể chạm vào lưỡi câu. Cho dù chỉ tiếp xúc ngoài da, chúng ta cũng sẽ ngay lập tức bị ảnh hưởng, da thịt sẽ nhanh chóng mục rửa, vì vậy không ai ở đây có thể trực tiếp cho lưỡi câu vào hoành thánh của anh trai cả, ngoài trừ những kẻ đến từ bên ngoài như ngươi và con nhóc đó! Riêng ngươi, ngươi có bằng chứng ngoại phạm vì khi sự việc xảy ra ngươi ở cùng với ta, các tiểu đồng của ngươi ta sẽ tra xét hành tung của chúng sau, còn con nhóc đó, nó là người trực tiếp tiếp xúc với thức ăn của anh trai! Đã vậy trong lúc Thủy Cơ bị bỏng cũng không ai bên cạnh làm chứng cho nó, giờ nó là nghi phạm lớn nhất, việc tìm ra bằng chứng để buộc tội nó chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi!
- Sao không có động cơ gì để ra tay với thần sông cả. - Mai Lang Vương nghiêm giọng.
- Ha… - Vĩnh Nghiêm khinh miệt cười - Làm sao ta có thể tin ngươi? Con bé đó thân phận không rõ ràng, ngươi dù có giao tình với ta nhưng suy cho cùng cũng là người ngoài. Mai Lang Vương, trong thế giới huyền ảo hỗn loạn này bạn - Thù vốn đã khó phân. Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm!
Mai Lang Vương bất lực im bặt.
Giờ chàng phải làm gì đây? Tên Vĩnh Nghiêm này đã bị nỗi bi thương và cơn giận dữ che mờ mắt rồi. Hắn không còn tỉnh táo để dùng lí trí suy xét nữa, bản thân hắn lại là người xốc nổi bất cần…
Hiện tại chàng có nói gì cũng vô nghĩa thôi, tuy vậy, từ những gì mà tì nữ kia nói… Chàng bắt đầu nhận ra có mùi đáng ngờ.
Mai Thần quan sát vẻ mặt sợ sệt của Sao, trông em thật đáng thương, chàng hiện tại chỉ muốn mang em về Mai Viện để không kẻ nào có thể gây tổn thương cho em được nữa.
Sao bấu víu vào chàng, em sợ hãi đến nỗi mặt tái mét, run sợ rúc vào lòng chàng như mèo nhỏ.
- Không sao đâu, có ta ở đây rồi. - Mai Lang Vương thì thầm vào tai Sao.
- Mai Lang, em không có làm! Không có làm gì hết!
- Ừm, ta biết, ta tin Sao của ta không việc gì phải làm vậy. - Mai Thần khẽ xoa lên tóc em, trấn an - Dẫu vậy ta lại không tiện nói rõ vào lúc này, ta cần thêm thông tin. Em cứ yên tâm, cho dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ em.
- Mai Lang… - Sao thấy lòng bình lặng dần đi, em ôm lấy chàng.
- Ta sẽ không để ai gây hại cho em. - Mai Lang Vương đỡ lấy gáy Sao, ôm em thật chặt, trong lời nói của chàng ẩn chứa sự chết chóc.
- Tiếp tục tra hỏi đi. - Sau khi có tính toán trong lòng, Mai Lang Vương bình tĩnh nói với Vĩnh Nghiêm.
- Hừ. - Vĩnh Nghiêm liếc mắt sang nhóm thị nữ vừa ra mặt ấy, cho phép họ nói.
Mai Lang Vương ghì Sao vào lòng che chở, lặng lẽ nghe xem họ nói gì.
Một thị nữ trong nhóm đó bắt đầu bẩm báo - Thưa cậu, thưa Vương, trước khi ông trút hơi thở cuối cùng người quả thật có trăng trối một vài lời…
- Đó là gì? - Giọng Vĩnh Nghiêm đột ngột chùn xuống như vọng lại từ nơi xa.
- Thưa… Người cứ trỏ vào cô Sao, trừng mắt và thốt lên "Tiện nữ".
- Gì… cơ? - Sao sững sờ.
- Vâng! - Thị nữ kia dập đầu hét lên, giọng cô ta lấn át cả tiếng nói yếu ớt của Sao - Ông đã nói với chúng nô tì rằng chính cô Sao đã ra tay ám hại người!